- Hài nhi hiểu được.
Diệp Vân gật đầu nói, tâm tính của hắn so với lúc trước đã thành thục hơn rất nhiều. Tất cả những gì mà Vân gia bảo đã gây ra cho hắn, tất nhiên hắn phải trả lại gấp mười, đương nhiên, trước lúc có đủ thực lực để làm chuyện đó, hắn phải học cách nhẫn nại.
Phụ tử hai người gấp rút bàn bạc nhiều việc, cho đến mãi tận đêm khuya, Diệp Vân mới từ nơi ở của phụ thân đi ra. Biết được kinh mạch của Diệp Vân đã khôi phục, Diệp Chiến Thiên giống như trẻ ra hơn mười tuổi vậy, cảm giác kích động, hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được.
Thấy tinh Vân phụ thân như vậy, Diệp Vân cũng vui lây.
Trong bóng đêm dày đặc.
Diệp Vân nhờ ánh trăng yếu ớt soi đường, đi về tiểu viện của mình. Lúc vừa về tới cửa thì hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo lụa màu trắng đang vô cùng lo lắng nhìn xung quanh. Tóc dài đen nhánh, nhẹ nhàng chấm xuống hai vai, lộ ra vẻ ôn nhu động lòng người, làn da trắng nõn dưới ánh trăng làm cho nó càng thêm lấp lánh, giống như một đóa hoa sen nở rộ trong đêm.
- Diệp Vân ca ca, huynh đã trở lại.
Nhìn thấy Diệp Vân, tảng đá trong lòng Diệp Nhu cuối cùng cũng buông xuống.
- Nha đầu, sao muội lại ở chỗ này?
Diệp Vân mỉm cười nói, hắn có thể cảm giác được sự quan tâm của Diệp Nhu đối với mình. Kiếp trước, hắn là một cô nhi, cảm giác quan tâm chăm sóc như thế này khiến hắn cảm thấy thật ấm áp. Lúc này, cúi đầu nhìn lại Diệp Nhu, một thân áo lụa mỏng màu trắng, lộ ra những đường cong uyển chuyển cùng chiếc xương quai xanh, chiếc váy được may từ nhiều tấm lụa mỏng xếp tầng giống như những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt đất dưới ánh trăng đang nở rộ, bên hông đeo một bó tơ sợi, ngọc phong nhô cao duyên dáng, càng làm tăng thêm mấy phần ôn nhu.
Chẳng biết từ lúc nào, tiểu nha đầu thắt bím năm xưa nay đã trở thành một thiếu nữ thanh thuần động lòng người. Mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể thiếu nữ khiến tiếng lòng của Diệp Vân lung lay.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Vân đều xem Nhu nhi như thân muội muội của mình, chẳng qua, theo thời gian lớn lên thì tình cảm giữa hai người đã có một chút biến hóa vi diệu.
- Lúc xế chiều ở đại sảnh, muội thấy vẻ mặt Diệp bá bá không đúng, còn tưởng rằng thân thể Diệp Vân ca ca…
Diệp Nhu nói tới đây thì có chút khẩn trương nhìn Diệp Vân.
- Nha đầu ngốc, thân thể của ta không có việc gì cả, muội xem nè, đây không phải là rất tốt sao?
Diệp Vân làm động tác vặn mình, cười nhẹ một tiếng nói, trong lòng tràn đầy yêu thương.
- Muội nhanh trở về đi, đêm hôm khuya khoắt như thế này nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm đấy.
- Muội không sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Nhu lộ vẻ nghiêm túc nói.
- Nha đầu, kinh mạch của huynh tất cả đều đã khôi phục, như vậy muội còn chưa yên tâm sao. Sau này, muội cũng không cần phải tiêu hao huyền khí để chăm sóc kinh mạch cho ta nữa.
Diệp Vân nói. Bởi vì mỗi khi đến đêm trăng tròn, Diệp Nhu đều vận chuyển huyển khí giúp hắn, nhờ vậy mà Diệp Vân mới có thể không bị những đau đớn cùng cực hành hạ. Nếu như ba năm qua Diệp Nhu không vì hắn mà tiêu hao huyền khí, với thiên phú của nàng thì e rằng giờ đây đã sớm đột phá lên cấp sáu rồi.
- Diệp Vân ca ca, kinh mạch của huynh đã khỏi rồi sao?
Trong con ngươi long lanh của Diệp Nhu tràn ngập vẻ khó tin.
- Chẳng lẽ ta còn phải lừa muội hay sao?
Diệp Vân cười cười nói, hắn vận chuyện một chút huyền khí, lập tức một cỗ huyền khí chấn động phát ra.
- Thật sự đã khôi phuc…
Diệp Nhu lẩm bẩm, ánh mắt có chút ngây ngốc, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi.
- Chẳng qua chuyện này muội không thể nói với những người khác.
Diệp Vân cười cười nói:
- Nhu nhi tại sao lại khóc, kinh mạch của ta khôi phục thì muội phải vui mừng mới đúng chứ!
- Kinh mạch của Diệp Vân ca ca cuối cùng cũng đã khôi phục, thật tốt quá! Ta thật sự rất vui!
Diệp Nhu giống như giật mình thức tỉnh, thoáng cái đã nhào vào lồng ngực của Diệp Vân, khóc nức nở.
Diệp Vân bị phản ứng kịch liệt của Diệp Nhu làm ngẩn người, qua một lúc lâu sau, hắn cười cười, tay phải vỗ vỗ vào sau lưng Diệp Nhu.
Sau khi Diệp Nhu khóc lớn một hồi, lúc này nàng vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:
- Huynh yên tâm, Diệp Vân ca ca, muội sẽ không nói cho người khác biết.
Qua một lúc thật lâu, hai người mới từ từ yên tĩnh lại. Ôm Diệp Nhu trong lòng, cái loại cảm giác mềm mại trước ngực thế này, còn có mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng, khiến cho trong lòng Diệp Vân sinh ra một thứ cảm giác khác thường. Hắn thuận tay vuốt ve mông Diệp Nhu, cười ha ha nói:
- Nha đầu, muội làm rớt nước mũi lên người của ta này!
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác co dãn mềm mại khiến cho Diệp Vân giống như bị điện giật, ngu ngơ hồi lâu.
Nép trong ngực Diệp Vân, cái cảm giác ấm áp này khiến cho thân thể Diệp Nhu cứng đờ. Mới vừa rồi vì quá cao hứng nên làm cho nàng hoàn toàn quên mất chuyện nam nữ hữu biệt này. Sau khi bị Diệp Vân vỗ mông mấy cái, nàng mới đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vội vàng nhảy lên như mèo bị dẫm phải đuôi, gương mặt đỏ bừng như lửa, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt Diệp Vân:
- Diệp Vân ca ca, kinh mạch của huynh vừa mới khôi phục, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều, muội đi về trước đây!
- Để ta tiễn muội.
Diệp Vân có chút lúng túng nói, động tác vỗ mông của hắn vừa xong quả thật có diểm càn rỡ.
- Không cần đâu.
Diệp Nhu nhảy vụt qua tường chạy mất.
Nhìn bóng lưng Diệp Nhu biến mắt, Diệp Vân cảm thấy buồn cười, lại nhìn xuống lòng bàn tay, bỗng nhiên trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc, mông của nhà đầu Diệp Nhu này cảm giác khá là tốt.
Từ bụi cỏ phía xa, nhìn Diệp Vân đi vào tiểu viện, Diệp Nhu vẫn đứng nguyên tại chỗ, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, trong lòng như có con thỏ nhảy nhót, bình bịch không ngừng, lát sau, nàng vểnh cái miệng xinh xắn lên, có chút bất mãn, lầm bầm nói:
- Diệp Vân ca ca cũng quá khi dễ người ta, mông của con gái sao có thể tùy tiện mà vỗ được chứ?
Nhưng ngay sau đó, nàng lại buột miệng cười, cười tươi như hoa, chẳng qua dường như nàng lại nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lại trở nên u sầu:
- Ta còn có thể ở lại Diệp gia bảo này bao lâu nữa đây?
Nội tâm của thiếu nữ thất lạc, giống như cây ngô đồng đong đưa trong bóng đêm lạnh lẽo.
Diệp Vân trở lại căn phòng nhỏ của mình, huyền khí trong cơ thể lại có dấu hiệu sắp đột phá. Hắn vội vàng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện Lôi Đế Quyết, huyền khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.
Có thể là do trước khi kinh mạch bị đứt đoạn, Diệp Vân đã tu luyện đến cấp sáu đỉnh phong, trụ cột vẫn còn, nên tốc độ tăng lên của huyền khí mới nhanh như vậy.
Chương 12 Huyền khí chi hải (1)
Khi hắn ngồi xuống thúc dục thanh phi đao trong đầu thì một cỗ huyền khí bàng bạc liền từ trong phi đao mãnh liệt trào ra, nhanh chóng chảy về tứ chi bách hải của Diệp Vân.
Trong phi đao ẩn chứa một lượng cực lớn huyền khí tinh thuần, loại huyền khí này so với huyền khí trong trời đất còn tinh thuần hơn nhiều. Diệp Vân hoàn toàn không cần phải đi hấp thu huyền khí ở xunh quanh nữa, chỉ cần vận chuyển, luyện hóa huyền khí phun ra từ thanh phi đao thì đã đủ cho hắn dùng rồi.
Huyền khí trong phi đao quá mức tinh thuần, Diệp Vân mỗi lần chỉ có thể hấp thu một phần mười trong đó, chín phần còn lại đều bị tản mát hết.
- Như vậy thật quá lãng phí, huyền khí trong phi đao sao có thể bị lãng phí như vậy a?
Diệp Vân có chút lo lắng suy tư, hắn nhớ khung cảnh kỳ lạ trong mộng lúc trước, nhớ tới biển huyền khí rộng mênh mông bát ngát kia, nếu đó chính là thế giới trong phi đao thì cho dù hắn có lãng phí thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào dùng hết huyền khí ẩn chứa trong biển kia!
Tạm thời không nói đến những thứ này, bất kể là có lãng phí hay không, trước tiên cứ nhanh chóng tăng thực lực của mình rồi hãy nói. Vân gia bảo lòng lang dạ sói kia đã dòm ngó Diệp gia bảo từ lâu rồi. Diệp gia bảo đang đứng trước nguy cơ, nếu không nhanh chóng làm cho thực lực của mình tăng lên thì ngay cả sức để tự bảo vệ bản thân còn không có chứ đừng nói gì đến việc bảo vệ người thân của mình.
Trong lúc vận chuyển huyền khí, Diệp Vân dần dần tiến vào trạng thái nhập định, phảng phất như có một thanh âm Vân bí xa xưa trong đầu hắn đang thì thầm giảng giải những huyền bí của Cửu Tinh Thiên Vân Quyết. Tâm trí của Diệp Vân trở nên tĩnh lặng, lắng nghe thanh âm như có như không kia, rồi bỗng nhiên hắn như hiểu ra một số tin tức.
Cửu Tinh Thiên Vân Quyết bao gồm chín thiên, bên trong chứa chín loại công pháp, Lôi Đế Quyết chỉ là một trong số đó, các công pháp hỗ trợ lẫn nhau, tương sinh tương khắc, mỗi một loại công pháp đều phải tu luyện thì mới xem như thực sự tu luyện Cửu Tinh Thiên Vân Quyết. Bởi vì cùng lúc phải tu luyện chín loại công pháp nên khó khăn trong đó so với tu luyện những công pháp khác thì phải hơn rất nhiều. Chẳng qua, uy lực của môn công pháp này thì những công pháp khác không thể nào sánh bằng.
Cửu Tinh Thiên Vân Quyết chỉ có phương pháp luyện khí, không chứa vũ kỹ, nhưng bất kỳ vũ kỹ nào trong thiên hạ cũng đều có thể dùng Cửu Tinh Thiên Vân Quyết để thúc dục huyền khí, võ học trong thiên hạ không thể có thứ gì tốt hơn như thế!
Diệp Vân không khỏi cảm thấy kinh thán, trong thiên hạ lại có công pháp Vân kỳ như vậy sao. Lúc vừa mới bắt đầu tập võ, các võ sư trong gia tộc từng nói với Diệp Vân rằng công pháp và vũ kỹ là phải hỗ trợ lẫn nhau, vũ kỹ dựa vào công pháp mà được sáng tạo ra, ví dụ như Lôi Minh nội kình của Diệp gia có mười sáu loại vũ kỹ, những vũ kỹ này chỉ có người tu luyện Lôi Minh nội kình mới có thể sử dụng, những người tu luyện công pháp khác thì vô pháp thi triển. Tất cả vũ kỹ của những gia tộc khác cũng như vậy, nếu không có công pháp tương ứng thích hợp, cho dù có học lén được vũ kỹ của những gia tộc đó thì cũng không thể thi triển ra được.
Không có công pháp, vũ kỹ liền trở nên vô dụng.
Cho nên một gia đình có truyền thống sâu xa, một gia tộc có lịch sử lâu đời thì công pháp của bọn họ đã trải qua vô số lần cải tạo, trở nên thích hợp hơn cho thành viên trong gia tộc tu luyện. Mặt khắc còn có vô số những nhân vật thiên tài dựa vào công pháp có sẵn, sáng tạo ra vũ kỹ đặc biệt từ đó mới có thể giúp cho gia tộc sinh tồn trong một đế quốc mà cường giả nhiều như rừng này.
Sau khi tu luyện Cửu Tinh Thiên Vân Quyết, lại có thể luyện tập mọi vũ kỹ trong thiên hạ, đây hoàn toàn là phá vỡ nhận thức của Diệp Vân.
Cửu Tinh Thiên Vân Quyết này hẳn là một môn công pháp hoàn toàn khác biệt!
Chẳng qua, Cửu Tinh Thiên Vân Quyết bao gồm chín thiên công pháp nên việc tu luyện nó cũng gấp mấy lần tu luyện công pháp bình thường.
Chỉ tu luyện Lôi Đế Quyết hẳn là cũng có thể có chút thành tựu, chẳng qua sau khi cân nhắc kỹ, Diệp Vân quyết định tu luyện toàn bộ Cửu Tinh Thiên Vân Quyết. Mặc dù con đường võ đạo có thể sẽ gian nan hơn nhiều so với những người khác, nhưng Diệp Vân tin tưởng, chỉ cần làm hết mình thì chắc là không thành vấn đề.
Trước tiên bắt đầu từ Lôi Đế Quyết quen thuộc nhất!
Tại lúc Diệp Vân dốc lòng lĩnh hội ảo diệu của Lôi Đế Quyết, hắn chỉ cảm thấy huyền khí trong cơ thể như đang cuồn cuộn kích động, bích chướng tiến cấp dưới sự tấn công của huyền khí rất nhanh liền bị phá tan thành mảnh nhỏ, hóa thành hư ảo.
Sau khi đột phá bích chướng tiến cấp, Diệp Vân rõ ràng cảm giác được huyền khí trong cơ thể so với trước kia đã tăng lên gấp mấy lần.
Cấp bốn!
Ba năm rồi, cảm giác lực lượng quay về với thân thể khiến cho Diệp Vân phi thường kích động, không biết lúc nào hắn mới có thể khôi phục đến trạng thái cấp sáu đỉnh phong lúc trước! Diệp Vân tin tưởng, với tốc độ tu luyện như hiện tại thì viễn cảnh đó không còn quá xa xôi nữa rồi.
Nhớ đến ba năm nay chịu đủ mọi loại khuất nhục, Diệp Vân thở ra một hơi thật dài, cuối cùng sẽ có một ngày hắn dùng thực lực của mình để rửa sạch những thứ sỉ nhục kia.
Sau cấp bốn, tiến độ tu luyện dần chậm lại, chẳng qua Diệp Vân vẫn tiến bộ Vân tốc, mỗi ngày đều ở trong tiểu viện an tâm tu luyện.
Lúc này là buổi trưa, gió lạnh thổi hiu hiu nên cũng không quá nóng.
“Keng keng keng.”
Một hồi chuông trầm thấp du dương truyền khắp Diệp gia bảo.
Diệp Vân mở bừng hai mắt, đây là tiếng chuông báo hiệu hội nghị gia tộc, phàm là nghe được tiếng chuông này thì tất cả mọi người của Diệp gia đều phải đến diễn võ trường tập hợp. Hắn đứng lên, sửa lại lại y phục trên người một chút rồi đi ra ngoài.
Lúc này, tại diện võ trường của Diệp gia vô cùng ồn ào, người của Diệp gia đã đứng đầy trong đó, tất cả mấy ngàn người đều có mặt, chẳng qua ai nấy đều chỉnh tề, đâu vào đấy, tất cả mọi người đều đang tìm vị trí của mình.
Phía trước diễn võ trường bày vài cái ghế dựa, đó chính là vị trí của đám người Diệp Chiến Thiên, Diệp Chiến Long, Diệp Mặc Dương. Bên trái có một khu đất trống, là chỗ đứng của đám tinh anh trong gia tộc từ mười tám đến bốn mươi tuổi, ở đó cũng có khoảng hơn một trăm người, người nào người nấy ít nhất cũng cấp năm trở lên, bọn họ chính là trụ cột của gia tộc. Khu đất trống bên phải là dành cho những thiếu niên có thiên phú tu luyện từ mười tám tuổi trở xuống, ở đây cũng có khoảng hai ba trăm người. Về phần khu đất ở giữa thì dành cho những người không có thiên phú tu luyện hoặc những tộc nhân già yếu, tàn tật.
Chương 13 Huyền khí chi hải (2)
Diệp Vân nhìn về phía bên phải, chỉ thấy Diệp Nhu cũng đang nhìn về phía bên này, cô bé này hôm nay mặc một bộ váy trắng noãn, tựa như một tiên tử, đứng giữa đám người trông giống như hạc giữa bầy gà. Sau khi nàng phát hiện ánh mắt của Diệp Vân thì tựa như cười đáp lại, làm cho thiếu niên bên cạnh phải liếc nhìn liên tục.
Cách đó không xa, ánh mắt Diệp Tuyền trong đám người như đang kiếm cái gì đó, sau khi nhìn thấy Diệp Vân thì cũng mỉm cười. Diệp Vân có thể cảm giác được vị đường muội lúc bình thường ít khi nói chuyện này đối với mình vẫn rất quan tâm.
- Không biến hội nghị gia tộc lần này sẽ bàn về những việc gì nữa.
Diệp Vân âm thầm suy nghĩ.
Diệp Không Ngạn từ ánh mắt của Diệp Tuyền, sau khi thấy Diệp Vân thì lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Mỗi năm ở Diệp gia bảo, nhiều nhất có khoảng ba lần hội nghị gia tộc như thế này, không biết lần hội nghị này có chuyện gì quan trọng cần tuyên bố.
Diệp Chiến Thiên đứng ở trước nhất, ông ta lúc này hoàn toàn không hề có cảm giác già nua như lúc trước mà lộ ra tinh Vân rạng rỡ.
Dù sao cũng là tu luyện giả cấp tám đỉnh phong, bởi vì trước đây mỗi ngày tâm Vân đều không yên, ưu tư quá nặng nề nên mới tạo cảm giác già nua mệt mỏi như thế. Mấy ngày qua, gánh nặng trong lòng ông ta cuối cũng cũng đã có thể bỏ xuống, tu luyện dưỡng khí, lại có Lôi Đế Quyết của Diệp Vân hỗ trợ nên tinh khí Vân lập tức trở lại trạng thái đỉnh phong, gần như có dấu hiện muốn đột phá, thế nên tinh Vân lại càng thêm thoải mái.
Diệp Chiến Thiên bước đi mạnh mẽ như rồng như hổ, đứng ở trên đài cao, cất cao giọng nói:
- Hôm nay mời mọi người tới dự hội nghị gia tộc là có một số chuyện muốn tuyên bố.
Thanh âm của Diệp Chiến Thiên giống như hông chung, trầm thấp có lực, mấy ngàn tộc nhân tại chỗ đều có thể nghe thấy rõ ràng. Những âm thanh nghị luận rì rầm trên võ trường lúc này ngưng hẳn lại, có thể thấy được Diệp Chiến Thiên tại Diệp gia bảo có uy võng cao đến loại trình độ nào.
Nhìn thấy tinh Vân Diệp Chiến Thiên rạng rỡ như vậy, những người trong tộc cũng rất vui mừng.
- Gần ba năm qua, sản nghiệp của gia tộc đã vơi đi năm sáu phần, ta quyết tâm khôi phục sản nghiệp của gia tộc, sau này sẽ giảm bớt việc thu mua Tụ Khí Đan.
Lời của Diệp Chiến Thiên vừa rơi xuống, khiến cho những người trong gia tộc lại tiếp tục nghị luận rì rầm. Ánh mắt của một đám những người trong tộc nhìn về phía Diệp Vân, có tiếc hận, cũng có thương cảm. Nhớ ngày đó, Diệp Vân ở trong tộc hoàn toàn xứng là một thiên tài, là hy vọng của mọi người, tất cả đều hy vọng trong tộc có thể xuất hiện một nhân vật như chiến Vân, để cho bọn họ trong loạn thế nhận được sự che chở, nhưng hiên giờ thì mọi thứ là không thể xảy ra. Chẳng lẽ tộc trưởng chuẩn bị buông tha cho Diệp Vân?
- Tộc trưởng, điều này không thể được!
- Tộc trưởng, kinh mạch của Vân nhi vẫn phải trị.
- Về kinh mạch của Vân nhi thì ta chuẩn bị dùng phương pháp kia của hắn.
Diệp Chiến Thiên nhìn thoáng qua Diệp Vân trong đám người nói, mặc dù vẻ mặt không thay đổi nhưng nội tâm thì thật sự rất sung sướng.
- Diệp Vân ca, không nên nản chí, kinh mạch của huynh sớm muộn cũng có ngày khôi phục.
Nói chuyện chính là Diệp Mông, con thứ ba của Nhị thúc Diệp Chiến Long.
- Đúng vậy, Diệp Vân ca, các vị thúc bá nhất định sẽ tìm được biện pháp khôi phục kinh mạch cho huynh.
Một người bên canh Diệp Vân ân cần nói, tiểu hài tử này là con trai của Lục thúc.
Diệp Vân quay đầu lại, nhìn thấy mười mấy ánh mắt nóng bỏng, những ánh mắt chân thành của đám huynh đệ này khiến cho Diệp Vân thật sự cảm nhận rõ ràng về sự ấm áp trong gia tộc.
Còn về nhưng kẻ trong gia tộc chê cười mình cuối cùng vẫn chỉ là số ít, hơn nữa còn là một đám do Diệp Không Ngạn cầm đầu. Rất nhiều người trong giai đoạn kinh mạch của Diệp Vân bị đứt đoạn này cũng đều đem hết toàn lực trợ giúp hắn, những huynh đệ thúc bá này rất nhiều người bởi vì hắn mà ba năm qua ăn mặc tiết kiệm, cống hiến tiền bạc của mình để gia tộc mua Tụ Khí Đan giành cho Diệp Vân chữa trị kinh mạch, ân tình như thế này, Diệp Vân làm sao dám quên?
- Từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là huynh đệ của Diệp Vân ta!
Trong lòng Diệp Vân âm thầm thề.
- Chuyện thứ hai ta muốn tuyên bố chính là con gái của Tam đệ Diệp Chiến Hùng là Diệp Tuyền, đã thông khảo hạch của Thanh Vân Tông. Hai tháng sau sẽ tiến vào Thanh Vân Tông tu luyện, đây là chuyện may mắn của gia tộc, những người trẻ tuổi của gia tộc phải lấy Tuyền nhi làm tấm gương, phải càng thêm nỗ lực để giúp cho gia tộc ngày càng thêm huy hoàng!
Diệp Chiến Thiên vừa nói xong những lời này, nhất thời bên trong gia tộc dấy lên một hồi hưởng ứng. Muốn nhận được tư cách nhập môn của Thanh Vân Tông, ngoại trừ dưới mưới tám tuổi phải đạt tới cấp sáu, thì còn phải thông qua khảo hạch của Thanh Vân Tông, mà những khảo hạch này vô cùng khó khăn. Mười mấy năm qua tại Diệp gia chưa từng có ai thông qua được khảo hạch đó, lúc đầu Diệp Vân cũng có cơ hội, nhưng đáng tiếc trước lúc tham gia khảo hạch lại xảy ra chuyện như thế, hiện tại Diệp Tuyền nghiễm nhiên đã là người đứng đầy trong đám trẻ tuổi!
- Không ngờ Tuyền nhi tuổi còn trẻ mà lại có được thành tựu như vậy, thật không thể tin được!
- Xem ra hy vọng tương lai của gia tộc phải để Tuyền nhi gánh vác rồi.
Một đám đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc rối rít chuyển ánh mắt hâm mộ về phía Diệp Tuyền, thiếu nữ làm cho người khác kinh diễm kia không biết đã khiến cho bao nhiêu thiếu niên mơ mộng.
- Diệp Vân ca ca, ngươi cần phải cố gắng lên, không thể thua Diệp Tuyền tỷ tỷ.
Diệp Nhu lộ ra trong veo mỉm cười, không nói ra được điềm tĩnh vui mừng. Diệp Vân kinh mạch đã hoàn toàn khôi phục, nàng tin tưởng vững chắc, dùng thiên phú của Diệp Vân, có lẽ rất nhanh có thể một lần nữa tìm về tự tin.
- Nếu không phải mỗi tháng đều muốn hao phí huyền khí giúp ta ân cần săn sóc kinh mạch, tu vị của Nhu Nhi, chỉ sợ sớm đã vượt qua Tuyền Nhi đi à nha.
Diệp Vân lộ ra Vân sắc hồi ức, kinh mạch đứt đoạn ba năm này, mỗi khi đêm trăng tròn, hắn đều đau đến chết đi sống lại, Diệp Nhu mỗi lần đều phải mạnh mẽ đem huyền khí đưa cho hắn, giúp hắn ân cần săn sóc kinh mạch, để cho hắn khỏi bị thống khổ. Nếu như không phải bởi vì như vậy, huyền khí của Nhu Nhi, rất có thể đã đột phá thất giai thậm chí cao hơn.
Một đám tộc nhân nghị luận không ngớt, trong loạn thế nhân mạng ti tiện như cỏ rác, gia tộc đã trở thành chỗ che chở cho mỗi người, mỗi người tự nhiên đều hi vọng gia tộc mình cường đại, Diệp Tuyền có thể vào Thanh Vân tông bồi dưỡng, chỉ sợ qua không được vài năm, trong gia tộc sẽ ra một Nữ Võ Vân rồi.
Chương 14 Bảy ngày!!! (1)
Đối với tin tức này, bọn hắn vẫn tương đối hưng phấn đấy.
Diệp Chiến Thiên lại nói một ít về quặng mỏ, cửa hàng… các loại tình huống kinh doanh của Diệp gia.
- Bảy ngày sau đó, chính là năm năm một lần tế tổ đại điển, thông tri tất cả Diệp gia tộc nhân bên ngoài rèn luyện, kinh thương, ở trong bảy ngày gấp trở về, mặt khác phái người đi thông tri lão tộc trưởng, mời hắn rời núi. Hôm nay tộc hội, liền đến đây là kết thúc.
Diệp Chiến Thiên nói.
- Đợi một chút.
Ngay thời điểm mọi người chuẩn bị tản đi, Đại trưởng lão Diệp Mặc Dương ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói.
- Đại trưởng lão có chuyện gì không?
Diệp Chiến Thiên nhìn về phía Diệp Mặc Dương, trong ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang hơi không thể tra.
- Hôm nay tộc hội, vừa vặn các tộc nhân đều ở, ta có một việc muốn nói!
- Không biết Đại trưởng lão muốn nói sự tình gì?
Diệp Chiến Thiên hỏi.
Lúc này đám người Diệp Chiến Long, Diệp Chiến Hùng cũng đem lực chú ý đặt ở trên người Diệp Mặc Dương, bọn hắn mơ hồ có chút dự cảm bất hảo.
- Lão phu cùng năm trưởng lão còn lại thương lượng một chút, bảy ngày sau chính là năm năm một lần tế tổ đại điển, theo đạo lý, là lúc nên xác định kế nhiệm tộc trưởng, không biết tộc trưởng thấy thế nào?
Diệp Mặc Dương híp lão nhãn, nhìn xem Diệp Chiến Thiên hỏi.
Diệp gia tổ chế, ngoại trừ có một tộc trưởng ra, còn muốn ở trong trẻ tuổi tuyển ra một kế nhiệm tộc trưởng, phân biệt chấp chưởng một lớn một nhỏ hai tổ truyền ấn tín, thời điểm tộc trưởng gặp bất trắc, liền do kế nhiệm tộc trưởng cầm quyền, tiếp nhận vị trí gia chủ.
Diệp Gia Bảo kế nhiệm vị trí gia chủ, vốn là giao cho Diệp Vân kế thừa, nhưng mà sau khi Diệp Vân bị tập kích, ấn tín của Diệp Vân tạm do Diệp Chiến Thiên đảm bảo, kế nhiệm tộc trưởng vị, đã ghế trống ba năm. Cho nên Diệp Mặc Dương vào lúc đó đưa ra, muốn một lần nữa tuyển ra kế nhiệm gia chủ.
Một đám tộc nhân Diệp gia đều nghị luận.
- Xác thực nên tuyển ra kế nhiệm tộc trường.
- Kế nhiệm tộc trưởng để trống ba năm, có chút không phù hợp tổ chế.
Bọn hắn nói ra thanh âm thảo luận, Diệp Mặc Dương nghe xong rất là đắc ý, tuyển ra kế nhiệm tộc trưởng là sự tình mục đích chung, chỉ sợ Diệp Chiến Thiên cũng kéo không được bao lâu.
Ở bên trong trẻ tuổi, đệ tử dòng chính có tư cách tranh đoạt vị trí kế nhiệm gia chủ, tổng cộng cũng chỉ mười mấy người mà thôi, nếu luận thực lực, Diệp Tuyền sắp xếp thứ nhất, thế nhưng Diệp Tuyền đã lấy được tư cách nhập môn Thanh Vân tông, sẽ không vào lúc này tranh đoạt vị trí kế nhiệm gia chủ.
Diệp Nhu ở Diệp gia, thuộc về ngoại nhân, từ nhỏ gởi nuôi tại Diệp Gia Bảo, tuy thực lực không tệ, nhưng không có tư cách tranh đoạt vị trí kế nhiệm gia chủ, như vậy có khả năng nhất đạt được vị trí kế nhiệm gia chủ, chỉ có nhi tử Diệp Không Ngạn của Diệp Mặc Dương rồi.
Nghe được Diệp Mặc Dương nói, trên mặt Diệp Không Ngạn lập tức hiện ra vẻ hưng phấn kích động, kế nhiệm gia chủ, đây đối với hắn mà nói, tuyệt đối là vinh quang lớn lao, đạt được vị trí kế nhiệm gia chủ, hai năm sau cũng có tư cách cưới được Diệp Tuyền, càng có khả năng trong tương lai trở thành gia chủ của Diệp gia, đến lúc đó Diệp Gia Bảo sẽ do hắn định đoạt rồi!
Diệp Chiến Thiên nhíu mày, tuy hắn biết rõ Diệp Vân đã khôi phục kinh mạch, thế nhưng khôi phục mới vài ngày, căn bản vô lực tranh đoạt vị trí kế nhiệm gia chủ.
- Tranh đoạt vị trí kế nhiệm gia chủ, tạm định ba tháng sau tiến hành.
Diệp Chiến Thiên trầm ngâm nói.
- Tại sao phải định ba tháng sau, cái này không phù hợp tổ chế!
Diệp Mặc Dương cố hết sức tranh luận.
- Đại ca nói ba tháng sau lại tiến hành, Diệp trưởng lão không khỏi cũng quá nóng lòng, ngay cả ba tháng cũng đợi không được sao?
Một bên Diệp Chiến Long trầm giọng nói.
- Bảy ngày sau chính là tế tổ đại điển, vì cái gì không ở tế tổ đại điển tiến hành? Lại phải chờ tới ba tháng sau, nếu như tộc trưởng có thể nói ra lý do làm cho người tin phục, chúng ta tự nhiên sẽ tiếp nhận!
Diệp Mặc Dương một bước cũng không nhường, âm thầm nghĩ, Diệp Chiến Thiên đây là đang kéo dài thời gian, vấn đề này, chậm thì sinh biến, tuyệt đối không thể kéo lâu.
- Không có lý do gì, ta thân là tộc trưởng, chẳng lẽ quyền lực làm một cái quyết định như vậy cũng không có sao?
Diệp Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn quanh phần đông các tộc nhân trên trận, ánh mắt hướng Diệp Vân bên kia nhìn thoáng qua, trong nội tâm bùi ngùi thở dài một hơi, đợi thực lực Diệp Vân tăng lên, hắn nhất định sẽ giúp Diệp Vân đoạt lại vị trí kế nhiệm gia chủ. Thế nhưng bảy ngày sau đem tổ ấn đại biểu quyền lực gia tộc giao cho Diệp Không Ngạn cùng Diệp Mặc Dương, lại không có cam lòng.
- Tộc trưởng hẳn là muốn chuyên quyền độc đoán sao?
Diệp Mặc Dương cười lạnh một tiếng nói.
- Ba năm trước, tộc trưởng khư khư cố chấp, làm hại Diệp gia lâm vào hoàn cảnh quẫn bách như thế, thử hỏi hiện tại, Diệp Gia Bảo ở trong Liên Vân Thập Bát Bảo, có thể xếp thứ mấy? Tổ chế không thể phá, nếu như tộc trưởng còn muốn kiên trì, ta quyết định liên hợp trưởng lão hội giám quan (*vạch tội) tộc trưởng!
Sự kiện ba năm trước theo như lời Diệp Mặc Dương kia, chính là Diệp Chiến Thiên hạ lệnh động viên toàn tộc chi lực cứu chữa Diệp Vân, lúc ấy tiêu hao dược thảo quý trọng, trọn vẹn là hơn năm năm thu nhập của Diệp Gia Bảo, về sau Diệp Vân càng là dùng đại lượng Tụ Khí Đan.
Nghe được Diệp Mặc Dương nói, Diệp Vân nắm chặt nắm đấm, một câu nói kia nói ra tiếng lòng của Diệp Mặc Dương, Diệp Mặc Dương là muốn cho Diệp Vân chết!
Diệp Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, hướng trưởng lão đoàn bên cạnh nhìn lại, năm trưởng lão ngồi nghiêm chỉnh, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn con mắt Diệp Chiến Thiên.
- Ta Diệp Chiến Thiên 17 tuổi trở thành Diệp Gia Bảo gia chủ, lúc ấy Diệp Gia Bảo hầu như cũng bị Liên Vân Thập Bát Bảo trục xuất, hơn hai mươi năm, thực lực Diệp Gia Bảo thậm chí một lần đuổi theo Vân Gia Bảo, ta nói quyết định ba tháng sau, liền quyết định ba tháng sau, quyết sẽ không sửa đổi, nếu các ngươi muốn giám quan, vậy thì giám quan a.
Diệp Chiến Thiên ngữ khí kiên quyết nói, trên người lộ ra một cổ uy thế cường đại.
Diệp Mặc Dương tức giận đến xanh mặt, hắn hiểu được, hắn căn bản không có khả năng cầm Diệp Chiến Thiên thế nào, Diệp Chiến Thiên ở Diệp Gia Bảo uy vọng không gì so sánh nổi, năm trưởng lão liên danh giám quan, còn muốn tất cả tộc nhân bỏ phiếu biểu quyết, mới có thể bỏ xuống tộc trưởng vị của Diệp Chiến Thiên, hắn căn bản không có khả năng rung chuyển địa vị của Diệp Chiến Thiên ở trong gia tộc. Thế nhưng, hắn nhất định phải đem nhi tử đẩy lên vị trí kế nhiệm gia chủ, cái này là tuyệt đối sẽ không dao động!
Chương 15 Bảy ngày!!! (2)
- Tộc trưởng bá đạo như thế, chỉ sợ khó kẻ dưới phục tùng a. Đợi lão tộc trưởng trở về, ta tự nhiên sẽ báo cáo lão tộc trưởng, mời lão tộc trưởng định đoạt!
Diệp Mặc Dương chỉ có thể cắn răng nuốt xuống khẩu khí này.
- Phụ thân, gia tộc tuyển chọn vị trí kế nhiệm gia chủ, chính là đại sự gia tộc, liền quyết định bảy ngày sau tế tổ đại điển a.
Diệp Vân đột nhiên từ trong đám người đi ra, hướng Diệp Chiến Thiên dập đầu nói, hắn không hy vọng bởi vì mình, mà ảnh hưởng đến uy tín của phụ thân trong gia tộc.
Thanh âm đột ngột của Diệp Vân, làm các tộc nhân Diệp gia ngẩn người, bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Vân lại có thể vào lúc này đứng ra.
Trong đám người truyền đến vài tiếng thở dài, Diệp Vân là nhi tử tộc trưởng, dùng cảm tình của các tộc nhân đối với Diệp Chiến Thiên, bọn họ là nguyện ý để cho Diệp Vân trở thành kế nhiệm tộc trưởng, thế nhưng hiện tại, Diệp Vân kinh mạch đứt đoạn, đã là một phế nhân, ở thế giới vũ lực chí thượng này, một tên phế nhân là quả quyết không có biện pháp lãnh đạo toàn cả gia tộc.
Diệp Không Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Vân, hừ lạnh một tiếng, cái này một phế nhân chớ không phải là trong lòng còn có vọng tưởng, muốn phải lấy được vị trí kế nhiệm gia chủ a? Vị trí kế nhiệm gia chủ vẫn là phải dựa vào luận võ đến quyết định, đây là tổ chế, tuyệt đối sẽ không sửa đổi!
Diệp Chiến Thiên nhìn xem Diệp Vân, sau nửa ngày, bùi ngùi thở dài, trầm giọng nói:
- Vậy thì định ở bảy ngày sau tế tổ đại điển a!
Hắn cũng minh bạch, nếu như đem vị trí kế nhiệm gia chủ tuyển chọn ba tháng sau, sẽ thu nhận bao nhiêu chỉ trích, hắn vốn là muốn vì Diệp Vân, mặc kệ như thế nào cũng phải đứng vững áp lực, nhưng thấy Diệp Vân nói như vậy, hắn liền nhượng bộ rồi.
Diệp Mặc Dương âm trầm nhìn thoáng qua Diệp Vân, hắn có chút không rõ, tại sao Diệp Vân lại ở thời điểm này đứng ra, nghĩ lại, Diệp Vân dĩ nhiên là một cái phế vật, định bảy ngày sau cùng định ở ba tháng sau không có khác nhau, chẳng lẽ phế vật Diệp Vân này còn muốn cùng con mình tranh đoạt vị trí gia chủ sao?
Tộc hội tản đi, một đám tộc nhân nghị luận tế tổ đại điển bảy ngày sau, rất nhiều cảm khái.
Các truyền tin ngọc giản lăng không bay lên, hướng phương Bắc bay đi, đó là chuyên môn truyền tin cho lão tộc trưởng.
Diệp Gia Bảo, chỗ ở của Diệp Chiến Thiên.
- Vân Nhi, ngươi có lòng tin ở bảy ngày sau thắng được vị trí kế nhiệm gia chủ sao?
- Hài nhi hết sức.
Diệp Vân cũng không có biện pháp xác định là nhất định có thể thắng Diệp Không Ngạn hay không.
- Nếu như không thắng được, bậy thì thôi. Thực lực của ngươi bây giờ khôi phục lại ở trình độ nào rồi?
Diệp Chiến Thiên nói, hắn không muốn cho Diệp Vân áp lực quá lớn, Diệp Mặc Dương bàn tính đánh rất hay, hắn há lại không biết, nếu để cho Diệp Không Ngạn đạt được vị trí kế nhiệm gia chủ, bước tiếp theo của Diệp Mặc Dương, chỉ sợ sẽ đối với hắn hạ thủ, Diệp Mặc Dương cùng Vân Gia Bảo giao dịch, hắn há lại sẽ không biết. Bất quá hắn cũng sẽ không cứ như vậy sợ Vân Gia Bảo!
- Hài nhi hiện tại đã khôi phục lại cấp bốn.
Diệp Vân nói, trước mắt cấp bậc huyền khí của hắn là tứ giai, bất quá huyền khí trong cơ thể mình có chút cổ quái, trình độ tinh thuần vượt xa huyền khí bình thường, chính mình có bao nhiêu thực lực, ngay cả Diệp Vân cũng không rõ ràng lắm, Diệp Vân xem chừng, thực lực của hắn bây giờ khả năng cùng Diệp Không Ngạn tương đối. Còn có bảy ngày, bảy ngày thời gian này, hắn có lòng tin, có thể tiến thêm một bước.
- Tứ giai? Vân Nhi khôi phục được rất nhanh, nếu có thể tiến thêm một bước, liền có thể đánh bại Diệp Không Ngạn rồi.
Diệp Chiến Thiên vui mừng, kinh mạch của Diệp Vân vừa mới khôi phục, hắn suy đoán thực lực của Diệp Vân tối đa là nhất giai, không nghĩ tới cũng đã cấp bốn, để cho hắn rất là kinh ngạc, tăng thêm Diệp Vân có chút vũ kỹ trụ cột, cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng.
- Ta chuẩn bị cho ngươi hơn mười khối Tụ Khí Đan, ngươi lấy về dùng a.
Diệp Chiến Thiên từ bên trong hốc tối bên cạnh lấy ra một cái hộp gấm, bên trong có 37 viên Tụ Khí Đan mùi thơm bốn phía.
- Phụ thân, không cần, về sau không cần lại tìm kiếm Tụ Khí Đan cho ta, ta không cần.
Hốc mắt Diệp Vân đỏ lên, hiện tại trong cơ thể hắn mỗi ngày đều phải tiếp nhận huyền khí dũng mãnh từ trong phi đao tiến ra tẩy lễ, Tụ Khí Đan bình thường căn bản không có hiệu quả. Ba năm này đến nay, hắn đã tiêu hao mấy ngàn khối Tụ Khí Đan, hiện ở tài lực gia tộc đại tổn, căn bản không có tiền vơ vét Tụ Khí Đan rồi.
- Là cha cho ngươi Tụ Khí Đan, là muốn ngươi ở trên tế tổ đại điển một lần hành động đoạt giải nhất, miễn cho vị trí kế nhiệm gia chủ rơi vào tay phụ tử Diệp Mặc Dương! Mấy viên Tụ Khí Đan này, cũng phí không có bao nhiêu tiền!
- Phụ thân, hài nhi gần đây tu luyện Lôi Đế Quyết, giống như có điều ngộ ra, xác thực đã không cần sử dụng Tụ Khí Đan rồi.
Diệp Vân kiên quyết nói.
Chứng kiến Diệp Vân vô cùng kiên quyết, Diệp Chiến Thiên chỉ có thể thôi.
- Lôi Đế Quyết kia xác thực rất Vân diệu, Vân Nhi, có một việc cha muốn thương lượng với ngươi thoáng một phát, ta muốn đem Lôi Đế Quyết đệ nhất trọng pháp quyết, giao cho các tộc nhân tu luyện, như vậy được không?
Diệp Chiến Thiên hỏi, dù sao Lôi Đế Quyết là Diệp Vân cho hắn, nói không chừng lão tổ tông còn có huấn thị gì, hắn không dám tùy ý giao cho tộc nhân.
Cửu Tinh Thiên Vân Quyết có tất cả cửu thiên, Lôi Đế Quyết chỉ là một cái trong số đó mà thôi, khẩu quyết tầng sâu, là nhất định phải bảo vệ tốt, đệ nhất trọng pháp quyết, cho các tộc nhân tu luyện cũng chưa hẳn không thể, dù sao thực lực gia tộc, là tiền vốn để bọn hắn ở cái thế giới này sống yên phận.
- Ta nếu như đã đem Lôi Đế Quyết giao cho phụ thân, phụ thân tự mình làm chủ là được.
Diệp Vân nói, phụ thân chắc hẳn đã có ý tưởng.
- Tốt.
Diệp Chiến Thiên thoải mái cười cười, hắn chợt nhớ tới một sự kiện, Vân sắc có chút ngưng trọng nói:
- Ta xem Vân Nhi cùng Nhu Nhi vô cùng thân cận, Vân Nhi có phải hay không hợp ý Nhu Nhi?
Lúc trước kinh mạch Diệp Vân đứt đoạn, Diệp Chiến Thiên không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại Diệp Vân khôi phục kinh mạch, lo lắng dành dụm ở trong lòng tan hết, hắn liền bắt đầu cân nhắc hôn sự của Diệp Vân rồi.
- Ta một mực đem Nhu Nhi là muội muội.
Diệp Vân nói, bất quá nội tâm hắn lại không thừa nhận cũng không được, Nhu Nhi càng ngày càng đẹp, đối với hắn cũng đặc biệt thân cận, Diệp Vân đôi khi không khỏi tim đập thình thịch.
Diệp Chiến Thiên nhìn nhìn Diệp Vân nói:
- Nếu như gần kề chỉ xem là muội muội, thế thì khá tốt, Nhu Nhi gởi nuôi tại Diệp Gia Bảo chúng ta, bối cảnh sau lưng nàng, là rất không đơn giản, ngàn vạn không nên cùng Nhu Nhi sinh ra cảm tình, miễn cho về sau đưa tới phiền toái.