Mục lục
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436 Đại quân lui (2)

Diệp Vân đi phía trước bước ra một bước, một cái Xích Vân phong thiên bay ra, theo Xích Vân phong thiên thi triển, chung quanh thân thể có một cổ Huyền Khí bạo bắn ra, thình thịch thình thịch, trên trăm thiết kỵ Nam Man quốc ở giữa tiếng kêu gào thê thảm bay ngược ra ngoài, thời điểm rơi xuống nện đến quanh thân cũng là một mảnh hỗn loạn.

Tăng thêm một chút ảo diệu của Khí Đoạt Thương Khung, uy lực của Xích Vân phong thiên túc túc lớn gấp năm sáu lần, đã đạt đến cực hạn mà Thiên Tôn cấp có thể đạt tới.

Đem Khí Đoạt Thương Khung hiểu được, trong lòng Diệp Vân hưng phấn không thôi, liên tục thi triển Khôn Luân đoạn nhạc, Thiên Vương phá nhật,… tất cả đều sáp nhập vào kỷ xảo của Khí Đoạt Thương Khung, ở dưới huyền khí mạnh mẻ của Diệp Vân, vô số Nam Man quốc thiết kỵ cả người lẫn ngựa bay lên, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Nơi xa trên sườn núi, Ngụy Cô Ngôn quá sợ hãi thực lực, Diệp Vân phảng phất đột nhiên thăng mấy lần, Sát Lục càng thêm điên cuồng. Người này quả thực là cái đồ biến thái, liên tục chiến đấu lâu như vậy, không có hiển lộ ra một tia mỏi mệt, ngược lại càng đánh càng mạnh .

Diệp Vân như là đem Nam Man quốc thiết kỵ bọn họ, làm thành đối tượng diễn luyện vũ kỹ!

Như vậy đánh xuống còn có ý nghĩa sao?

Ngụy Cô Ngôn đã quyết định rút lui, ngóng về nơi xa xăm, dân chạy nạn kia lan tràn không dứt, trầm mặc hồi lâu, không nghĩ tới Tây Vũ đế quốc lại xuất hiện cao thủ như thế, tin tức kia nhất định phải hướng quốc chủ hồi báo mới được, có lẽ Tây Vũ đế quốc mạng không có đến tuyệt lộ!

Diệp Vân thi triển xong một vòng vũ kỹ, có chút thở hồng hộc, đem ảo diệu của Khí Đoạt Thương Khung dung nhập vào trong ngũ thức vũ kỹ phía trước, ngũ thức vũ kỹ kia mặc dù uy lực đại tăng, nhưng đối với huyền khí tiêu hao cũng là thành gia tăng gấp bội, thế cho nên huyền khí trong cơ thể Diệp Vân tiêu hao có chút lớn.

Thúc dục phi đao, huyền khí nơi đan điền rất nhanh liền được bổ sung.

Đang ở thời điểm Diệp Vân tiếp tục điên cuồng tru diệt những Nam Man quốc thiết kỵ kia, chỉ nghe một tiếng tù và bén nhọn, những Nam Man quốc thiết kỵ kia giống như thuỷ triều xuống, nhanh chóng hướng nơi xa tụ họp, chỉ chốc lát sau đã vọt ra mấy dặm.

Diệp Vân dừng lại bước chân, lạnh lùng nhìn về phía sườn núi nơi xa.

Ngụy Cô Ngôn mắt thấy không cách nào đem Diệp Vân đánh chết, liền hạ lệnh rút lui, hắn hiểu được, tiếp tục đánh xuống, cũng chỉ là phí công, gia tăng hy sinh mà thôi. Hướng nơi xa nhìn lại, cả thảo nguyên đã là thây ngang khắp đồng, túc túc hơn năm vạn tinh nhuệ kỵ binh a, tất cả đều biến thành thi thể!

Hướng trong những thi thể kia nhìn lại, Diệp Vân ngạo nghễ mà đứng, trong lòng Ngụy Cô Ngôn tràn đầy lạnh lẻo, người nầy rốt cuộc là ai? Theo thuộc hạ nói, người kia bất quá là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lại có thực lực khủng bố như vậy, nếu qua mười mấy hai mươi năm nữa, kia còn phải nói sao, có cao thủ như thế trấn giữ, Nam Man quốc không có cơ hội đánh xuống Tây Vũ đế quốc nữa!

Diệp Vân đứng ở nơi đó, thấy Nam Man quốc thiết kỵ thối lui, cũng không có truy kích, giết nhiều mấy kỵ binh Nam Man quốc cũng không có gì dùng, hắn từng bước từng bước, đạp trên thi thể đầy đất, hướng đám người Diệp Chiến Thiên đi tới, trên người thậm chí không có dính đến một vết máu, bên ngoài thân Diệp Vân bao trùm lấy hộ thể cương khí, cho nên máu tươi không tới trên người hắn.

Thời điểm quay đầu, Diệp Vân hướng sườn núi nơi xa nhìn thoáng qua.

Thình thịch hai tiếng, Ngụy Cô Ngôn cảm giác trái tim của mình mãnh liệt rạo rực, một cổ sợ hãi ý từ trong đáy lòng dâng lên, giống như là bị hổ báo... mãnh thú ngó chừng, hướng nơi xa nhìn lại, phát hiện Diệp Vân đang hướng mình nhìn tới.

Thì ra Diệp Vân đã sớm phát hiện mình, chỉ bất quá lười xuất thủ mà thôi!

Lấy thực lực một Thiên Tôn cao thủ, tránh ra những thiết kỵ Nam Man quốc kia, xông lại đem mình đánh chết tựa hồ cũng không phải là việc gì khó!

Song Diệp Vân không có động thủ, đây là tại sao?

Chẳng lẽ ở trong mắt Diệp Vân, mình căn bản không đáng giá động thủ?

Ngụy Cô Ngôn phát hiện trên trán của mình đã rỉ ra một tia mồ hôi lạnh, phải mau rời khỏi nơi này!

Đúng lúc này, một con truyền tin điêu rơi xuống.

- Tướng quân, thư tín của Đại nguyên soái.

Một thiên tướng đi tới nói.

- Trên thư nói cái gì?

- Đại nguyên soái nói, tất cả kỵ binh lui về Nam Yến quận, chờ chỉ lệnh bước kế tiếp của quốc chủ.

Ngụy Cô Ngôn nghe nói như thế, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không có mệnh lệnh này, hắn không hoàn thành nhiệm vụ, mang bộ đội lui về chỉ sợ chịu lấy nghiêm nghị trách phạt.

- Có biết là nguyên nhân gì không?

- Trên thư nói, cao thủ Nam Man quốc chúng ta vào đế đô Tây Vũ đế quốc, vốn là muốn chém đầu Minh Vũ Đại Đế, nhưng không ngờ chuyện xảy ra một chút biến hóa, tình huống cụ thể còn không rõ ràng lắm.

Thiên tướng nói.

Ngụy Cô Ngôn nghe được thiên tướng nói, trong lòng giật mình, hắn đã nhận ra một chút tin tức, nếu như những cao thủ tiến triển thuận lợi, đem Minh Vũ Đại Đế đánh chết, kia Đại nguyên soái quả quyết sẽ không gọi bọn hắn rút quân, mà là thừa thắng xông lên! Hắn là biết, quốc chủ phái hai Huyền Tôn sơ kỳ cao thủ cùng năm Thiên Tôn cao thủ đi đế đô, chính là vì bảo đảm chuyện sẽ không xuất hiện sơ sót, đội hình như thế, theo lý thuyết Minh Vũ Đại Đế kia đã là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vì sao tình huống bây giờ nổi lên biến hóa? Chẳng lẽ bên Minh Vũ Đại Đế kia, cũng mời một chút cao thủ trợ trận?

- Ra lệnh bộ đội, hoả tốc hướng Yến quận tiến phát, dọc đường không được làm trễ nãi!

Ngụy Cô Ngôn hạ lệnh nói.

- Vâng.

Thiên tướng lập tức đáp.

Những võ giả kết thành viên trận kia thấy kỵ binh Nam Man quốc thối lui, nhất thời phát ra trận trận hoan hô.

Nhìn Diệp Vân một đường chậm rãi đi tới, lúc này thiếu niên mười bảy mười tám tuổi kia, ở trong lòng bọn họ chính là uyển như Thiên Thần.

Mười bảy mười tám tuổi Thiên Tôn cấp, một người tru diệt năm vạn thiết kỵ của Nam Man quốc, làm Nam Man quốc phải rút quân, coi như là Minh Vũ Đại Đế, cũng không dám nói có thể đạt tới loại trình độ này.

Nghe nói Diệp Vân ở đế đô, một người đánh chết Nam Man quốc năm Đại Thiên Tôn cao thủ, thực lực như vậy, chẳng lẻ đã tiến vào Huyền Tôn cấp trong truyền thuyết?

Nhìn Diệp Vân mặt mày tuấn tú, một đám gia chủ đứng ở bên cạnh Diệp Chiến Thiên cũng là hiểu, trước mắt thiếu niên này, sẽ khởi động cả Tây Vũ đế quốc!

Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Vân sẽ trở thành Chiến Thần của Tây Vũ đế quốc, Chiến Thần truyền thuyết, sẽ chiếu sáng mảnh thổ địa này, bị bách tính Tây Vũ đế quốc đại đại lan truyền.

Một đám võ giả tay phải phóng ở trước ngực, phần phật toàn bộ quỳ một chân trên đất, khẽ cúi đầu, đây là lễ tiết của Võ Giả trong Tây Vũ đế quốc biểu đạt kính ý cao nhất, bọn họ phát ra từ nội tâm sùng kính Diệp Vân, là Diệp Vân cứu mọi người, từ giờ khắc này bắt đầu, bọn họ đã quyết định, theo gia tộc của thiếu niên này!
Chương 437 Thanh Đế huyết mạch

- Chiến Thần!

- Chiến Thần!

Một đám võ giả cao giọng rống to, thanh âm vang dội cả Thương Khung.

Diệp Vân nhìn về phía Diệp Chiến Thiên, chỉ thấy phụ thân cũng hướng hắn nhìn tới, lệ quang thoáng hiện, trong đôi mắt kia, có vui mừng, có kiêu ngạo cùng tự hào, cũng có từ ái.

Ánh mắt phụ thân, để cho lỗ mũi Diệp Vân có chút ê ẩm.

Một đám tộc nhân Diệp Chiến Ưng, bộ dạng cũng là có chút vui mừng.

- Diệp gia chủ, chúng ta bây giờ nên làm gì?

Từ Giám nhìn Diệp Chiến Thiên một chút, lại nhìn Diệp Vân một chút hỏi, phụ cận còn có nhiều dân chạy nạn như vậy, mỗi trì hoãn một phút đồng hồ, sẽ có dân chạy nạn chết đi.

- Tiếp tục bắc tiến, xuyên qua Tây Lăng đại thảo nguyên. . .

Nghe được lời của Từ Giám, trong nháy mắt Diệp Chiến Thiên thu liễm tâm tình, suy nghĩ cẩn thận, trầm giọng nói:

- Tiếp tục Bắc thượng ít nhất còn phải bảy ngày, dọc theo con đường này, sợ rằng có không ít dân chạy nạn sẽ chết đói.

- Phụ thân, ta nghe nói quân đội Nam Man quốc bắt đầu đại quy mô rút lui, rút lui hướng Yến quận, đoán chừng qua mười mấy ngày nữa Nam Man quốc sẽ rút quân ra khỏi nước.

Diệp Vân nói, mới vừa rồi Ngụy Cô Ngôn cùng thiên tướng nói chuyện, Diệp Vân toàn bộ nghe được.

- Thật sự?

Diệp Chiến Thiên sửng sốt một chút, Nam Man quốc thật muốn rút quân rồi? Suy nghĩ một chút, quay đầu đối với Từ Giám nói:

- Nếu như vậy chúng ta mang các nạn dân trở về Đông Lâm quận!

Nghe được lời của Diệp Vân, chung quanh trong lòng đám người Từ Giám cũng dấy lên một tia hy vọng, rất nhiều người không khỏi rơi lệ đầy mặt, bọn họ rốt cục có thể trở về nhà rồi?

Cho dù Đông Lâm cũng trải qua quân đội Nam Man quốc cướp sạch, trở nên vô cùng đổ nát, nhưng trong này, dù sao cũng là quê hương sinh dưỡng bọn họ, bọn họ còn có thể ở trên phế tích gây dựng lại!

- Bắt đầu từ hôm nay Diệp Chiến Thiên ta, muốn xây dựng quân đoàn, sinh thời, nhất định phải để cho Nam Man quốc nợ máu trả bằng máu!

Diệp Chiến Thiên thần sắc lạnh lẻo trịnh trọng nói.

- Nợ máu trả bằng máu!

- Nợ máu trả bằng máu!

Trong ánh mắt mọi người, dần hiện ra cừu hận mãnh liệt.

Ở dưới sự chỉ huy của đám người Diệp Chiến Thiên, các võ giả nhanh chóng bận rộn lên, hướng dẫn các nạn dân rút lui, thần hồn Diệp Vân nhanh chóng từ trong một đám nạn dân quét qua, chuẩn bị trợ giúp cứu trị những người bị thương kia. Chỉ cần không phải đả thương trí mạng, Diệp Vân chuyển vận một tia huyền khí cho đối phương, liền có thể đem đối phương cứu về.

- Tiểu Dực, nhanh lên hỗ trợ một chút, đem những người có thương tích kia mang tới đây.

Diệp Vân quay đầu nhìn về phía Tiểu Dực nói.

- Vâng.

Tiểu Dực rất nhanh chạy ra ngoài.

Lần lượt người bị thương bị Diệp Vân cứu trị tốt, khi những người đó biết, là Diệp Vân đánh lùi thiết kỵ Nam Man quốc, cũng thành kính về phía Diệp Vân quỳ lạy, biểu đạt cảm ơn trong tâm bọn họ.

Thời điểm Diệp Vân trị liệu người bị thương, Tử Hỏa Tinh Sư trong Thiên Tinh Ấn đột nhiên truyền lại một tia tin tức cho Diệp Vân.

- Diệp Vân, ở trong chút ít dân chạy nạn này, có một Thanh Đế huyết mạch, ta cảm nhận được một tia hơi thở của nó!

Tử Hỏa Tinh Sư hưng phấn kích động nói.

- Thanh Đế huyết mạch? Kia là vật gì?

Diệp Vân giật mình sửng sốt một chút hỏi.

- Một nhân vật viễn cổ đại năng, so sánh với Minh Hoàng ở Cấm Vực Chi Địa kia còn phải mạnh hơn, đây mới thực sự là tồn tại gần với thần linh nhất, nghe nói có thể hóa thân Thần Điểu Phượng Hoàng, không nói chuyện này, nhanh tìm được Thanh Đế huyết mạch quan trọng hơn!

Tử Hỏa Tinh Sư gấp gáp thúc giục.

- Tìm được Thanh Đế huyết mạch có thể làm gì?

Diệp Vân nghi ngờ hỏi, vừa dùng thần hồn tìm tòi tất cả dân chạy nạn.

- Có thể làm gì? Tác dụng của Thanh Đế huyết mạch, so sánh với ngươi tưởng tượng còn muốn lớn hơn nhiều lắm, Thanh Đế huyết mạch tự nhiên chảy xuôi Thanh Đế huyết, ngươi nếu uống máu Thanh Đế, là có thể đạt được thượng cổ truyền thừa, đến lúc đó nói không chừng cũng có thể hóa thân Phượng Hoàng.

- Uống máu cái này có thể chết người hay không?

Diệp Vân khẽ nhíu mày hỏi.

- Dĩ nhiên, máu Thanh Đế bình thường giấu diếm trong xương tủy, môt khi bị thả ra, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tử Hỏa Tinh Sư đương nhiên nói.

- Kia liền không cần rồi.

Diệp Vân vội vàng lắc đầu nói, hắn không phải là cái gì cùng hung cực ác, tìm một người uống máu của hắn.

- Lòng dạ đàn bà, máu Thanh Đế kia ở thân thể người nào đó, nói không chừng vĩnh viễn đều không thể sinh ra hiệu dụng, ngươi vừa rồi giết hơn năm vạn kỵ binh Nam Man quốc, nhiều giết một người lại có ngại gì?

- Kia không giống nhau, những Nam Man quốc kỵ binh kia, giết chóc vô tội, tất nhiên đáng chết, mà kẻ có được Thanh Đế huyết kia, là một bình dân vô tội, nếu thị phi chẳng phân biệt được, lạm sát kẻ vô tội, cùng một ma đầu có cái gì khác biệt?

Diệp Vân trịnh trọng nói, hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên thử nghĩ xem, trong ma đầu tựa hồ cũng có người tốt, những lời này tựa hồ có một chút không ổn, bất quá Tử Hỏa Tinh Sư có thể hiểu ý tứ của hắn.

- Trừ uống máu người kia, cũng cũng không là không có biện pháp khác, có thể cùng người kia song tu, mặc dù hiệu quả thiếu chút nữa, nhưng có chút ít còn hơn không nha, bất quá nếu người kia là một nam nhân. . .

Tử Hỏa Tinh Sư chép miệng nói, nhớ lại tiền nhậm chủ nhân của mình, lại run run.

- Ngừng.

Vẻ mặt Diệp Vân có chút cổ quái, không giải thích được tìm một người xa lạ song tu, thậm chí không biết đối phương là nam hay nữ, đây cũng quá làm Diệp Vân chịu không được.

- Bất kể như thế nào, ngươi trước đem hắn tìm được, nếu không thể song tu, cũng có thể bồi dưỡng thành một trợ thủ, đây chính là kẻ có được Thanh Đế huyết, tu luyện thiên phú không phải là thường nhân có thể tưởng tượng!

Tử Hỏa Tinh Sư nói.

- Nếu rơi vào trong tay người khác, ngươi đợi đến khóc đi.

- Vậy cũng tốt, ngươi là làm sao biết Thanh Đế huyết?

Diệp Vân vừa dùng thần hồn tìm tòi, một bên hỏi.

- Ta phải như thế nào mới có thể tìm được người kia?

- Ngươi đây cũng đừng hỏi, Sư gia ta đi qua cầu so sánh với ngươi đi qua đường còn nhiều.

Tử Hỏa Tinh Sư lười cùng Diệp Vân giải thích.

- Hồn niệm của ngươi rất đặc thù, ngươi chỉ cần tìm một chút, xem một chút trên người người nào cũng có hơi thở hồn niệm là được. Người kia mặc dù là một nhân loại, nhưng bởi vì Thanh Đế huyết, trên người hẳn là có tản mát ra một tia hơi thở hồn niệm.

Thần hồn Diệp Vân không ngừng tìm tòi, lần lượt sàng chọn bài trừ, đại khái tìm mấy khắc chung, thần hồn cuối cùng rơi xuống trên người một cô bé, tiểu cô nương kia bộ dạng chỉ có năm sáu tuổi, tóc rối bù, mặc trên người một quần áo vải thô cũ rách, thoạt nhìn tựa như một tiểu khất cái, chẳng qua là đôi mắt kia, lại trong suốt vô cùng, trong mơ hồ, lộ ra một tia hồng quang.

Nàng tựa hồ mới vừa khóc, nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống, ở trên mặt để lại hai đạo nước mắt, cứ như vậy ở trong đám người khắp không mục đích đi tới, giống như là cùng người trong nhà tẩu tán .
Chương 438 Ngân lang yêu vương (1)

Từ trên người của nàng, Diệp Vân cảm nhận được một tia hơi thở hồn niệm, khí tức này hết sức bí ẩn, nếu không phải thần hồn của mình cảm giác tương đối nhạy cảm, hồn niệm Huyền thú bình thường đoán chừng căn bản khó có thể phát hiện. Bất quá Diệp Vân cũng cảm nhận được, cổ hồn niệm này cùng người khác bất đồng.

Diệp Vân hướng tiểu cô nương kia đi tới.

Một đám nạn dân thấy Diệp Vân đi tới, rối rít thối lui đến hai bên, nhượng xuất cho Diệp Vân một con đường, bọn họ nhìn Diệp Vân, trên mặt đầy cõi lòng cảm kích, là thiếu niên này, cứu mạng của bọn hắn, cho bọn hắn hy vọng sống sót.

Diệp Vân đi tới bên người tiểu cô nương kia, tiểu cô nương kia ngắm nhìn bốn phía, những người khác đều lui ra, nàng có chút khẩn trương sợ hãi nhìn Diệp Vân, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt.

Diệp Vân ngồi xổm xuống nhìn cô bé, mặc dù cô bé kia đầu rối bù, nhưng ngũ quan đoan chánh, một đôi ánh mắt trong suốt, giống như là có thể nói chuyện.

- Ba ba mụ mụ của ngươi đâu?

Diệp Vân vì để tránh cho kinh sợ đến cô bé, ôn tồn hỏi.

- Ba ba mụ mụ của ta đều chết hết.

Cô bé trong con ngươi lệ quang lóe lên.

- Vậy ngươi còn có thân nhân gì không?

Thấy ánh mắt cô bé kia, Diệp Vân trong lòng đau xót.

- Ông nội của ta hắn cũng đã chết, ta tìm không được hắn.

Cô bé nước mắt xoạch xoạch đi xuống.

Diệp Vân trong lòng bùi ngùi thở dài, nhìn cô bé hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Ta tên là Mân Nhi.

Cô bé hồi đáp.

- Ngươi nguyện ý đi theo Đại ca ca không? Sau này có Đại ca ca bảo vệ ngươi, ngươi có thể đem Đại ca ca làm thành thân nhân của ngươi.

Diệp Vân sờ sờ đầu cô bé nói.

Ánh mắt trong suốt của cô bé nhìn Diệp Vân hỏi:

- Đại ca ca là người tốt sao?

- Ừ.

Diệp Vân gật đầu.

Cô bé kia giống như là đang suy tư cái gì, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện vòng ngoài những nạn dân kia cũng vây quanh ở hơn năm sáu thước, trên mặt vẻ mặt bọn họ tràn đầy cảm kích. Chỉ chốc lát sau, cô bé gật đầu nói:

- Cám ơn đại ca ca chứa chấp Mân Nhi.

Trước mắt tiểu cô nương này chỉ có năm sáu tuổi, nhưng mà tròng mắt trong suốt, giống như là hiểu được rất nhiều thứ, làm cho người ta không tin nàng mới năm sáu tuổi.

Mặc dù Diệp Vân là bởi vì tiểu cô nương này có Thanh Đế huyết mới chứa chấp nàng, nhưng Diệp Vân cũng không có ý định từ trên người nàng được cái gì, Diệp Vân cũng không có quá nhiều thời gian chiếu cố Mân Nhi, hắn chuẩn bị đem Mân Nhi giao cho một đôi vợ chồng già trong gia tộc nuôi dưỡng, hy vọng ở dưới không khí gia tộc, Mân Nhi có thể cùng gia tộc dung hợp đến cùng nhau.

Theo như lời Tử Hỏa Tinh Sư, Thanh Đế huyết hết sức cao quý, nếu có một ngày, Mân Nhi có thể trưởng thành một cao thủ, bảo vệ Diệp gia, đó chính là Diệp gia chi phúc, nếu sau khi Mân Nhi hiểu chuyện muốn rời khỏi Diệp gia, Diệp Vân cũng sẽ không ngăn trở.

Tiểu Dực chạy vội tới, nhìn về phía Diệp Vân nói:

- Diệp Vân ca ca, ta tìm rất nhiều người, bọn họ đều bị thương, ngươi nhanh lên một chút đi qua trị liệu cho bọn hắn a.

- Tiểu Dực, tới đây.

Diệp Vân đối với Tiểu Dực vẫy vẫy tay.

Tiểu Dực nháy mắt mấy cái, nhìn Mân Nhi bên cạnh Diệp Vân một chút, bộ dạng có chút ngạc nhiên đi tới.

- Tiểu Dực, giới thiệu cho ngươi, nàng gọi Mân Nhi, là bằng hữu mới của ngươi, sau này ngươi phải hảo hảo chiếu cố nàng, không thể để cho nàng bị khi dễ .

Diệp Vân nhìn Tiểu Dực nói.

- Ngươi mạnh khỏe.

Tròng mắt Mân Nhi trong trẻo, rơi vào trên người Tiểu Dực, trên mặt nàng mặc dù có chút bẩn, nhưng mà một khuôn mặt trái xoan, lông mày cong cong, thoạt nhìn rất khả ái, nếu rửa một chút, hẳn là mỹ nhân bại hoại.

Dĩ nhiên, Diệp Vân đối với một cô bé năm sáu tuổi, chắc là không biết sinh ra bất cứ hứng thú gì, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Dực, lại phát hiện gương mặt Tiểu Dực đỏ bừng.

- Ngươi mạnh khỏe.

Tiểu Dực không có tự nhiên hào phóng như Mân Nhi, hồi lâu mới có điểm nhăn nhó nói.

Trong lòng Diệp Vân lấy làm kỳ, Tiểu Dực này đây là tại sao, chẳng lẻ tiểu tử Tiểu Dực này, mới năm sáu tuổi liền xuân tâm manh động? Nếu không làm sao xấu hổ như vậy?

Mân Nhi mắt to tròn trịa, cũng là nhìn Tiểu Dực hồi lâu.

Duyên phận loại vật này, rất kỳ diệu, thuận theo tự nhiên tốt nhất, đây cũng là thiên địa chi đạo, Diệp Vân đứng lên, để cho Tiểu Dực bảo vệ Mân Nhi, mình thì qua chữa thương cho những người kia.

Năm ngày sau.

Các nạn dân được an trí ở phụ cận Đông Lâm quận, di thể một đám Diệp gia tộc nhân như Diệp Chiến Liệt, cũng bị vận chuyển trở lại, sau đó chôn cất ở phần mộ tổ tiên của Diệp gia. Đối với đám người Diệp Chiến Liệt chết đi, Diệp gia tộc nhân bi thống thật lâu, bất quá đám người Diệp Chiến Thiên bình yên trở về, cũng để cho bọn họ an tâm, ở nơi này trong loạn thế, thường cách một đoạn thời gian cũng sẽ có người chết đi, chỉ cần huyết mạch dòng họ còn, người sống cũng sẽ kiên cường sống sót. Đám người Diệp Chiến Liệt bị chết vinh quang, chắc chắn bị người dòng họ ghi khắc.

Về phần Mân Nhi, thì bị Diệp Vân giao cho một đôi vợ chồng già trước kia là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Nhu Nhi nuôi dưỡng, hai người này sau khi Nhu Nhi rời đi, liền không có nhận nuôi hài tử nữa, thấy Mân Nhi cơ khổ không chỗ nương tựa, liền phát lên lòng thương tiếc, quyết định nhận lấy Mân Nhi.

Đi theo cha mẹ nuôi Nhu Nhi, Mân Nhi nhất định có thể lớn lên giống Nhu Nhi ôn nhu, thiện lương.

- Ngươi thật quyết định, không để cho tiểu nha đầu kia đi theo bên cạnh ngươi, nếu ngươi điều giáo một chút, tiểu nha đầu kia tuyệt đối có thể trưởng thành một cao thủ.

Tử Hỏa Tinh Sư ở trong Thiên Tinh Ấn ai thán nói.

- Đối với nàng mà nói, có thể trở thành cao thủ hay không cũng không phải là trọng yếu nhất, có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, như vậy đủ rồi.

Diệp Vân nói, tuy là nói như vậy, nhưng thiên phú của Mân Nhi cũng không có thể lãng phí,

- Nàng thích hợp tu luyện công pháp gì?

- Thanh Đế huyết mạch, thích hợp nhất tu luyện, hẳn là Hỏa Hệ công pháp.

Tử Hỏa Tinh Sư nói.

- Ta đây truyền cho nàng một bộ Hỏa Hệ công pháp a.

Diệp Vân suy nghĩ một chút nói, hắn quyết định đem Viêm Hỏa Quyết phía trước mấy trọng công pháp dạy cho Mân Nhi, về phần có thể tu luyện tới loại trình độ nào, phải xem vận mệnh của nàng .

Đám người Diệp Chiến Thiên bận rộn gây dựng lại Đông Lâm quận thành, an bài trụ sở cùng với lương thực cho các nạn dân, bận tối mày tối mặt, Diệp gia trên dưới, cũng hết sức bận rộn.

Hơn nửa tháng sau, từ Yến quận bên kia truyền đến tin tức, Nam Man quốc lui binh, nghe nói Nam Man quốc Chủ Thác Bạt Hồng Dã hướng Minh Vũ Đại Đế phát đi quốc thư, nói hy vọng hai nước thân thiện hữu hảo, vĩnh viễn không tái chiến. Biết tin tức này, bách tính Tây Vũ đế quốc chúc mừng không dứt.

Kế tiếp trong một thời gian ngắn, Minh Vũ Đại Đế bắt đầu đối với quốc nội tiến hành đại quy mô chỉnh đốn, giết chết chút ít phản quốc, một chút gia tộc phản bội Tây Vũ đế quốc, rất nhiều cũng dời đi Nam Man quốc, có mấy gia tộc chưa kịp chạy trốn, bị Minh Vũ Đại Đế diệt tộc, về phần Thái Ất Kiếm Tông cùng Thiên Khôi Tinh Tông, ỷ vào mình thế lớn, muốn cùng Tây Vũ đế quốc đối kháng, nhưng không nghĩ tới, đột nhiên có hai Huyền Tôn sơ kỳ tiến vào tông môn bọn hắn.
Chương 439 Ngân lang yêu vương (2)

Tông chủ bị giết, đám người còn lại rối rít làm chim thú tán, hai tông môn này ở cảnh nội Tây Vũ đế quốc, coi như là truyền thừa thật lâu, ở bên Trung Ương đế quốc kia, cũng có một chút bối cảnh, không nghĩ tới dễ dàng bị diệt như vậy.

Bên Tây Vũ đế quốc phát sinh nhiều chuyện, bao gồm Tà Đao Tà Kiếm phản bội, những tông môn ở Trung Ương đế quốc kia bao gồm cả Hỏa Tà Tông ở bên trong, cũng thần kỳ trầm mặc, bởi vì bọn họ nhận được tin tức, có Yêu Vương ở cảnh nội Tây Vũ đế quốc lui tới.

Yêu Vương cường giả, không phải là bọn hắn có thể chống lại.

Diệp Vân vốn là nghĩ muốn mau rời khỏi Tây Vũ đế quốc, đi Trung Ương đế quốc, nhưng bởi vì bên Diệp gia này chuyện nhiều lắm, vẫn không có thể đi được .

Ở bên Diệp gia ngẩn ngơ chính là mấy tháng.

Diệp Vân đang suy nghĩ, có muốn đem Thôn Thiên lão giả đuổi về Hạ Địa Quỳnh Lâu hay không.

Mặc dù Tiểu Dực cùng Thôn Thiên lão giả tu luyện ma công, nhưng tâm tính cũng không có bị ảnh hưởng quá lớn, thực lực cũng có tăng lên trên phạm vi lớn, theo lý thuyết, hẳn là có thể cho Tiểu Dực đi theo Thôn Thiên lão giả tiếp tục học, nhưng nghe Thôn Thiên lão giả nói, Hồn Yểm Bảo Châu sẽ đưa tới Thiên Khiển, lấy thực lực Diệp Vân cùng Tiểu Dực, quả quyết không cách nào đối kháng Thiên Khiển, có lẽ vẫn là đem Thôn Thiên lão giả đuổi về Hạ Địa Quỳnh Lâu tương đối an toàn, chuyện này còn phải cùng Thôn Thiên lão giả và Tiểu Dực thương lượng một phen mới được.

Mấy tháng thời gian này, Diệp Vân một mực làm hai chuyện, một là hết sức tìm kiếm một chút yêu thú, thuần phục, chờ hắn rời đi Tây Vũ đế quốc, những yêu thú này liền có thể giúp hắn hộ vệ Diệp gia, khác chính là giúp Tử Hỏa Tinh Sư tìm kiếm tiểu mẫu sư, đối với chuyện này, Diệp Vân rất là im lặng, mình cũng thành một cái ma cô .

Thần hồn Diệp Vân bao trùm phạm vi đã là cực kỳ rộng lớn, cho nên hiệu suất tương đối kinh người, cơ hồ tìm tòi cả Liên Vân sơn mạch, trước kia một chút cấm địa không dám đặt chân, Diệp Vân tất cả cũng tìm tòi, bên trong Liên Vân sơn mạch rất nhiều yêu thú cũng bị Diệp Vân trực tiếp thuần phục, cấp chín có hơn hai trăm con, thập giai có hơn sáu mươi con, Địa sư cấp năm con, Thiên Sư cấp hai con, thuần phục nhiều yêu thú như vậy, thần hồn Diệp Vân lại không có cảm giác lao lực.

Nhiều yêu thú như vậy, bị Diệp Vân phó thác cho các tộc nhân Diệp gia, có nhiều yêu thú như vậy, ít nhất thế lực bình thường là không dám trêu chọc Diệp gia . Nhưng mà Diệp Vân hiểu, chút yêu thú như vậy, đối với siêu cấp thế lực như Yêu Vương điện, căn bản không đủ nhìn, nghe Thông Thiên Sư Vương nói, Sư Vương Điện cùng Lang Vương điện thủ hạ chỉ là số lượng yêu thú, đã là ngàn vạn tính toán.

Diệp Vân muốn kinh doanh đến cái loại trình độ này, không biết còn phải qua bao lâu.

Bận rộn một ngày, Diệp Vân tiến vào bên trong Thiên Tinh Ấn, ở bên trong Thiên Tinh Ấn tu luyện, thỉnh thoảng lại ngưng hóa ra kim giáp binh sĩ, cùng Tử Hỏa Tinh Sư đánh nhau, huấn luyện vũ kỹ.

- Nói, làm sao ngươi đến hiện tại, còn không có tìm tiểu mẫu sư cho Sư gia ta.

Tử Hỏa Tinh Sư buồn bực nói.

Diệp Vân vẻ mặt đau khổ nói:

- Sư gia, bản thân ta là tìm được mấy cái mẫu sư, nhưng mà các nàng là yêu thú a, căn bản không cách nào mang vào bên trong Thiên Tinh Ấn, Huyền thú như thế nào dễ tìm như vậy? Ta mấy tháng này, tổng cộng phát hiện hai con Huyền thú, một con là báo, một con là hươu nai, nếu không Sư gia ngài chấp nhận ăn tạm a?

Nghe được lời của Diệp Vân, Tử Hỏa Tinh Sư thiếu chút nữa hộc máu:

- Đây là có thể ăn tạm sao? Được rồi, ngươi tiếp tục tìm, tóm lại sẽ gặp được.

- Yêu Vương cấp cường giả, không phải là không ăn kiêng sao? Nghe nói bất kể là mẫu báo hay là gì đó, bọn họ cũng chiếu thu không lầm, dù sao có thể hóa thành hình người a.

- Đó là bọn họ không có thưởng thức.

Tử Hỏa Tinh Sư có chút khinh thường nói.

Diệp Vân cũng không hiểu Tử Hỏa Tinh Sư thưởng thức, chẳng lẽ sư tử cái so sánh với mẫu báo đẹp mắt một chút? Dù sao Diệp Vân là nghĩ không ra.

Đang ở thời điểm Diệp Vân cùng Tử Hỏa Tinh Sư mò mẫm hàn huyên, bỗng nhiên trong lúc đó, một đạo hồn niệm từ chung quanh quét qua, làm sắc mặt Diệp Vân đại biến, Yêu Vương cấp cường giả!

- Diệp Vân tiểu tử, phía ngoài có một Yêu Vương tìm tòi chỗ ở của ngươi, ngươi không nên đi ra ngoài.

Sắc mặt Tử Hỏa Tinh Sư rùng mình nói, lấy thực lực Diệp Vân, căn bản không phải đối thủ của Yêu Vương, mặc dù Diệp Vân có thể ngụy trang thành Yêu Vương, nhưng rất dễ dàng bị nhìn thấu, môt khi bị lộ, rất có thể sẽ lập tức mất mạng.

- Là Yêu Vương gì?

Diệp Vân hỏi, siết chặc quả đấm, rốt cục có Yêu Vương điều tra đến chỗ sơn cốc này, nếu Yêu Vương cấp cường giả xuất thủ, cả Diệp gia tất nhiên sẽ tiêu diệt.

- Là một con Yêu Lang, Yêu Vương đỉnh. Ta đem khí tức của ngươi xóa đi, hắn hẳn là điều tra không tới chỗ ở của ngươi.

Tử Hỏa Tinh Sư nói.

Là Lang Vương điện!

Mình ở đế đô hiện thân, Lang Vương điện tất nhiên biết đến Diệp gia sơn cốc bên này, Diệp Vân cau mày, trầm tư nên ứng đối như thế nào, lấy thực lực của mình, quả quyết không phải là đối thủ của Yêu Vương cấp cao thủ, hiện tại ưu thế duy nhất của Diệp Vân, đó chính là bất kể là Lang Vương điện hay Sư Vương Điện, cũng không biết mình hư thật, chỉ cần mình không hiện thân, bên Lang Vương điện kia khẳng định cũng không dám đối với người của Diệp gia như thế nào, dù sao bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đắc tội một Yêu Vương, nhất là bọn họ thậm chí căn bản không biết thực lực Yêu Vương này!

Nhưng mà, muốn tránh thoát Lang Vương điện truy xét, cũng là rất khó, có một câu nói rất hay, trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm!

Nếu Lang Vương điện biết chỗ sơn cốc này, sau này nhất định sẽ ngó chừng sơn cốc, nói không chừng cũng sẽ bị Lang Vương điện tìm được dấu vết, suy đoán ra mình không phải là Yêu Vương!

Đầu Diệp Vân nhanh chóng chuyển động, bây giờ nên làm gì?

Lúc này, khoảng cách Diệp gia sơn cốc đại khái 3000m, trong một rừng cây, một đầu Cự Lang cao ba thước, toàn thân màu ngân hôi đang ngạo nghễ mà đứng, bộ lông nó xoã tung, toàn thân cũng là da thịt khỏe mạnh, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, trong con ngươi màu đỏ tươi lóe ra khí chất thô bạo.

Lang Vương điện có tất cả tam đại Huyền thú Yêu Vương, nó chính là một người trong đó, ở tam đại Huyền thú Yêu Vương xếp hạng chót nhất, tên là Ngân Lang Yêu Vương.

Bên cạnh nó có tám đầu Yêu Lang, thể trạng so sánh với nó thấp hơn mấy phần, trong đó ba đầu đều là Yêu Vương cấp yêu thú, là hộ vệ của Ngân Lang Yêu Vương, còn thừa lại năm đầu, tất cả đều là Huyền Sư cấp đỉnh.

- Điện hạ, có điều tra đến chỗ ở của hắn hay không?

Trong đó một đầu Yêu Vương cấp yêu thú hỏi.
Chương 440 Mười hai cánh Ngân Nguyệt Thiên Lang (1)

- Không có, hoàn toàn không cách nào dọ thám biết đến hắn. Nói đến kỳ quái, nếu là một Yêu Vương, thuần phục nhiều Địa sư Thiên Sư cấp như vậy, thậm chí yêu thú cấp thấp làm gì? Yêu thú cấp bậc thấp như vậy, đối với một Yêu Vương cấp tồn tại mà nói, hoàn toàn có thể không đáng kể, chẳng lẽ chỉ là vì đến đỡ Diệp gia này?

Ngân Lang Yêu Vương trầm giọng nói.

- Yêu Vương cấp tồn tại, cho dù hóa thân loài người, giấu diếm ở trong nhân loại tìm kiếm cảnh giới đột phá, cũng quả quyết sẽ không đối với nhân loại tốt như vậy, bởi vì bọn họ không cách nào hoàn toàn dung nhập vào trong nhân loại, yêu thú cùng nhân loại, chung quy là không đồng dạng.

Căn cứ Lang Vương điện lấy được tin tức, Yêu Vương kia ngưng thần Hóa Hình, ngưng hóa lại là một kim giáp binh sĩ, điều này cũng có chút kỳ lạ.

Ba vị đầu sỏ Lang Vương điện cũng cảm giác, cảm thấy có điểm gì là lạ, Tây Vũ đế quốc là địa bàn của bọn họ, bị bọn họ thống trị lâu như vậy, làm sao đột nhiên toát ra một Yêu Vương? Hơn nữa ngưng thần Hóa Hình ngưng hóa lại là hình thái loài người, mặt khác Hỏa Lang Yêu Vương trong bọn họ xếp hạng thứ hai, từng ở Hạ Địa Quỳnh Lâu cùng Diệp Vân gặp gỡ qua, khi đó tình huống khẩn cấp, hắn chưa kịp cẩn thận điều tra lai lịch Diệp Vân, sau khi trở về, càng nghĩ càng có điểm gì là lạ, lúc ấy Diệp Vân tựa hồ là cố ý giấu diếm cái gì.

Vì để tránh cho bị người lừa gạt, bọn họ quyết định do Ngân Lang Yêu Vương trước đến xò xét, bất kể như thế nào, nhất định phải dò xét ra Diệp Vân hư thật, tốt nhất là cùng Diệp Vân tỷ thí một chút, xác định Diệp Vân có thực lực Yêu Vương cấp hay không, lại quyết định chiêu dụ hoặc là trấn áp. Bọn họ thông qua một chút dấu vết, một đường truy tung đến Diệp gia sơn cốc, nhưng mà Ngân Lang Yêu Vương dùng hồn niệm điều tra, lại tìm không được chỗ ở của Diệp Vân.

Chẳng lẻ Diệp Vân tạm thời rời đi sơn cốc này?

Ngân Lang Yêu Vương quyết định chờ một chút, lại tra nhìn một chút tình huống bên trong sơn cốc này, xem một chút có thể tìm được chút gì hay không.

Hồn niệm của hắn từ trong rừng cây Diệp gia sơn cốc kia xẹt qua, thoáng cái mắt choáng váng, lão Thiên của ta, trong rừng cây này linh chi không khỏi cũng quá nhiều đi? Quả thực giống như trên trời đầy sao!

Cũng không phải Ngân Lang Yêu Vương cảm thấy những linh chi này cần đến cỡ nào, những linh chi này nhiều lắm là sinh trưởng mấy tháng mà thôi, hắn gặp qua linh chi sinh trưởng trăm năm ngàn năm thậm chí vạn năm, đều nhiều hơn đi, chẳng qua là trong rừng cây này, tại sao có thể có linh chi sinh trưởng dày đặc như thế?

Chẳng lẽ là người trong sơn cốc, từ chỗ khác tìm tới linh chi, sau đó nhổ trồng đến nơi này? Tìm kiếm nhiều linh chi như vậy đồng thời nhổ trồng tới đây, phải hao phí bao nhiêu nhân lực? Hơn nữa, làm chuyện tình như vậy có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chờ những linh chi này sinh trưởng mấy trăm mấy ngàn năm?

Ngân Lang Yêu Vương hơi có chút khó hiểu, hồn niệm lại rơi một buội cây cao lớn. Linh Mộc này nở đầy đóa hoa màu trắng, lúc hồn niệm quét qua, không khỏi tâm thần hơi bị nhất thanh, Linh Mộc này, cũng không biết là loại cây gì, có lai lịch gì, lấy hắn hơn ngàn năm tuổi thọ, lại chưa từng thấy qua.

Hồn niệm tiếp tục dò xét, cơ hồ mọi người nói, cũng rơi vào trong lổ tai Ngân Lang Yêu Vương, hồn niệm tiếp tục tìm tòi các gian phòng, không biết tại sao, trong lòng Ngân Lang Yêu Vương có một loại cảm giác, Yêu Vương thần bí kia ở trong sơn cốc này, nhưng mà mình tìm không được chỗ ở của hắn.

Chẳng lẻ Yêu Vương này giỏi về giấu diếm? Nhưng mà hắn vì sao phải giấu diếm? Chẳng lẽ hắn trước phát hiện mình đến? Ngân Lang Yêu Vương luôn luôn lấy cảm giác nhạy cảm mà kiêu ngạo, mình mới vừa tới, liền bị đối phương phát hiện, chẳng phải là nói thực lực của đối phương trên mình?

- Ta không tin ngươi cái dấu vết gì cũng không lưu lại!

Hồn niệm của Ngân Lang Yêu Vương tiếp tục tìm tòi.

Lúc này, trong Thiên Tinh Ấn, Tử Hỏa Tinh Sư khép hờ lấy tròng mắt. Đột nhiên mở ra nói:

- Đầu Huyền thú Yêu Lang kia ở cách sơn cốc 3000 m, chung quanh còn có tám hơi thở, trong đó có ba đạo hẳn là yêu thú Yêu Vương.

- Nói cách khác, bọn họ có bốn Yêu Vương cấp tồn tại?

Trong lòng Diệp Vân lẫm nhiên cả kinh, mình một cái Yêu Vương cũng không đối phó được, chớ nói chi là bốn Yêu Vương .

- Sư gia, ngươi là làm sao điều tra đến chỗ ở của bọn họ?

- Sư gia ta nhìn không thấy phía ngoài, nhưng mà ý niệm của ta có thể cảm giác đến bọn họ, mỗi người mỗi chỉ yêu thú đều có ý niệm, ý niệm cùng hồn niệm không giống nhau, cùng tư tưởng có liên quan, cùng cảm giác cũng có chút liên hệ, khi ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, ý niệm của ngươi liền cùng thiên địa chung quanh dung hợp lại với nhau, chung quanh phát sinh nhất cử nhất động, ngươi cũng hiểu rõ tại tâm.

Tử Hỏa Tinh Sư giải thích.

- Ý niệm cùng thiên địa dung hợp?

Diệp Vân mặt nhăn chân mày một chút, hắn đối với mình thân huyền ảo hiểu rõ được tương đối ít, bỗng nhiên nghĩ tới một câu nói về quy tắc chung của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, lầm bầm lầu bầu.

- Tâm cùng ý hợp, ý cùng Thần hòa, tâm, hẳn là chỉ người, ý, hẳn là chỉ ý niệm, Thần, liền chỉ hồn niệm cùng thần hồn! Tu luyện bắt đầu, trước phải đem tâm, ý, Thần tách ra, tu luyện tới cuối cùng, lại muốn đem ba người hợp lại làm một, ta có một chút hiểu.

- Tâm cùng ý hợp, ý cùng Thần hoà? Sư gia ta phát hiện tiểu tử ngươi đối với võ đạo vẫn còn rất có hiểu rõ. Tâm cùng ý hợp, ý cùng Thần hòa, lời ấy rất hay, hay! Sư gia ta ngộ đạo, đã bao nhiêu năm, Sư gia ta vẫn ở cửa ải này, không nghĩ tới bị tiểu tử ngươi một câu nói nói thấu triệt. Bản thân Sư gia ta là có chút bội phục ngươi, võ đạo bình thường, căn bản không cách nào lĩnh hội loại cảnh giới này!

Tử Hỏa Tinh Sư ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Vân, tựa như nhìn một tuyệt thế mỹ nữ.

Diệp Vân bị nhìn thấy có chút sởn gai ốc, hắn lại không có biện pháp nói cho Sư gia những lời này là đến từ Cửu Tinh Thiên Thần Quyết. Diệp Vân dĩ nhiên không có tu luyện tới loại cảnh giới nầy, hắn còn mới tu luyện đến khúc dạo đầu của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết mà thôi, mới vừa vặn đem đệ nhất trọng sửa xong, bắt đầu tu luyện đệ nhị trọng, mà một câu Tâm cùng ý hợp, ý cùng Thần hoà này, tối thiểu phải đem Cửu Tinh Thiên Thần Quyết tu luyện tới đệ ngũ trọng, mới có thể tiếp xúc đến cảnh giới kia.

Không có đem tâm, ý, Thần toàn bộ tu luyện đến đỉnh, thế nào có thể nói đem ba người hợp lại làm một?

Diệp Vân tâm, ý, Thần, tất cả đều mới vừa vặn nhập môn mà thôi!

Tử Hỏa Tinh Sư tinh tế lẩm bẩm, phát hiện một câu nói kia áo nghĩa vô cùng, có thể sinh ra rất nhiều biến hóa, hắn hỏi:

- Diệp Vân tiểu tử, như thế nào mới có thể ý cùng Thần hoà?

Tử Hỏa Tinh Sư lại hướng mình chứng thực võ đạo? Diệp Vân liếc mắt nói:

- Sư gia, chúng ta trước không nên thảo luận võ đạo, phía ngoài bốn Yêu Vương đang không ngừng tìm ta, ta nên làm cái gì bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK