Nghe được mấy chữ chuyên sờ bờ mông nữ nhân, trong đầu Diệp Vân hiện ra một con heo mập toàn thân phục trang đẹp đẽ, da phấn hồng, hẳn là Yêu Vương Trư Củng Củng kia rồi?
Cảm giác được chưởng phong của Cự Hùng, những Huyền sư Yêu thú kia nhao nhao rụt đầu.
- Cự Hùng lão đại, đầu heo kia đã trốn vào sơn động, vì sao chúng ta không ngăn chặn sơn động kia?
- Trong sơn động kia cơ quan trùng trùng điệp điệp, lão Hùng ta trước kia ỷ vào da dày thịt béo, xông mấy lần, kết quả mỗi lần đều thiếu chút nữa bị đinh thành thịt nát, đầu heo kia không biết là tránh thoát những cơ quan kia như thế nào, ra ra vào vào rõ ràng đều bình yên vô sự!
Cự Hùng kia nói đến đây liền phẫn uất không thôi.
Hùng Vương? Trư Vương? Sơn động?
Bề ngoài giống như Yêu Vương Trư Củng Củng kia cùng con gấu này tựa hồ là có chút qua lại, tất nhiên là thù gia a, về phần cái sơn động che kín cơ quan kia, không biết bên trong có mấy thứ gì đó.
Con gấu này tựa hồ còn không có bị Huyền thú Yêu Vương khác phục tùng!
Nghĩ tới đây, Diệp Vân một hồi hưng phấn, xoa tay, hôm nay như thế nào cũng phải trảo một con Yêu Vương cấp thủ hạ, bằng không thì một mình chiến đấu hăng hái xác thực quá cực khổ rồi!
Diệp Vân khẽ quát một tiếng, vận chuyển Huyền Khí, thần hồn phô thiên cái địa áp chế xuống dưới, vây hướng đầu Cự Hùng kia.
Lúc này, Cự Hùng đang đi qua đi lại đột nhiên cảm giác được một cổ hồn niệm uy áp vô cùng cường hoành, không khỏi sắc mặt đại biến.
- Là Huyền thú Yêu Vương!
Đầu Cự Hùng kia cảm giác được một cổ hồn niệm mạnh mẻ tựa như từng đạo châm nhỏ, hướng trong đầu của mình ghim, hắn bị làm cho sợ đến Ngưỡng Thiên Nộ Hống một tiếng, trên người đột nhiên sáng lên đạo đạo hắc sắc quang mang, chỉ nghe "thình thịch" một tiếng, hồn niệm của Diệp Vân bị bắn ra.
- Muốn bắt lão tử, cửa cũng không có, lão Hùng ta là Thần Trư như gió, a phi phi phi! Là Thần Hùng, lão Hùng ta cũng không phải là một đầu heo!
Đầu Cự Hùng kia nặng nề phun một ngụm hơi thở, phát chân chạy như điên, thời điểm Cự Hùng chạy trốn, giống như một ngọn pháo đài di động, một đường quét ngang qua, đại địa kịch liệt cự chiến, dọc đường cây cối cự thạch đều bị đánh bay đi ra ngoài.
Thật là lợi hại!
Diệp Vân không nghĩ tới thần hồn của mình cư nhiên bị văng ra, sở dĩ đầu Cự Hùng này không có bị những Huyền thú Yêu Vương khác thu phục, chỉ sợ cũng là có một chút thủ đoạn, đầu Cự Hùng này nói chuyện, giọng nói quả thực cùng Yêu Vương Trư Củng Củng giống nhau như đúc.
Đầu Cự Hùng này đã là Yêu Vương đỉnh, mặc dù tốc độ di động không phải là nhanh như vậy, nhưng toàn thân phòng ngự giống như thùng sắt.
Những Huyền Sư yêu thú thấy Hùng Vương lão đại của mình một đường chạy như điên, hai mặt nhìn nhau, rất nhanh cũng không có nghĩa khí phần phật một tiếng làm chim thú tán.
- Cự Hùng lão đại thảm .
- Cự Hùng lão đại sẽ không bị người làm thịt ăn đi.
- Thịt Cự Hùng lão đại cho dù chưng cũng nhai không nát a!
- Nghe nói Hùng chưởng rất đáng tiền...
Những Huyền Sư yêu thú kia vừa nghị luận, vừa nhanh chóng biến mất ở trong núi rừng rậm rạp.
- Ta không tin thu phục không được ngươi!
Diệp Vân lãnh quát một tiếng, thần hồn lại một lần nữa ngưng tụ ra, ghim hướng đầu óc Cự Hùng.
- Má ơi, vị Huyền thú Yêu Vương này, bỏ qua cho lão Hùng a, lão Hùng ta lâu năm sắc suy, người đã bạc nhược, ngươi đem lão Hùng ta thu phục, lão Hùng ta cũng giúp không được ngươi a.
Đầu Cự Hùng kia miệng phun tiếng người, oa oa kêu to, bộ dạng xun xoe chạy như điên.
Thần hồn Diệp Vân bỗng nhiên ngừng một chút, Cự Hùng này thật là có điểm khôi hài, rốt cuộc có nên thu phục hay không? Cự Hùng này dọc theo đường đi đánh bay không biết bao nhiêu nham thạch cùng đại thụ, bộ dạng kia một chút cũng không bạc nhược a?
- Diệp Vân tiểu tử, nghĩ gì thế, thu đầu Tiểu Hùng tử này, làm cái chân chạy cho Sư gia ta.
Lời của Sư gia từ trong Thiên Tinh Ấn truyền đến.
- Nhưng mà đầu Hùng này không vui, dưa hái xanh không ngọt a.
Diệp Vân cười khổ nói, thu phục Yêu thú Yêu Vương, tổng yếu để cho hắn vui lòng phục tùng mới được, nếu không làm sao để cho hắn xuất lực cho mình?
- Quản hắn khỉ gió có phục hay không, Bá Vương ngạnh thượng cung cũng phải đem hắn thu phục, dám không xuất lực Sư gia ta đánh hắn! Làm chân chạy cho Sư gia ta, tuyệt đối là vinh hạnh của hắn, Sư gia ta tùy tiện truyền ít đồ cho hắn, liền chống đỡ được hắn mấy trăm năm tạo hóa, rất nhiều yêu thú cầu cũng không được đây này.
Sư gia hừ lạnh một tiếng, cực kỳ bá đạo cường thế nói.
- Tiểu tử, mau ra tay!
Thần hồn Diệp Vân một đường bay đi.
- Lão Hùng, đi theo Yêu Vương ta, sau này bảo đảm ngươi ăn ngon uống cay.
Diệp Vân nói, điều này làm cho hắn có một loại cảm giác lừa bán nhi đồng vị thành niên.
- Ta mới không nghe chuyện ma quỷ của ngươi, Hùng tộc chúng ta bị Huyền thú Yêu Vương bắt rất nhiều, không có một cái có kết quả tốt, luôn là bị người hãm hại, muốn để cho ta rút lui, cửa cũng không có!
Lão Hùng hừ hừ hai tiếng, lại chạy như điên.
Đó là những Huyền thú Yêu Vương khác, theo ta không giống nhau, đi theo ta, sau này các loại thịt ăn no, ngươi có điều kiện gì cũng có thể nói!
Diệp Vân tiếp tục dụ dỗ nói.
- Ta mới không gì lạ, ta còn muốn tiếp tục làm Đại vương của ta, mỗi ngày ăn thịt uống rượu, đến trong thôn đoạt cô nương, cuộc sống tiêu dao tự tại.
Đầu lão Hùng kia khinh thường xuy một tiếng nói.
- Diệp Vân tiểu tử, tiểu tử này chít chít méo mó, nói nhảm nhiều quá!
Sư gia bất mãn nói.
Đến trong thôn đoạt cô nương, xem ra tiểu tử này chuyện xấu làm không ít a!
- Nếu như vậy, ta đây cũng chỉ có thể trước mạnh mẽ thu ngươi!
Diệp Vân mi mao nhất thiêu, thần hồn đột nhiên đè ép xuống.
Lão Hùng kia cảm giác được thần hồn Diệp Vân đột nhiên tăng cường, trong đầu nhiều tia hồn niệm kia cũng đi theo run rẩy lên, Huyền thú Yêu Vương đối với yêu thú Yêu Vương áp chế thật sự quá lớn, may là trước mắt thần hồn Diệp Vân mới chỉ là Yêu Vương sơ kỳ, ngay cả thần hồn so sánh với hồn niệm cao đẳng hơn, thực lực so sánh với Yêu Vương trung kỳ cũng muốn hơi chỗ thua kém, mà hắn là Yêu Vương đỉnh cấp.
- Trước kia có mấy Huyền thú Yêu Vương đỉnh nghĩ đến thu phục lão Hùng ta, cuối cùng cũng thất bại, chỉ bằng ngươi một Yêu Vương sơ kỳ, cũng vọng tưởng thu phục lão Hùng, quả thực là nằm mơ!
Lão Hùng vừa nói, nhưng không quay đầu lại đi công kích Diệp Vân, mà là một đường chạy như điên, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn cảm giác thần hồn Diệp Vân có chút không giống lắm, so sánh với một chút Yêu Vương đỉnh lại càng làm cho người sợ hãi.
Thần hồn Diệp Vân hóa thành một bó, hướng trong đầu lão Hùng ghim đi.
"Rống!" Lão Hùng rống lớn một tiếng, nơi cổ tựa hồ có một đạo quang mang chớp động, thình thịch một tiếng, có thứ gì đẩy thần hồn Diệp Vân ra.
Lấy tu vi của Diệp Vân, muốn thu phục Yêu thú Yêu Vương này thật đúng là không rất dễ dàng, xem ra chỉ có đánh một trận, Diệp Vân đang chuẩn bị gọi về Tử Ma Chiến Giáp, trong tay cũng lấy ra ba thanh trường kiếm của Tam hợp kiếm trận, một khi khai chiến, Cự Hùng Yêu Vương này sợ rằng khó tránh khỏi bị thương.
Chương 562 Một khối! ! (2)
- Lại là Hồn Ngọc tinh túy, khó trách đầu Hùng này so sánh với Yêu thú Yêu Vương bình thường khó đối phó hơn, thì ra là trên cổ còn ẩn dấu đồ tốt như vậy.
Sư gia ở trong Thiên Tinh Ấn nói.
- Diệp Vân tiểu tử, lấy thực lực của ngươi căn bản thu phục không được nó, để cho Sư gia ta tới a. . .
- Sư gia ngươi muốn làm sao?
- Đem Thiên Tinh Ấn mở ra một vết rách!
Sư gia nói.
- Tốt.
Diệp Vân thi triển thần hồn, đem cấm chế Thiên Tinh Ấn phá vỡ một vết rách, hơi thở Sư gia sưu một tiếng, chui ra Thiên Tinh Ấn, hướng Cự Hùng Yêu Vương đang chạy như điên lan tràn đi.
Khi khí tức của Sư gia bao phủ Cự Hùng Yêu Vương, Cự Hùng Yêu Vương kia bị làm cho sợ đến cả người run lên, hai chân cứng đờ, một cái thu không được, cả người quăng đi ra ngoài, rầm rầm rầm, giống như một khối đá khổng lồ lăn, một đường nghiền nát mấy chục cây đại thụ.
Cự Hùng Yêu Vương kia gian nan đứng lên, càng không ngừng run run.
- Khí tức thật cường đại, rốt cuộc là vật gì?
Cự Hùng Yêu Vương cảm giác quả tim run lên, hắn chưa từng gặp qua tồn tại cường đại như thế, trong đạo khí tức kia ẩn chứa khí thế đáng sợ, làm hắn hoàn toàn không cách nào sinh ra một tia kháng cự.
Cự Hùng Yêu Vương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Vân lăng không mà đứng, trong con ngươi Tử Hỏa thoáng hiện, uyển như Thiên Thần, mắt nhìn xuống hắn.
- Cự Hùng Yêu Vương, nếu như ngươi không chịu quy thuận, ta đây cũng không có biện pháp, chỉ có thể xuất thủ.
Thanh âm của Sư gia tựa như từ thời đại viễn cổ truyền đến, thâm trầm bén nhọn.
- Ta cho ngươi mười tức thời gian, nếu như ngươi vẫn còn không muốn quy thuận, ta đây cũng chỉ có thể đem ngươi vắt thành bánh quai chèo .
Thanh âm rét lạnh kia ở Cự Hùng Yêu Vương nghe ra, quả thực là đến từ Địa Ngục Tu La, hắn chiến chiến nguy nguy không dám có bất kỳ cử động, linh hồn nhận lấy áp chế mãnh liệt.
Cự Hùng Yêu Vương rùng mình một cái, hắn hiểu được, loại tồn tại viễn cổ này tuyệt đối là nói được là làm được, mặc dù hắn da dày thịt béo, nhưng vẫn không có một tia ý niệm dám cùng Sư gia đối kháng trong đầu, hơi thở của Sư gia thật sự là đáng sợ, tuyệt đối là một tồn tại thượng cổ!
Vắt thành bánh quai chèo, đây tuyệt đối là vô cùng thống khổ.
- Lão Hùng ta nguyện ý quy thuận! Lão Hùng ta nguyện ý quy thuận!
Cự Hùng Yêu Vương kia vội vàng quỳ xuống, đàng hoàng gục ở chỗ đó.
Sư gia ra tay quả nhiên không giống bình thường, mới chốc lát đã đem Cự Hùng Yêu Vương này làm cho sợ đến tè ra quần, cam tâm thần phục.
Cự Hùng Yêu Vương kia triệt hồi phòng ngự, thần hồn Diệp Vân ngưng hóa thành một bó, xuyên thấu vào phòng ngự trong đầu Cự Hùng Yêu Vương, ở trên hồn niệm của Cự Hùng Yêu Vương để lại một đạo hồn niệm của mình. Diệp Vân cảm giác thần hồn của mình giống như là đột nhiên bị lấy hết.
Lấy thần hồn hiện tại của hắn, khống chế một Yêu Vương đỉnh cấp, đúng là có chút cố hết sức, may mà thần hồn của mình đầy đủ cường đại, vẫn còn miễn cưỡng làm được.
Nhìn Cự Hùng trước mắt giống như pháo đài, Diệp Vân hưng phấn không thôi, đây cũng là Yêu Vương đỉnh cấp a!
Mặc dù Cự Hùng Yêu Vương này thực lực so sánh với Thông Thiên Sư Vương phải kém sắc một chút, nhưng mà tuyệt đối là tồn tại cường hãn không thể địch nổi.
- Ngươi tên gì?
Diệp Vân mở miệng hỏi, đem Cự Hùng Yêu Vương thu phục, giọng nói Diệp Vân liền tùy ý lên.
- Hồi điện hạ, ta tên là lão Hùng.
Cự Hùng Yêu Vương vội vàng nói.
- Thủ hạ ta mọi người gọi ta là Cự Hùng lão đại.
Cự Hùng Yêu Vương này bộ dạng có chút chậm hiểu, bất quá thoạt nhìn tục tằng, lại có một chút tiểu khôn khéo.
- Lão Hùng? Cự Hùng?
Diệp Vân khẽ cau mày.
- Cái tên này không tốt lắm.
- Mời điện hạ ban tên cho.
Cự Hùng Yêu Vương cung kính nói.
- Tên sao?
Diệp Vân trầm mặc chốc lát, suy nghĩ một chút nói.
- Ta lúc trước thu một chút yêu thú, chia ra gọi Nhất Mao, Nhị Mao… Cửu Mao, nếu như vậy. . .
Diệp Vân nhìn Cự Hùng Yêu Vương một chút nói.
- Gọi ngươi Nhất Khối a.
- Nhất Khối?
Cự Hùng Yêu Vương gãi gãi đầu, bộ dạng hơi có chút khó hiểu, phía sauCửu Mao không phải là Thập Mao sao, làm sao gọi Nhất Khối? Thập Mao cái tên này nhiều khí phách, làm sao lại biến thành Nhất Khối như vậy? Nhưng mà hắn không dám hỏi thăm Diệp Vân, hắn nào dám phản bác Diệp Vân, ngây ngô cười một tiếng.
- Đa tạ điện hạ ban tên.
Hắn vừa lẩm bẩm nhắc tới cái tên mới Nhất Khối này, vừa nghĩ thầm, vị điện hạ này hoàn chân lợi hại, lại thu phục nhiều yêu thú như vậy, không phải Huyền thú Yêu Vương nhiều nhất chỉ có thể thu phục ba yêu thú sao, làm sao vị điện hạ này lại thu phục mười con yêu thú?
Ở trong lúc nói chuyện, Sư gia đã đem hơi thở của hắn thu trở về.
Cự Hùng Yêu Vương nhất thời cảm giác được trên người bị uy áp nhỏ xuống, không biết đạo hơi thở kia rốt cuộc là cái gì, thật sự quá cường đại, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Vân, chẳng lẻ đạo hơi thở cường đại kia, tồn tại ở trong thân thể vị Huyền thú Yêu Vương này?
Hắn không dám hỏi thăm những vấn đề này, dù sao hắn sau này cũng là thủ hạ vị Huyền thú Yêu Vương này, vị Huyền thú Yêu Vương này để cho hắn làm cái gì, hắn phải làm cái đó, không thể có bất kỳ một tia phản kháng, nếu không Diệp Vân ý niệm vừa động, đầu của hắn thình thịch một tiếng tựu nổ tung, nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút ủ rũ, những năm tháng thanh xuân làm Đại vương kia, muốn một đi không trở lại.
- Nhất Khối a, đi theo bản Yêu Vương ta, sau này ăn ngon uống cay, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói!
Diệp Vân nhìn về phía Nhất Khối hỏi.
- Ngươi có thể biến hóa hình người sao?
- Dĩ nhiên.
Chỉ thấy đầu Nhất Khối nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành bộ dáng một người trung niên, hắn mặc một cái quần cộc hoa khổng lồ, nửa người trên lỏa lồ, tất cả đều là da thịt nhô ra, cường tráng vô cùng, thân cao chừng hơn ba thước, thân thể quả thực như sắt, bị da thịt phân cách thành từng cục, trên người còn có một cái hình xăm Cự Hùng, hắn cạo đầu trọc, trên cổ treo một cái xích đen, trên lỗ tai còn đánh hai cái đinh tai.
Một khổ người khổng lồ, còn có hình xăm dử tợn, cũng làm cho Diệp Vân giật mình, người nầy quả thực là dạng du côn lưu manh a! Vừa nhìn cái đầu, cũng biết đây tuyệt đối là một thủ hạ cường lực a!
Nhất Khối vươn ra bàn tay to, cộc lốc sờ sờ đầu, hướng về phía Diệp Vân hi ha cười một chút nói:
- Điện hạ.
Lúc Nhất Khối không nói chuyện, tuyệt đối có thể hù sợ rất nhiều người, nhưng vừa nói, bộ dáng ngu không sót, thật thà chất phát kia, trong nháy mắt phá hư tạo hình của hắn.
- Ta tên là Diệp Vân, sau này gọi lão Đại là được.
Diệp Vân nói, bị người gọi điện hạ hắn cũng rất không quen.
- Lão đại.
Nhất Khối nịnh hót cười cười.
- Ngươi mặc quần áo vào đi.
Diệp Vân nói, lấy ra một cái túi càn khôn trống không, từ trong không gian bao tay móc ra một chút đan dược, ném cho Nhất Khối nói.
Chương 563 Cái mông của ta!
- Đây là cho ngươi.
Nhất Khối nhận lấy túi càn khôn, mở ra túi càn khôn nghi ngờ nhìn thoáng qua, giật mình sửng sốt một chút, ngay cả hắn ở trong núi làm đại vương, không có kiến thức gì, nhưng đan dược này tốt xấu, hắn vừa nghe mùi vị là có thể nghe được đi ra, tuyệt đối là cực phẩm đan dược, hơn nữa có mấy chục viên a!
- Tạ lão đại!
Nhất Khối hưng phấn mà cúi người, tâm tình như đưa đám lúc trước kia tan thành mây khói, những đan dược này tuyệt đối là hàng đáng giá, mùi thuốc nồng nặc kia thấm vào ruột gan, nói không chừng có thể giúp hắn đột phá!
- Sau này đi theo lão đại lăn lộn, thứ tốt không thể thiếu ngươi, nếu ngươi đầy đủ trung thành, chờ qua một thời gian ngắn, ta sẽ dạy ngươi một chút tuyệt thế bí pháp!
Diệp Vân rất đại độ vỗ vỗ Nhất Khối, hắn phát hiện cùng Nhất Khối đứng chung một chỗ, quá không có khí thế làm lão đại, thân thể của hắn cao chỉ bất quá ngang bụng Nhất Khối mà thôi.
- Vâng, lão đại, sau này ta nhất định duy lão đại như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, phó thang đạo hỏa, không chối từ.
Nhất Khối nghe được tuyệt thế bí pháp, ánh mắt sáng lên, phát ra quang mang sâu kín.
- Lúc trước các ngươi nói đầu heo kia là lai lịch gì, cũng là một Yêu Vương?
Diệp Vân nhìn về phía Nhất Khối mở miệng hỏi.
Nghe được Diệp Vân hỏi thăm, con ngươi Nhất Khối quay tròn chuyển một chút:
- Vâng, lão đại, con heo kia cũng là một con Yêu thú Yêu Vương, bất quá chẳng qua là Yêu Vương trung kỳ, nhưng mà hắn thật sự quá trơn trượt, mỗi lần ta cùng hắn đánh nhau cũng là lỗ lả, lão đại ngươi nhìn, trên mông đít ta còn bị đầu heo kia gặm vài miệng.
Nhất Khối vừa nói vừa muốn cỡi quần cho Diệp Vân nhìn.
- Ngừng! Không cần cỡi quần, ta biết là tốt rồi.
Diệp Vân đầu đầy hắc tuyến, vội vàng ngăn trở Nhất Khối, nghĩ thầm, Yêu Vương Trư Củng Củng này chẳng những sờ mông nữ nhân, còn cắn mông nam nhân sao? Mặc dù Nhất Khối không phải là người, nhưng nhất định là con công, này cũng ăn được, thần hồn Diệp Vân đã đạt tới cực hạn không cách nào thu phục một Yêu Vương nữa, xem ra là không thể thu phục Yêu Vương Trư Củng Củng kia.
Yêu Vương Trư Củng Củng này chỉ có Yêu Vương trung kỳ, lại ngay cả Yêu Vương đỉnh Nhất Khối cũng đánh không lại, quả thật có chút môn đạo.
- Trên người con heo kia tất cả đều là Hồn Ngọc, có vài vật là Hồn Ngọc tinh túy chế thành, không biết là từ đâu ra, lão Hùng ta mất khí lực thật to, mới từ nơi nó cướp được dây chuyền này! Bất quá không có mấy ngày, ta phát hiện trên cổ nó lại thêm một cái dây chuyền Hồn Ngọc.
Diệp Vân nhìn thoáng qua cổ Nhất Khối, cái dây chuyền Hồn Ngọc kia phát ra hắc sắc quang trạch sâu kín, Hồn Ngọc này tuyệt đối là thứ tốt, không biết Yêu Vương Trư Củng Củng từ nơi nào làm đến nhiều như vậy.
- Lão đại, ngươi muốn thu đầu heo kia sao?
Nhất Khối mắt hi ha nhìn Diệp Vân.
- Ngươi nói huyệt động kia ở nơi đâu?
Diệp Vân mở miệng hỏi.
- Lão đại muốn đi huyệt động kia sao?
Ánh mắt Nhất Khối sáng lên, trong lòng hắn hầm hừ nghĩ tới, con heo cắn cái mông ta kia, ngươi nhất định phải chết, ngươi đợi đến bị lão Đại ta thu phục a, đến lúc đó ta cũng muốn hung hăng cắn mông ngươi hai cái!
- Bên trong huyệt động kia hiện đầy cơ quan, hết sức hung hiểm, ta đi vào nhiều lần cũng thiếu chút nữa bị ghim thành con nhím.
- Mang ta đi xem một chút.
Diệp Vân nói.
- Vâng.
Nhất Khối hưng trùng trùng nói.
Hai cái thân ảnh lăng không bay vút đi.
Đại khái sau nửa giờ, xuyên qua từng mãnh rừng rậm âm trầm, nơi xa trong vách núi, một cái huyệt động sâu thẳm hiện ra trong tầm mắt Diệp Vân, trong huyệt động kia, một thác nước chậm rãi chảy xuôi.
- Tiểu tử, đó là một Hồn Ngọc quáng mạch, bên trong hiện đầy cấm chế cùng cơ quan, bất quá những cấm chế cơ quan này cũng không làm khó được Sư gia ta, nội bộ cấm chế cơ quan kia, không biết là huyệt mộ người nào, thật giống như có một quan tài.
Thanh âm Sư gia từ trong Thiên Tinh Ấn truyền đến.
- Hồn Ngọc quáng mạch?
Trong lòng Diệp Vân chấn động, mỗi một khối Hồn Ngọc cũng giá trị liên thành, chính là bảo bối khó được, nơi này lại có cả quáng mạch!
- Đầu heo kia cũng ở bên trong, vào xem một chút đi!
Sư gia ha ha cười một tiếng nói.
Diệp Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhất Khối nói:
- Nhất Khối, đi theo ta.
Sưu một tiếng, bay vút ra.
Bộ dáng Nhất Khối có chút khẩn trương, nhưng vẫn kiên trì đi theo phía sau Diệp Vân, hắn tới huyệt động này mấy lần, mỗi một lần cũng là thê thảm không nỡ nhìn, hắn đã không dám tiến vào nơi này, nhưng mà Diệp Vân muốn vào đi, hắn cũng không dám không nghe.
- Đừng lo lắng, theo sát ta, nhớ kỹ vị trí ta trải qua, sẽ không xúc động cơ quan!
Diệp Vân đối với Nhất Khối nói.
Sưu một tiếng, Diệp Vân lướt vào huyệt động.
Nhất Khối thật chặc đi theo ở phía sau Diệp Vân, trong nháy mắt liền xâm nhập sâu ngoài mấy trăm thước trong huyệt động, trước kia thời điểm hắn tới nơi này, không cần biết bay hay chạy, chỉ cần xâm nhập huyệt động mười mấy thước, cơ quan kia liền giống như mưa sa, nhưng đi theo ở phía sau lão đại, lại một cái cơ quan cũng không có kích động, thoáng cái liền lướt đi vào mấy trăm thước.
- Lão đại quả nhiên lợi hại!
Trong lòng Nhất Khối thầm nghĩ, hắn từ nhỏ đến lớn ở trong núi lớn lên, là một dế nhũi chưa từng thấy xã hội, hình xăm của hắn cũng là từ một con Yêu thú trưởng giả học được, yêu thú trưởng giả kia thỉnh thoảng sẽ cùng hắn nói một chút thế giới bên ngoài, hắn chỉ phục những người năng lực so với hắn mạnh, bị Diệp Vân tuần phục, lại chiếm được nhiều đan dược trân quý như vậy, lại nghe nói có thể học tập tuyệt thế bí pháp, hắn đối với Diệp Vân thần bí cường đại, không khỏi sinh ra một tia kính nể cùng thần phục.
Chung quanh đây khí cơ giăng đầy, nơi nơi là cơ quan, nếu như không phải là Sư gia dẫn đường, coi như là Vô Thủy cảnh cường giả, cũng chưa chắc có thể đi vào được!
Sưu sưu, hai cái thân ảnh giống như sao băng, một đường hướng sâu thẳm dưới đất, sau nửa canh giờ, bọn họ tiến vào một huyệt mộ dưới đất, mộ thất kia cực kỳ rộng rãi, trung ương để một thạch quan rất lớn, cao hai bốn thước, dài hơn 10m, bên cạnh băng đá ghế đá, Thạch Nhân thạch mã thành tấm đặt ở đó, một cái trông không đến đầu, chừng mấy ngàn, chủ nhân huyệt mộ này cũng không biết là người nào, huyệt tạo được coi như là tương đối rộng rãi .
Hướng nơi xa nhìn lại, chỉ thấy nơi xa nham bích phát ra quang trạch hắc sắc sâu kín, cả huyệt mộ này lại đều ở trong Hồn Ngọc quáng mạch, không biết là người nào, mở ra một cái huyệt mộ như vậy.
Diệp Vân cảm giác được, trong mộ phòng này tràn đầy lực lượng Hồn Ngọc dật tán, ở chỗ này tu luyện Hồn Niệm, tuyệt đối là làm ít công to.
- Diệp Vân tiểu tử, đây chính là địa phương tu luyện Hồn Niệm tốt a!
Sư gia cảm giác một chút nói.
- Thi thể trong quan tài kia không biết tại sao, lại không thấy, bên trong cũng có không ít di vật của chủ nhân huyệt mộ, đáng tiếc người này tu vi không cao, cũng không phải là cái đại năng gì, bên phải nơi đó có ba thạch thất, có không ít bảo bối, Diệp Vân tiểu tử, ngươi phát tài rồi.
Chương 564 Động quật tài bảo! (1)
- Ta đi xem một chút!
Diệp Vân vừa dứt lời, chỉ thấy nơi xa trong đồng tử một Thạch Nhân cự đại đột nhiên phát ra quang mang màu đỏ tươi, khóa Diệp Vân cùng Nhất Khối.
Thạch Nhân kia cao năm thước, trên người mặc kim giáp, trang nghiêm uy vũ, nó ngó chừng Diệp Vân cùng Nhất Khối, thanh âm trầm thấp khàn giọng:
- Là ai dám can đảm xông vào nơi ta ngủ say, loài người, các ngươi nhanh rời đi, ta tha các ngươi một con đường sống, nếu không nơi này liền là nơi táng thân của các ngươi!
Trong con ngươi Thạch Nhân kia lộ ra hung quang, Nhất Khối bị làm cho sợ đến co lại đầu, Thạch Nhân này lại có thể nói, thật sự là quá kinh khủng, chẳng lẻ nơi này là huyệt mộ của Thạch Nhân kia?
Lúc này, Sư gia trong Thiên Tinh Ấn chê cười một tiếng nói:
- Giả thần giả quỷ, cũng lấy ra dọa người, Sư gia ta như thế nào dễ lừa gạt như vậy! Diệp Vân tiểu tử, dùng thần hồn nhìn nó xem!
Diệp Vân khẽ quát một tiếng, một đạo Thần hồn dọc theo người ra, chung quanh hết thảy rõ ràng đập vào mắt, nhanh chóng khóa một bóng ma trong góc, chính là đầu Yêu Vương Trư Củng Củng kia!
Mặc dù thần hồn của Diệp Vân không cách nào thuần phục Trư Củng Củng, nhưng vẫn có thể cho Trư Củng Củng áp bách mãnh liệt, thần hồn của hắn hóa thành một bó, hướng trong đầu Yêu Vương Trư Củng Củng ghim đi.
Thạch Nhân kia mở miệng nói chuyện, cũng là Yêu Vương Trư Củng Củng giả thần giả quỷ.
- Má ơi!
Yêu Vương Trư Củng Củng dạt ra bốn vó, thúc dục những Hồn Ngọc trên người, mấy khối Hồn Ngọc kia đen sáng lóng lánh, thình thịch một tiếng, đụng vỡ thần hồn của Diệp Vân.
- Heo yêu, ta rốt cuộc tìm được ngươi, đừng chạy, ta muốn đem ngươi cắt thành thịt heo!
Nhất Khối nhìn thấy Trư Củng Củng, lập tức giận dữ, tung người đánh tới Trư Củng Củng, hướng về phía Trư Củng Củng một cái bổ nhào.
Chỉ thấy Trư Củng Củng mở to ánh mắt vô tội, thủy uông uông nhìn Nhất Khối, mắt thấy Nhất Khối sẽ nhào tới nó, nó sưu một tiếng mãnh liệt nhảy lên, từ dưới hang Nhất Khối chạy đi, thình thịch một tiếng, chỉ thấy Nhất Khối một đầu đụng vào Thạch Nhân, đem Thạch Nhân kia đụng chia năm xẻ bảy.
- Ai u!
Nhất Khối vuốt đầu trọc phát sáng của hắn, lập tức đứng lên, tiếp tục đánh về phía Trư Củng Củng.
Ở trong mộ phòng rộng lớn này, một cuộc truy đuổi chiến bắt đầu, chỉ thấy những Thạch Nhân kia binh binh binh binh toái đầy đất.
- Các ngươi chết chắc, đây là địa bàn Yêu Vương Trư Củng Củng ta, Yêu Vương Trư Củng Củng ta chính là đại năng chuyển thế, các ngươi dám ở trên địa bàn của ta giương oai, các ngươi chết chắc, cửu thiên thập địa không có ai cứu được các ngươi rồi.
Trư Củng Củng vừa hừ hừ thẳng gọi, vừa ở dưới Nhất Khối truy kích nhanh chân chạy như điên.
- Một đầu Trư Yêu Yêu Vương nho nhỏ, cũng dám nói mình là đại năng chuyển thế!
Sư gia ha ha cười một tiếng, đối với Yêu Vương Trư Củng Củng này, hoàn toàn là không để ở trong lòng.
Diệp Vân ở một bên nhìn Nhất Khối truy kích Trư Củng Củng, không khỏi lắc đầu cười cười, Trư Củng Củng đối với hắn không có uy hiếp gì, hắn mừng rỡ giao cho Nhất Khối, hướng ba thạch thất phía trước đi tới, nơi đó là có không ít thứ tốt.
Thấy Diệp Vân hướng ba tòa thạch thất kia chạy đi, tiến vào một gian thạch thất trong đó, Trư Củng Củng nóng nảy, kêu thảm thiết nói:
- Tài bảo của ta! Những thứ tài bảo này là Trư Củng Củng ta phát hiện trước, các ngươi đám cường đạo này!
- Heo yêu, ngươi không biết ta là làm nghề gì sao? Ta là sơn tặc đại vương, đương nhiên là cường đạo, cái kia là lão Đại của ta, lão Đại ta là đang làm gì biết không?
Nhất Khối hừ nói, hướng về phía Trư Củng Củng lại là một hùng chưởng.
Sưu một tiếng, Trư Củng Củng lại từ giữa hai tay Nhất Khối chui ra ngoài, quay người lại há mồm cắn lấy mông đít Nhất Khối.
- Ngao ô! Cái mông của ta!
Một khối phát ra khóc thét thê lương.
Đang ở thời điểm Trư Củng Củng điên cuồng gặm cái mông Nhất Khối, Diệp Vân đã tiến vào trong thạch thất kia, hướng phía trước mặt nhìn lại, một mảng lớn bảo quang, cực kỳ chói mắt.
Diệp Vân cũng giật mình sửng sốt một chút, rất nhiều bảo bối!
Trong một mảnh thạch thất nho nhỏ này, lại chất một đống lớn Hồn Ngọc, không biết có bao nhiêu, còn có một ít là dây chuyền, vòng tay gia công qua.
- Thật nhiều Hồn Ngọc!
Diệp Vân rung động không dứt, trừ Hồn Ngọc ra, còn có các loại đồ châu báu, trang sức, đeo tay không biết dùng tài liệu gì chế luyện thành, quả thực sắp đem thạch thất chu vi mấy thước này chất đầy .
Tùy tiện một khối Hồn Ngọc cầm đi ra bên ngoài, đều là bảo vật giá trị liên thành, nơi này lại có mấy ngàn khối, nếu ủy thác bán đấu giá, lấy tới tiền đoán chừng mua cả Trung Ương đế quốc cũng dư dả .
Lão Thiên của ta, đem những Hồn Ngọc này bán đi một phần, là có thể chế tạo ra mấy bộ vạn kiếm kiếm trận!
- Thu sạch!
Diệp Vân thi triển huyền khí, đem những Hồn Ngọc đó toàn bộ nâng lên, phần phật toàn bộ thu vào trong không gian bao tay, đem những thứ đó chồng chất trong góc không gian bao tay.
Trong thạch thất gì đó liền bị Diệp Vân thu không còn một mống.
- Đi cái thạch thất thứ hai!
Diệp Vân tung người lướt đi ra thạch thất này, xoay người tiến vào thạch thất thứ hai.
Nơi xa, Nhất Khối cùng Trư Củng Củng đang kịch liệt chiến đấu, Trư Củng Củng gắt gao cắn cái mông Nhất Khối, bất kể Nhất Khối làm sao vứt, cũng không cách nào đem Trư Củng Củng bỏ rơi, đau đến lớn tiếng tru lên, mặc dù hắn da dày thịt béo, nhưng mà hàm răng của Trư Củng Củng thật lợi hại, cắn đến Nhất Khối nước mắt chảy ròng, bàn tay to càng không ngừng lay lay, thoáng cái níu lấy cái đuôi của Trư Củng Củng.
- Buông miệng của ngươi ra!
Nhất Khối dùng sức kéo cái đuôi của Trư Củng Củng.
Trư Củng Củng không dám há mồm, trong cổ họng phát ra thanh âm gào khóc trầm thấp, mồm miệng không rõ kêu:
- Mau buông cái đuôi!
- Ngươi thả trước!
Nhất Khối tê tê rút ra lãnh khí hô.
- Ngươi phóng trước, ngươi thả ta lập tức thả!
Trư Củng Củng cổ họng hừ hừ hai tiếng nói.
- Ta mới không ngu như vậy!
Nhất Khối liều mạng kéo ra cái đuôi của Trư Củng Củng.
Trư Củng Củng đau đến gào khóc thẳng gọi, càng thêm dùng sức cắn cái mông Nhất Khối.
- Má ơi, cái mông của lão Hùng ta!
Đau đớn tê tâm liệt phế từ trên mông đít Nhất Khối truyền đến, Nhất Khối quả thực muốn khóc ra thành tiếng.
- Mau buông miệng của ngươi ra, cái mông của ta muốn nứt !
- Ngươi trước buông cái đuôi của ta, ta lập tức thả!
- Ngươi cho rằng ta là heo sao?
Nhất Khối giận dữ.
- Ngươi đây là đang vũ nhục heo!
Trư Củng Củng cắn mạnh, Nhất Khối gọi thảm hại hơn .
- Chúng ta cùng nhau phóng!
- Tốt, cùng nhau phóng!
Trư Củng Củng cùng Nhất Khối rốt cục tách ra, Nhất Khối nước mắt chảy ròng vội vàng nhu cái mông của mình, mà Trư Củng Củng cũng không ngừng lăn lộn đầy đất, tên to con này khí lực quá lớn, thiếu chút nữa đem cái đuôi của nó xé đứt .
Trư Củng Củng hướng thạch thất nơi xa nhìn lại, chỉ thấy một thạch thất trong đó đã rỗng tuếch, nhất thời so sánh với giết nó còn khó chịu hơn, bi thảm nói:
- Tài bảo của ta!
Chương 565 Động quật tài bảo! (2)
Trư Củng Củng đang muốn đánh về phía thạch thất kia, chỉ thấy Nhất Khối vươn ra hùng chưởng, hướng Trư Củng Củng đánh tới.
- Heo yêu ngươi đừng chạy!
Nhất Khối một tay xoa cái mông, tay còn lại chụp vào Trư Củng Củng.
Diệp Vân từ trong thạch thất thứ nhất đi ra ngoài, tiến vào trong thạch thất thứ hai, chỉ thấy trong thạch thất này lơ lững hơn mười Linh Bảo, trong hơn mười Linh Bảo này, có kiếm, có trường mâu, có chiến kích còn có các loại che cụ, chúng cứ như vậy huyền phù ở nơi đó, mỗi một vật tràn ngập các loại màu sắc lưu quang, vừa nhìn liền biết cũng không phải là vật phàm.
Hơn mười Linh Bảo này mỗi một vật cũng ít nhất là bảy tám phẩm, thậm chí còn có cửu phẩm!
Mỗi một bảy tám phẩm Linh Bảo cũng là tương đối đáng giá, Diệp Vân hưng phấn không thôi, tay phải vừa động cách không nhiếp vật, chỉ thấy hơn mười Linh Bảo kia sưu sưu sưu hướng Diệp Vân bay tới, bị Diệp Vân toàn bộ để vào trong không gian bao tay.
Phóng mắt nhìn đi, Linh Bảo trong thạch thất đã bị Diệp Vân thu nạp không còn, Diệp Vân đang chuẩn bị rời đi, lại nghe Sư gia nói:
- Diệp Vân tiểu tử, đừng bỏ sót kiện đồ vật kia!
- Kiện đồ vật nào?
Diệp Vân nghi ngờ hỏi, trong thạch thất này còn có vật gì đó khác sao?
- Dụng thần hồn ngưng thần nhìn kỹ!
Sư gia nói.
Nghe được lời của Sư gia, trong lòng Diệp Vân vừa động, chẳng lẽ còn có bảo bối gì tốt hơn núp trong bóng tối?
Diệp Vân vận chuyển thần hồn, trong con ngươi Tử Hỏa lóng lánh, hướng trong thạch thất ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy không trung thạch thất, một kiện đồ vật chậm rãi hiện ra, đó là một cái xiềng xích màu bạc thật dài, toàn thân ngân bạch, dài chừng bốn năm thước, một khâu khấu trừ một khâu, cuối mỗi đầu còn có hai cây trùy thứ.
- Này là vật gì?
Diệp Vân kinh ngạc hỏi, hắn còn là lần đầu tiên thấy vật như vậy, mắt thường nhìn không thấy tới, vận chuyển thần hồn cẩn thận ngưng thần mới có thể thấy, có chút thần kỳ.
- Diệp Vân tiểu tử, ngươi quá cô lậu quả văn đi, vật này tên là Hồn Binh!
Sư gia cười nhạt nói.
- Hồn Binh?
Diệp Vân hỏi.
- Chính xác, Hồn Binh, cái Hồn Binh này hẳn là cửu phẩm, giá trị một kiện đồ vật này, chống đỡ được tất cả Linh Bảo trong không gian trữ vật của ngươi!
- Đáng giá như vậy?
Trong tay Diệp Vân là có vạn thanh ngũ phẩm Linh Bảo, các loại bảy tám chín phẩm Linh Bảo cũng không ít, nhiều Linh Bảo như thế, cũng so ra kém một thanh Hồn Binh này?
- Hồn Binh vô ảnh vô hình, chỉ có Huyền thú Yêu Vương mới có thể nhìn thấy, vừa có thể dùng thân thể thi triển, cũng có thể dùng hồn niệm ngưng thần Hóa Hình thi triển, vật này không cách nào công kích thân thể, nhưng có thể thẳng đánh hồn niệm đối thủ, ngay cả là hồn niệm Yêu Vương, bị Hồn Binh này quét trúng, cũng sẽ đau không muốn ngồi, vật này rèn cực kỳ không dễ, sở dụng tài liệu cực kỳ trân quý, còn phải dùng vô số Hồn ngọc rèn luyện, mới có thể luyện thành!
- Nói cách khác, Hồn Binh này là chuyên môn dùng để đối phó Huyền thú Yêu Vương?
Diệp Vân hỏi.
- Chính xác! Phương pháp rèn Hồn Binh sớm đã thất truyền, Huyền thú Yêu Vương bình thường ngay cả nhất phẩm Hồn Binh cũng rất khó tìm đến, huống chi một thanh cửu phẩm Hồn Binh!
Nếu không phải Sư gia nhắc nhở, Diệp Vân căn bản không cách nào phát hiện chỗ ở của thanh Hồn Binh này, mặc dù dùng thần hồn quét nhìn, không có cẩn thận đi nhìn, cũng không cách nào phát hiện nó.
- Vật này cực kỳ khó phát hiện, có thể trực tiếp công kích hồn niệm của Huyền thú Yêu Vương, đối mặt Huyền thú Yêu Vương, tuyệt đối là một đại sát khí!
Diệp Vân kích động không thôi, đem thần hồn dọc theo người mà ra, bao trùm xiềng xích màu bạc kia, sau khi vận chuyển thần hồn, chỉ thấy xiềng xích màu bạc hướng Diệp Vân bay tới.
Diệp Vân hư không một trảo, đem xiềng xích màu bạc kia bắt được, mặc dù vật này thoạt nhìn vô ảnh vô hình, nhưng thời điểm đưa tay đi bắt, lại có thể cảm giác được xiềng xích màu bạc phát ra băng hàn chi khí, trên tay cũng có một loại xúc cảm kim khí chân thật.
Cúi đầu nhìn lại, xiềng xích màu bạc kia như ẩn như hiện.
- Hồn Binh này quả nhiên huyền bí.
Trong lòng Diệp Vân sợ hãi nói, đem một tia thần hồn bám vào trên xiềng xích màu bạc, chỉ thấy một tia thần hồn biến mất tiến vào trong xiềng xích, xiềng xích kia cùng thần hồn Diệp Vân thành lập một tia liên lạc như có như không.
Thần hồn Diệp Vân khẽ nhúc nhích, chỉ thấy xiềng xích màu bạc kia giống như là được lực đạo nào đó dẫn dắt, di động lên, tựa như một Ngân Xà.
Hồn Binh này quả nhiên có thể dùng hồn niệm thao túng!
- Thứ tốt!
Diệp Vân đem Hồn Binh thu vào trong không gian bao tay, nơi này còn có căn thạch thất thứ ba, không biết bên trong có thứ gì, Diệp Vân ra khỏi thạch thất thứ hai, tiến vào trong thạch thất thứ ba, thạch thất này so sánh với hai gian thạch thất mới vừa rồi kia muốn nhỏ một chút, trong thạch thất chỉnh tề để lần lượt từng cái kỷ trà, phía trên kỷ trà đặt từng cái từng cái hộp gấm, hộp gấm này ít cũng trăm cái, phía trên hiện đầy tro bụi thật dầy.
- Trong những hộp gấm này không biết có những thứ gì.
Diệp Vân tùy tiện mở ra một hộp gấm, chỉ nghe phù một tiếng, một đạo sương khói hồng sắc bay lên, Diệp Vân vội vàng ngừng thở, này sẽ không phải là độc khí gì chứ?
- Diệp Vân tiểu tử, yên tâm đi, đây không phải là độc khí, mà là dược khí, hút một ngụm không có chỗ xấu, chỉ có lợi.
Nghe được lời của Sư gia, Diệp Vân không hề ngừng thở nữa, hướng trong hộp gấm nhìn lại, trong hộp gấm rỗng tuếch, không có gì cả.
- Sư gia, đây là chuyện gì xảy ra, tại sao là hộp không?
Diệp Vân hỏi, chẳng lẻ đồ bên trong đã bị cầm đi?
- Trong những hộp gấm này hẳn là chứa đan dược, bất quá thời gian để đặt hơi lâu, đan dược tất cả đều hóa thành dược khí.
- Những hộp gấm này rốt cuộc thả bao lâu?
Đan dược cũng hóa thành dược khí, này phải bao nhiêu thời gian a.
- Trên vạn năm a.
Diệp Vân chân mày chau lên, những hộp gấm này lại thả trên vạn năm, khó trách đan dược bên trong cũng bị mất, những hộp gấm này bộ dạng cũng là phi thường lao cố, thả vạn năm cũng không có tản mất, Diệp Vân cũng không khách khí, chà chà chà đem những hộp gấm này toàn bộ thu vào trong không gian.
Diệp Vân vừa thu hộp gấm, vừa mở ra những hộp gấm kia, phốc phốc phốc, từng đạo dược khí bay lên.
Những dược khí này mặc dù là đan dược biến thành, nhưng bởi vì kinh nghiệm thời gian thật sự quá dài, dược hiệu đã sớm tản mất, hiệu quả đã cực kỳ bé nhỏ .
Mở ra từng cái từng cái hộp gấm, thời điểm mở ra một cái hộp gấm trong đó, Diệp Vân bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, trong hộp gấm này lại còn có một viên thuốc!
Một quả đan dược màu đen lẳng lặng nằm ở trong hộp, một mùi thuốc thơm ngào ngạt xông vào mũi, làm cho người ta phiêu phiêu dục tiên.
- Sư gia, đây là đan dược gì?
Diệp Vân hỏi, không có nghĩ tới trong những hộp gấm này, lại còn có đan dược bảo tồn.