Mục lục
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 656 Lôi đình chiến giáp

Tuy Dược Vương Thành hàng năm có thể sản xuất nhiều Ngưng Khí Đan, cộng thêm tồn trữ Ngưng Khí Đan, quả thực có thể dùng con số to lớn mà tính, nhưng có thể một lần duy nhất xuất ra năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan cũng rất hiếm thấy, huống chi là dùng bảo vật hiếm thấy như hồn ngọc ra trao đổi.

- Không sai.

Diệp Vân khẽ gật đầu.

- Năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan, trao đổi với các hạ mtooj trăm năm mươi hồn ngọc, không biết các hạ định như thế nào?

Đào Thanh trầm ngâm một lát, nói.

- Dược Vương Thành có thể duy nhất một lần xuất ra xuất ra năm ngàn vạn Ngưng Khí Đan?

- Đừng nói năm ngàn vạn. Cho dù một ức Ngưng Khí Đan cũng không có vấn đề!

Đào Thanh đứng chắp tay, có chút tự ngạo nói ra.

- Vậy thì tốt, vậy trao đổi một ức Ngưng Khí Đan, đây là hai mươi khối hồn ngọc. Xem như tiền đặt cọc, chờ các ngươi xuất ra một ức Ngưng Khí Đan thì chúng ta lập tức trao đổi.

Tay phải Diệp Vân khẽ động, chỉ thấy hai mươi khối hồn ngọc rơi ra ngoài.

Không nghĩ tới Diệp Vân sảng khoái như vậy, hơn nữa còn tăng giao dịch lên gấp đôi, dù là Đào Thanh kiến thức rộng rãi cũng có chút giật mình nhìn qua Diệp Vân. Nói:

- Nếu các hạ có thành ý như vậy, ta sẽ lấy Ngưng Khí Đan ra!

Tử Lâm đứng ở một bên, trong nội tâm khiếp sợ hò hét, một ức Ngưng Khí Đan. Ông trời ơi! Chỉ sợ cả Dược Vương Thành này giao dịch Ngưng Khí Đan một năm cũng không đạt tới một ức! Diệp Vân này có thể một lần xuất ra ba trăm khối hồn ngọc, hồn ngọc bảo vật này trữ lượng ít tới thương cảm, tại sao Diệp Vân có nhiều như vậy?

Nhìn thấy Đào Thanh vội vàng đi chuẩn bị, Diệp Vân quét mắt một nhìn qua Trấn Ma Chung trong bao tay, số Ngưng Khí Đan chắc đủ cho nó rồi! Tu vị của hắn đã là Vô Thủy Cảnh nhất trọng, có nguyên bộ cửu phẩm Tử Ma Chiến Giáp phòng thân, hiện tại còn có nhiều đan dược thúc dục Trấn Ma Chung, đừng nói Vô Thủy Cảnh ngũ lục trọng, cho dù là Vô Thủy Cảnh bát cửu trọng thì Diệp Vân cũng dám liều mạng một phen.

Diệp Vân âm thầm suy nghĩ, không biết Trấn Ma Chung có hữu dụng với sào huyệt con hồn thú kia không.

Không thể không nói, Đào Thanh hiệu suất rất cao, không bao lâu liền trở về.

- Đây là một trăm túi càn khôn, mỗi một túi có một ngàn bình sứ, mỗi bình sứ có một ngàn Ngưng Khí Đan, vừa đúng một ức Ngưng Khí Đan, các hạ thỉnh kiểm hàng.

Đào Thanh nói xong đưa túi càn khôn cho Diệp Vân.

Diệp Vân dùng thần hồn quét qua, không sai biệt lắm giống như lời của Đào Thanh nói. Nhiều Ngưng Khí Đan như vậy, Diệp Vân cũng không muốn thực đi kiểm nghiệm từng cái, tin tưởng Dược Vương Thành sẽ không lừa gạt hộ khách lớn như hắn.

Cảm giác được hồn niệm Diệp Vân chợt lóe lên, trong nội tâm Đào Thanh trong khẽ động, thì ra Diệp Vân là Huyền thú biến thành, trách không được có nhiều trân tàng như thế, cũng không biết Diệp Vân che dấu quá sâu hay thực lực Diệp Vân cao hơn hắn, hắn đúng là không có nhìn ra.

Nhưng mà hồn ngọc đối với Huyền thú mà nói là bảo vật khó cầu, Diệp Vân vì cái gì lại xuất ra nhiều hồn ngọc trân quý như vậy trao đổi Ngưng Khí Đan chứ? Rất nhiều Ngưng Khí Đan này có thể dùng làm cái gì? Đào Thanh trăm mối vẫn không có cách giải, cũng không tiện hỏi, đành phải giấu trong lòng.

Diệp Vân tay phải thu Ngưng Khí Đan lại, sảng khoái giao hai trăm tám mươi khối hồn ngọc.

Lúc này thái thượng trưởng lão của Linh Bảo Các vội vàng chạy đến, chính là cường giả Vô Thủy Cảnh cửu trọng, tên là Tử Nghiêm, là đường thúc của Tử Lâm trưởng lão, trong Linh Bảo Các tay cầm quyền cao, chính là một trong năm cự đầu của Linh Bảo Các.

Nghe Tử Lâm nói Diệp Vân cầm ba trăm hồn ngọc trao đổi một ức Nguyên Khí Đan với Dược Vương Thành, Tử Nghiêm khó mà bình tĩnh, đây chính là ba trăm khối hồn ngọc! Có thể cầm ra trao đổi nhiều thứ tốt với đám Huyền thú!

- Xin chào, ta là đường thúc của Tử Lâm, một trong những thái thượng trưởng lão của Linh Bảo Các, lần trước giao dịch ở Trấn Hồn Tháp, Tử Lâm đã nói qua với ta, không biết các hạ có hứng thú với linh bảo của Linh Bảo Các chúng ta hay không?

Tử Nghiêm gương mặt hơi tròn mập cười nói, lộ ra nét bình dị dễ gần.

Nghe được Tử Nghiêm trưởng lão nói, Diệp Vân lập tức hiểu Tử Nghiêm trưởng lão nhìn thấy mình và Đào Thanh hoàn thành giao dịch lớn như vậy đúng là đỏ mắt.

Diệp Vân nghiêng mắt nhìn qua bao tay bảo vệ, trong bao tay của hắn có nhiều thứ tốt, ba trăm khối hồn ngọc đã làm cho bọn họ kích động như thế, nếu để cho bọn họ biết rõ trong bao tay này có hồn ngọc chồng chất như ngọn núi nhỏ, bọn họ có rớt mắt ra hay không?

- Linh bảo bình thường không cách nào khiến cho ta hứng thú, không biết Tử Nghiêm trưởng lão có siêu giai linh bảo, lại ví dụ như bộ phận Tử Ma Chiến Giáp hay không, ta sẽ cân nhắc một hai.

Diệp Vân cao thâm mạt trắc nói ra.

- Bộ phận Tử Ma Chiến Giáp thì Linh Bảo Các đúng là không có, về phần siêu giai linh bảo bình thường đều là vật truyền thừa tông phái, há đơn giản giao dịch? Nhưng mà ta có một vật, không biết các hạ có hứng thú hay không.

Tử Nghiêm cười thần bí, nói.

- Cái gì đó?

- Đoạn thời gian trước Linh Bảo Các của ta nhận được một vật thần bí, mặt khác có tiến hành nghiên cứu ấn phù trên Tử Ma Chiến Giáp, tuy ấn phù trên Tử Ma Chiến Giáp không cách nào phục chế, nhưng có thể phỏng chế, Linh Bảo Các đã có thể sao chép sáo trang bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp, chúng ta gọi nó là lôi đình chiến giáp, sau khi mặc lôi đình chiến giáp vào, có thể miễn cưỡng chống cự công kích của cường giả Yêu Vương trung kỳ, đương nhiên còn kém hơn Tử Ma Chiến Giáp rồi. Bởi vì Linh Bảo Các chúng ta thiếu tài liệu, trước mắt chỉ làm ra ba mươi bộ mà thôi.

- Lôi đình chiến giáp? Lôi đình chiến giáp thực sự lợi hại như vậy?

Diệp Vân kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Linh Bảo Các lại có thể phỏng chế Tử Ma Chiến Giáp, mình có nguyên bộ chiến giáp quả thực kinh người, trong lúc thú triều đột kích, Linh Bảo Các chế tạo chiến giáp này phi thường đắt hàng, có cái gì quan trọng hơn mạng đây?

- Linh Bảo Các chế tạo chiến giáp này sao phải bán cho ta, bản thân mình không dùng cho tốt sao?

- Các hạ có chỗ không biết, phương pháp luyện chế lôi đình chiến giáp chính là do Luyện Khí Sư cao cấp nhất của Linh Bảo Các nắm giữ, cũng không phải chuyện quá khó khăn, khó là tài liệu. Linh Bảo Các tiêu hao rất nhiều tài liệu quý hiếm cũng chỉ có thể chế tạo ra hơn ba mươi bộ mà thôi, muốn thu mua thêm nữa... Tài liệu quá khó. Cũng chỉ có các siêu cấp thế lực hoặc là đám Huyền thú mới có nhiều tài liệu trân quý, thứ bình thường không thể khiến đám Huyền thú và siêu cấp thế lực động tâm, nhưng mà hồn ngọc có thể! Nếu như không phải hồn ngọc, Linh Bảo Các quả quyết sẽ không mang lôi đình chiến giáp ra trao đổi.

Tử Nghiêm nói ra:

- Nếu như muốn trao đổi, một bộ lôi đình chiến giáp tối thiểu phải cần năm mươi khối hồn ngọc.

Diệp Vân hiểu ý của Tử Nghiêm, Tử Nghiêm đang cần nhiều hồn ngọc của hắn, lại cầm hồn ngọc trao đổi tài liệu, như vạy có thể chế tạo nhiều lôi đình chiến giáp!
Chương 657 Thầy trò gặp nhau (1)

Năm mươi hồn ngọc quá đắt, nhưng vẫn có thể tiếp nhận, dù sao hiện tại hồn thú thú triều bộc phát, loại chiến giáo phòng ngự siêu cấp này không phải có tiền là mua được.

Diệp Vân quét mắt nhìn qua bao tay không gian, trong bao tay của hắn có nhiều hồn ngọc, lúc trước hắn dùng hồn ngọc để trao đổi Ngưng Khí Đan, đều là bình thường nhất, hiệu quả kém cỏi nhất, nhưng mà hồn ngọc ngọc tủy loại cao cấp thì không lấy ra.

Nếu như lôi đình chiến giáp hiệu quả đúng như Tử Nghiêm nói, có thể ngăn cản công kích của cường giả Yêu Vương trung kỳ, có mấy bộ đối với Tinh Điện mà nói là cần thiết.

- Ta muốn kiểm hàng trước!

Diệp Vân nói.

- Đương nhiên, không có vấn đề!

Tử Nghiêm nghe được Diệp Vân nói thế thì hưng phấn, xem ra Diệp Vân đúng là có hứng thú với lôi đình chiến giáp rồi.

Qua sau một lát, Tử Nghiêm cầm một bộ lôi đình chiến giáp tới.

Lôi đình chiến giáp được thiết kế không khác gì Tử Ma Chiến Giáp, phương diện cường độ thì kém hơn bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp một ít. Diệp Vân vuốt ve lưu tuyến của lôi đình chiến giáp, phía trên ẩn chứa lôi đình chi lực, xem ra Luyện khí Sư của Linh Bảo Các trừ phỏng chế ấn phù trên Tử Ma Chiến Giáp ra, cũng gia nhập không ít đồ vật của mình.

Một kiện bát phẩm Tử Ma Chiến Giáp có giá trên trời, hơn nữa cũng sẽ không có người lấy ra bán, mà giá cả của lôi đình chiến giáp cũng có thể tiếp nhận được.

- Cho ta ba mươi bộ đi.

Nghiệm chứng hàng, Diệp Vân thoả mãn gật đầu, mở miệng nói.

- Ba mươi bộ?

Tử Nghiêm và Tử Lâm đều sững sờ lên, bọn họ còn cho rằng mình nghe lầm, vốn tưởng rằng Diệp Vân đã tốn hao ba trăm hồn ngọc, nhiều lắm là mua mấy bộ lôi đình chiến giáp là cao nhất, không nghĩ tới là ba mươi bộ!

Ba mươi bộ, vậy chính là một ngàn năm trăm hồn ngọc!

- Đúng vậy, ba mươi bộ, đây là lần giao dịch đầu tiên, ta dùng thử nếu hiệu quả ba mươi bộ này tốt, ta sẽ tiếp tục mua của các ngươi.

Diệp Vân bình tĩnh gật đầu nói ra.

Tử Nghiêm, Tử Lâm hai người trố mắt ra nhìn, đều mừng rỡ như điên, một ngàn năm trăm khối hồn ngọc cầm đi trao đổi tài liệu với đám Huyền thú có thể tạo ra hơn sáu mươi bộ lôi đình chiến giáp!

Qua trong chốc lát Diệp Vân cùng Tử Nghiêm, Tử Lâm hai người hoàn thành giao dịch, thu được ba mươi bộ lôi đình chiến giáp, cũng giao một ngàn năm trăm khối hồn ngọc.

- Các hạ không dừng một chút sao?

Hoàn thành giao dịch lớn này, Tử Nghiêm tươi cười càng thân thiết, không có chút chút giá đỡ thái thượng trưởng lão của Linh Bảo Các, hắn hưng phấn không kiềm được.

- Đào Thanh trưởng lão ở nơi nào?

Diệp Vân hỏi, thời điểm giao dịch với Tử Nghiêm, Đào Thanh cũng tránh đi.

- Ta lập tức gi gọi Đào Thanh trưởng lão tới.

Tử Lâm nói ra, bất kể như thế nào, lần giao dịch này Linh Bảo Các đã kiếm lớn một số, bọn họ trên cơ bản rất chiều lòng Diệp Vân. Mấy cự đầu của Linh Bảo Các cũng chú ý tới Diệp Vân, nghiêm lệnh Tử Nghiêm, Tử Lâm phải hầu hạ khách nhân cho tốt.

Đây là thời đại hồn thú tàn sát bừa bãi, các loại vật tư chính là mấu chốt sinh tồn, rất trọng yếu.

Đào Thanh nhanh chóng chạy tới, hắn gặp Tử Nghiêm cười mỉm thì trong nội tâm khẽ động, xem ra Diệp Vân và Linh Bảo Các cũng hoàn thành giao dịch xa xỉ.

- Ta có một chuyện muốn nhờ, không biết hai vị trưởng lão ai có thể giúp ta.

Diệp Vân nói ra, lại nhìn qua Đào Thanh, không biết Dược Vương Thành này có bị thái thượng trưởng lão đuổi Hiên Dật dược tôn ra ngoài hay không.

- Các hạ cứ nói đừng ngại.

- Ta muốn mời hai vị giúp ta tìm hai người ở đế đô.

Hiện tại đế đô nhân khẩu quá nhiều, hơn nữa có rất nhiều cao thủ tọa trấn, cộng thêm hiện tại đế đô do Chấp Pháp Điện khống chế, Diệp Vân không quá thuận tiện trực tiếp dùng thần hồn tìm người, lo lắng sẽ dẫn tới phiến toái.

- Việc rất nhỏ, không biết các hạ muốn tìm người nào?

Đào Thanh mĩm cười nói, bất kể là Dược Vương Thành hay là Linh Bảo Các, ở thế tục có lực ảnh hưởng kinh người, tìm mấy người cũng vô cùng đơn giản.

- Hiên Dật dược tôn và đệ tử của hắn Lê Hủ.

Diệp Vân nói ra.

- Hiên Dật?

Thần sắc Đào Thanh khẽ biến, có chút nghi hoặc, Diệp Vân muốn tìm Hiên Dật làm gì. Đại nhân vật như Diệp Vân có ý tìm đệ tử mà Dược Vương Thành khu trục ra ngoài?

- Đào Thanh trưởng lão có tin tức của Hiên Dật dược tôn sao?

- Hiên Dật dược tôn vốn là môn hạ của Dược Vương Thành chúng ta, trộm đan dược của một vị thái thượng trưởng lão ở Dược Vương Thành nên bị trục xuất sư môn...

Đào Thanh nói xong, nhìn thấy sắc mặt Diệp Vân hơi có chút không vui thì nhanh chóng nói ra.

- Đoạn thời gian trước ta nghe nói Hiên Dật đặt chân trong đế đô, nghĩ tới tìm hắn không khó khăn.

Thời điểm Đào Thanh nói chuyện, Tử Lâm đã đi vào trong phân phó.

Tử Nghiêm đã phân phó Tử Lâm đi ra ngoài tìm người!

- Tử Nghiêm trưởng lão. Trừ giao dịch một ngàn năm trăm khối hồn ngọc ra, ta muốn làm tiếp sinh ý với Linh Bảo Các, ta cần hai mươi bộ ngũ phẩm linh bảo vạn kiếm kiếm trận. năm mươi bộ cửu phẩm linh bảo Tam Hợp Kiếm Trận, dùng năm trăm hồn ngọc trao đổi, như thế nào?

Diệp Vân cũng không tránh kiêng kị Đào Thanh, trực tiếp nhìn qua phía Tử Nghiêm hỏi.

- Không có vấn đề.

Tử Nghiêm kích động nhận lời, Diệp Vân quả nhiên là khách hàng lớn ah. Trong tay hắn chẳng lẽ có được mạch khoáng hồn ngọc?

Tuy trong lòng có suy đoán, nhưng Linh Bảo Các từ trước đến nay đều rất cẩn trọng trong buôn bán, chú ý danh dự, loại chuyện giết người cướp của này quyết không làm, Dược Vương Thành cũng như thế.

Đào Thanh nghe được Diệp Vân hỏi tuy không có biểu lộ gì. Nhưng trong nội tâm cũng có cảm giác khiếp sợ sâu sắc, Diệp Vân có số lượng hồn ngọc quá nhiều, nghe Diệp Vân và Tử Nghiêm nói chuyện. Bọn họ đã hoàn thành giao dịch một ngàn năm trăm hồn ngọc, hiện tại đột nhiên mua sắm của Tử Nghiêm thêm linh bảo năm trăm hồn ngọc, ở trong đó hắn cũng biểu đạt bất mãn trong lời vừa rồi.

Hẳn là Hiên Dật có địa vị trọng yếu với Diệp Vân hay sao? Trong nội tâm Đào Thanh âm thầm hối hận.

Nhìn lại phát hiện Tử Lâm đã đi ra ngoài. Đoán chừng là phái người đi tìm kiếm Hiên Dật!

Đáng chết, Đào Thanh gấp gáp nói:

- Các hạ kính xin chờ một chút, ta sẽ phái người đi tìm kiếm Hiên Dật.

Hai đại siêu cấp thế lực bắt đầu tìm tòi toàn thành, tìm kiếm Hiên Dật dược tôn.

Diệp Vân ở trong Linh Bảo Các mua sắm vật phẩm giá trị hai ngàn hồn ngọc, tin tức này lọt vào lỗ tai mấy cao tầng của Dược Vương Thành mấy, mấy cự đầu không xuất thế của Dược Vương Thành vô cùng khiếp sợ, hồn ngọc thứ này số lượng cực ít, chỉ có một số nhỏ cường giả mới có cất chứa một ít, nhưng số lượng cũng không nhiều, Diệp Vân thoáng cái lấy ra nhiều như vậy, nghĩ đến tài lực của Diệp Vân hẳn là cực kỳ kinh người.

Hộ khách như vậy mà không xem trọng không được, mấy cự đầu của Dược Vương Thành lập tức mời Diệp Vân.

Nhưng mà Diệp Vân cự tuyệt lời mời mấy cự đầu của Dược Vương Thành, nhưng vẫn dùng ba trăm hồn ngọc mua không ít đan dược quý trọng của Dược Vương Thành.
Chương 658 Thầy trò gặp nhau (2)

Diệp Vân cử động này khiến mấy cự đầu của Dược Vương Thành không rõ ràng cho lắm, nhưng mà bọn họ tự nhiên sẽ không đắc tội Diệp Vân. Diệp Vân tài đại khí thô, làm cho bọn họ khiếp sợ thật sâu.

Bất kể là Linh Bảo Các hay là Dược Vương Thành, đều cho Diệp Vân thiếp mời, có thiếp mời này, Diệp Vân được Linh Bảo Các cùng Dược Vương Thành xem như khách quý cao nhất.

Không biết sư tôn thế nào, Diệp Vân mua sắm điên cuồng ở Dược Vương Thành, Linh Bảo Các, cũng chính là thông qua thế lực của Dược Vương Thành, Linh Bảo Các tìm kiếm sư tôn, bằng không chỉ bằng mình hắn không sử dụng thần hồn, muốn trong biển người mênh mông tìm được sư tôn là không có khả năng, một khi vận dụng thần hồn, sợ rằng khiến người có tâm chú ý, nhất là Chấp Pháp Điện.

Dù sao trong đế đô này, nhất thế lực cường đại cũng không phải là Dược Vương Thành cùng Linh Bảo Các, mà là Chấp Pháp Điện!

Qua không lâu, Dược Vương Thành cùng Linh Bảo Các đều truyền tin tức Hiên Dật dược tôn tới, Hiên Dật dược tôn mua một nhà dân trong đế đô, đặt chân ở đây.

Bởi vì không rõ ràng quan hệ của Diệp Vân cùng Hiên Dật dược tôn, cộng thêm Diệp Vân đã có phân phó, bọn họ không có phái người quấy rầy, mà là mang tin tức chỗ ở của Hiên Dật dược tôn cho Diệp Vân.

Diệp Vân hoàn thành giao dịch thì ra khỏi Linh Bảo Các, tim nơi không người biến lại bộ dáng ban đầu, đi tới chỗ Hiên Dật dược tôn.

Từ xa nhìn lại, đế đô mặt nam có một tòa núi to lớn, sông núi xinh đẹp tuyệt trần, cao vút trong mây, phía trên có suối nước chảy, cỏ cây sum xuê, đẹp không sao tả xiết, trong đó ẩn ẩn có mấy kiến trúc to lớn, vàng son lộng lẫy, điêu lan họa phượng, rất nhiều thân ảnh đang lăng không bay lên.

Phải ngoài Thiên cấp mới có thể lăng không bay lên, tòa núi cao này chỉ sợ phải có mấy vnaj cao thủ Thiên cấp!

Một hào quang điềm lành xoay quanh đỉnh núi, chiếu rọi kiến trúc trên đó như thánh thành.

Diệp Vân biết rõ chỗ đó chính là nơi của Chấp Pháp Điện.

Chấp Pháp Điện chính là thế lực lớn nhất ở đông đại lục, so với nơi đóng quân của Dược Vương Thành, Linh Bảo Các còn tốt hơn rất nhiều.

- Diệp Vân tiểu tử, ngoại giới đồn đãi Chấp Pháp Điện có ba điện chủ, đều là Linh Vọng Cảnh tam trọng sợ rằng không đúng. Bọn chúng đều dấu diếm thế nhân, nhưng không dấu diếm được Sư Gia ta, không biết chúng tu luyện theo hướng ma đạo nào, ma khí nghiêm nghị, hôm nay sợ rằng có hy vọng trùng kích Thần Hải cảnh!

Sư Gia ngưng trọng nói ra.

Trong nội tâm Diệp Vân rùng mình, không nghĩ tới Chấp Pháp Điện đã cường đại tới mức này.

Nhìn qua ngọn núi cao ở xa xa, điềm lành từng hồi, người bình thường nhìn thấy sợ rằng phải quỳ bái, làm gì có ma khí?

Nhưng mà Diệp Vân tin tưởng Sư Gia nói, ý niệm cảm giác của Sư Gia ý mạnh hơn hắn nhiều lắm.

- Giấu kín hành tung của ngươi, bằng không thì bị phát giác ngươi có thể bị người Chấp Pháp Điện nhìn chằm chằm vào.

- Hiểu rõ!

Diệp Vân khẽ gật đầu, một đường ít xuất hiện đi tới nơi cần tới.

Phố lớn ngõ nhỏ, thỉnh thoảng có mấy đệ tử mặc trường bào Chấp Pháp Điện đi qua, những đệ tử này phần lớn ngoài thập giai. Trên đường đi cũng nhìn thấy đệ tử Chấp Pháp Điện tốp năm tốp ba, bởi vậy có thể thấy được đệ tử của Chấp Pháp Điện đông thế nào.

Cách ăn mặc của Diệp Vân hiện tại giống như đê tử thế gia bình thường, trên đường theo dòng người đi tới nên không ai chú ý tới.

Đại khái một giờ sau đã nhìn thấy chỗ ở của Hiên Dật dược tôn.

Dược Vương Thành cùng Linh Bảo Các đều phái người dò xét ở gần, chú ý cái nhà dân này, Diệp Vân cũng không ngại, đi vào trong nhà dân.

Trong phòng khách nhà dân, lão giả chừng ngũ tuần ngồi trên ghế, thổn thức cảm khái không thôi, phía sau có mấy đệ tử mặc trường bào dược sư, có mười sáu người, tướng mạo đều trẻ tuổi, nhưng cả đám thần sắc kính cẩn, lão luyện thành thục, Lê Hủ cũng ở trong đó.

- Hiên Dật sư huynh, không nghĩ tới sinh thời chúng ta những người này còn có thể ở đây, nói thoải mái đúng là nhân sinh hiếm có, đều chè chén thôi.

Nói chuyện là tam sư đệ của Hiên Dật dược tôn, Thận Vũ dược tôn, tu vị đan đạo của hắn không kém hơn Hiên Dật dược tôn.

Năm người đều là dược tôn, cũng là đại sư cả, tuy so với những tông sư của Dược Vương Thành còn kém hơn rất nhiều, nhưng ở trong các thế lực là nhân vật hét ra lửa.

- Đúng vậy, năm người chúng ta tụ hợp với nhau trong loạn thế, quả thực không dễ. Nhưng mà bên ngoài đế đô hồn thú tung hoành, hạ lạc tên đệ tử kia không rõ, trong nội tâm của ta quả thật nóng như lửa đốt, thật sự vô tâm uống rượu, quét hào hứng của huynh đệ, vi huynh thật sự có lỗi.

Hiên Dật dược tôn trên mặt tiều tụy, không nghĩ tới mấy tháng ngắn ngủi xảy ra nhiều chuyện như thế.

- Sư tôn, Diệp Vân sư đệ hắn cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì.

Lê hủ cung kính an ủi.

Mấy sư đệ của Hiên Dật dược tôn nhìn nhau, đều có chút im lặng, tình huống bên ngoài bọn họ biết rõ, nếu như đế đô tìm không thấy người, vậy trên cơ bản là chết rồi.

Trong khi bọn họ nói chuyện phiếm, Diệp Vân từ bên ngoài đi tới.

- Sư tôn, sư huynh!

Diệp Vân khom người kính bái, trong đôi mắt lệ quang hệ ra, Hiên Dật dược tôn và Lê Hủ sư huynh trừ người Diệp gia ra chính là số ít người quan tâm hắn.

- Diệp Vân sư đệ, ngươi trở về! Thật sự quá tốt!

Lê Hủ nhìn thấy Diệp Vân, trên mặt kinh hỉ, cảm thấy cao hứng từ đáy lòng, lập tức chào đón.

Hiên Dật dược tôn cũng cực kỳ kích động, thoáng cái đứng lên đở lấy Diệp Vân, cao thấp dò xét Diệp Vân một phen, thấy hắn vẫn mạnh khỏe thì lúc này mới yên lòng lại, vui mừng mà nói:

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Nhìn thấy Diệp Vân trở về, bốn huynh đệ của Hiên Dật dược tôn mỉm cười, bọn họ vẫn cao hứng thay Hiên Dật dược tôn, đệ tử mất mà được lại, đây là việc vui.

- Hiên Dật sư huynh, xem ra chúng ta không uống không được rồi.

- HEAA..., nhất định phải uống!

Hiên Dật dược tôn thoải mái cười to, giống như trẻ ra mấy tuổi, dẫn Diệp Vân đi vào, nói:

- Diệp Vân, mấy vị sư thúc!

- Chư vị sư thúc tốt.

Diệp Vân cười thi lễ với mấy vị dược tôn này.

- Hiên Dật sư huynh, hôm nay Lê Hủ đã đưa thân vào dược tôn, đã tới cảnh giới tiểu thông cảnh, đệ tử này của ngươi thì sao?

Thận Vũ nhìn thấy Diệp Vân tuấn tú lịch sự, lại khiêm cung hiểu lễ, thoải mái gật đầu, vì vậy tò mò hỏi, dược tôn chia làm tiểu thông, đại thông, tinh thông, đại sư, tông sư, thần tượng, chỉ càn đạt tới dược tôn đều được có thiên phú không tồi.

Lê Hủ trước mắt chưa tới bốn mươi cũng đã đạt tới dược tôn, thiên phú trác tuyệt, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì tiền đồ bất khả hạng lượng, bọn họ nhìn qua Diệp Vân, Diệp Vân tuổi chỉ mười mấy, trên đan đạo chắc vừa nhập môn.

- Đệ tử này của ta thiên phu trác tuyệt...

Hiên Dật dược tôn cười cười, hơi có chút tự hào, thu Diệp Vân làm đệ tử là chuyện tự ngạo nhất của hắn.

- Hẳn là dược sư cao cấp nhỉ?
Chương 659 Bái phỏng Dược Vương Thành

Một dược tôn kinh ngạc hỏi, mười mấy tuổi trở thành dược tôn cao cấp cũng xem như phi thường kinh người.

Hiên Dật dược tôn lắc đầu, nói:

- Diệp Vân hắn đã là dược tôn, đại thông cảnh!

- Cái gì?

Nghe được Hiên Dật dược tôn nói thế thì đám người Thận Vũ cả kinh không nói nên lời, mười mấy tuổi đã là dược tôn đại thông cảnh, chẳng lẽ luyện đan trong bụng mẹ sao? Cho dù luyện đan trong bụng mẹ cũng không bá đạo như thế.

Phóng nhãn cả Dược Vương Thành, cũng không có nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế.

- Sư huynh, sư đệ tự than không bằng, môn hạ đệ tử của sư huynh đều là dược tôn. Đệ tử của chúng ta đều là dược sư cao cấp.

Đám người Thận Vũ nhao nhao nói ra, sau nửa ngày vẫn rung động không thôi.

Hiên Dật dược tôn vuốt râu mỉm cười, hết sức hài lòng với hai đệ tử của mình.

- Dựa theo hứa hện của Viên trưởng lão Dược Vương Thành lúc trước, ta có thể đi viếng sư tôn rồi.

- Thế nhưng mà Dược Vương Thành hôm nay tới đế đô, chúng ta sợ rằng không thể tới mộ địa của sư tôn.

Các dược tôn thổn thức không thôi, trong thế tục dược tôn bọn họ khiến người ta kính sợ, ai có thể biết bọn họ ngay cả sư môn còn không được quay về chứ?

- Hiên Dật sư huynh còn muốn trở lại làm môn hạ Dược Vương Thành?

Thận Vũ nhìn qua Hiên Dật dược tôn hỏi thẳng. Ba người còn lại nhìn qua Hiên Dật dược tôn.

- Chuyện cũ như mây khói trôi qua, cho dù trở về, sư tôn cũng không còn. Oán giận năm đó cũng nhạt.

Hiên Dật dược tôn xúc động cười nói, hơi có chút hương vị hiểu rõ tình đời.

Bốn dược tôn khác cũng cảm khái không thôi, giật mình quay đầu thì chuyện đã qua nhiều năm như vậy, mà bọn họ đầu tóc bạc rồi, tánh mạng đã đi tới điểm cuối.

Diệp Vân lắng nghe nhưng nội tâm chua xót, sư tôn thật vất vả mới quay về môn tường, có thể tế bái sư tổ, nhưng mà hồn thú thú triều tập kích. Làm cho chuyện này sinh ra biến hóa.

- Chúng ta cùng đi bái tế bài vị của sư tôn đi, sau đó cũng không còn liên quan tới Dược Vương Thành.

Thận Vũ nói ra.

- Đúng vậy a, chúng ta nhất định phải bái tế bài vị của sư tôn!

Ba dược tôn còn lại cũng tán thành.

- Ân.

Hiên Dật dược tôn khẽ gật đầu.

Mấy dược tôn này đều là người trọng tình nghĩa.

- Diệp Vân. Ngươi muốn đi không?

Hiên Dật dược tôn nhìn qua Diệp Vân hỏi anh thăm.

- Ân.

Diệp Vân gật đầu nói, hắn nhất định phải đi, lúc trước nói muốn theo Hiên Dật dược tôn đi tới Dược Vương Thành.

Một đoàn người đi tới hướng Dược Vương Thành trong đế đô, trừ năm vị dược tôn, mười sáu đệ tử dược tôn, hơn nữa Diệp Vân. Tổng cộng hai mươi hai người. Những đệ tử dược tôn này ở chung với nhau, Diệp Vân rất nhanh làm quen với bọn họ.

Những đệ tử dược tôn này rất có tạo nghệ trên phương diện đan đạo. Bọn họ nghe Diệp Vân tuổi còn trẻ đã là dược tôn đại thông cảnh, tất cả đều bội phục không thôi.

Tổng bộ của Dược Vương Thành là một biệt thự vô cùng lớn, đã từng là hành cung của hoàng tộc trung ương đế quốc, về sau bị Dược Vương Thành tiếp quản.

Ngay cả là hoàng tộc trung ương đế quốc cũng không dám trêu vào siêu cấp thế lực Dược Vương Thành này!

Đi vào trong nội cung, mấy cự đầu của Dược Vương Thành đang ngồi luận đạo, bọn họ bình thường mặc kệ tục sự, chỉ có một chút đại sự mới hỏi tới mà thôi. Trên vương tọa trước cung điện có một thân ảnh ngồi xếp bằng, thân ảnh của hắn hư vô mờ ảo, mơ mơ hồ hồ làm cho người ta khó phán đoán.

Hắn ngồi ở đó, khí tức dung làm một với thiên địa.

Advertisements

- Thành chủ, Hiên Dật mang một đám người tới Dược Vương Thành.

Một đệ tử Dược Vương Thành đi vào bẩm báo, thái độ thập phần cung kính, không dám ngẩng đầu nhìn.

- Bọn họ tới Dược Vương Thành cần làm chuyện gì?

Trong đại điện, một âm thanh trầm tháo vang lên, theo lý thuyết đệ tử như Hiên Dật dược tôn bị đuổi ra khoi sư môn không thể làm kinh động tới thành chủ Dược Vương Thành, nhưng mà hôm nay Diệp Vân xuất ra nhiều hồn ngọc giao dịch với Dược Vương Thành, Linh Bảo Các, lại chuyên môn nhắc tới Hiên Dật dược tôn, lúc này mới khiến hắn sinh ra chú ý tới Hiên Dật dược tôn.

- Đám người Hiên Dật muốn tới bái tế sư tôn của mình, là đại đệ tử Tiêu Viễn trưởng lão đời thứ bảy mươi ba.

Tên đệ tử Dược Vương Thành nói chi tiết.

- Cho bọn họ bái tới là được. Hiên Dật phạm tội gì mà bị trục xuất sư môn?

Thành chủ Dược Vương Thành đạm mạc hỏi thăm.

Về phần những thái thượng trưởng lão bên trong, Đào Thanh nhìn qua Viên Nghĩa.

Viên Nghĩa hoàn toàn không nghĩ tới thành chủ lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, lúc trước xác thực là hắn trục xuất đám người Hiên Dật, Thận Vũ ra khỏi sư môn, vào lúc đó là chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn, không nghĩ tới hôm nay thành chủ lại để ý tới chuyện Hiên Dật vì sao bị đuổi ra ngoài, đây chính là móc chuyện cũ ra nói.

Tên đệ tử Dược Vương Thành sợ hãi nhìn qua Viên Nghĩa, sau nửa ngày cúi đầu nói:

- Năm đó là Tôi Hồn Đan của Viên Nghĩa thái thượng trưởng lão bị trộm, Viên Nghĩa thái thượng trưởng lão hoài nghi là Hiên Dật, Thận Vũ năm người làm, cho nên trục xuất năm người ra khỏi sư môn.

Hắn cũng không dám lừa gạt thành chủ, nếu truy tra, hắn cũng không đảm đương nổi.

Thành chủ Dược Vương Thành khẽ nhíu mày, nhìn qu phía Viên Nghĩa, trầm giọng hỏi:

- Viên Nghĩa, thật có việc này không?

- Vâng, thành chủ.

Viên Nghĩa không dám giấu diếm, cũng nói ra:

- Ngày đó chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, thành chủ để ý làm gì.

- Nếu như đúng là bọn họ trộm thì trục xuất sư môn cũng không có sai. Nhưng mà đan dược đúng là do bọn người Hiên Dật trộm sao?

Ánh mắt thành chủ Dược Vương Thành lạnh nhạt nhìn qua phía Viên Nghĩa.

Viên Nghĩa lập tức cảm giác uy áp cường đại áp bách tới, sau lưng toát ra tí ti mồ hôi lạnh, nhưng không biết trả lời thế nào.

- Hồi bẩm thành chủ, về sau tra ra đan dược không phải do đám Hiên Dật trộm.

Viên Nghĩa trưởng lão không nói thêm gì khác.

- Ngày đó nói với đám người Hiên Dật rằng, nếu có đệ tử đạt tới dược tôn liền có thể trở lại môn tường.

Đào Thanh bẩm báo.

Nghe được Đào Thanh nói thế thì thành chủ Dược Vương Thành hừ lạnh một tiếng, nhìn qua phía Viên Nghĩa:

- Viên Nghĩa, ngươi đã sai phạm thì tự giải quyết đi.

- Vâng, thành chủ.

Viên Nghĩa không dám cãi lại, cung kính trả lời.

Trong phòng khách phân điện Dược Vương Thành, đám người Hiên Dật dược tôn ngồi trên ghế, thủ tọa phòng tiếp khách là một lão giả, tuy râu tóc bạc trắng, nhưng thoạt nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khí sắc không tệ, chỉ dò xét đám người Hiên Dật dược tôn mang theo thần thái miệt thị.

- Đại sư huynh, chúng ta muốn bái tế bài vị sư tôn, kính xin đại sư huynh bẩm báo với thái thượng trưởng lão.

Hiên Dật dược tôn chắp tay nói, cho dù nhiều thứ hắn xem nhạt, nhưng nhìn thấy Hiên Minh, cảm xúc của hắn vẫn chấn động.

Thì ra lão giả này là đại sư huynh của Hiên Dật dược tôn, Diệp Vân đứng bên cạnh Hiên Dật dược tôn nhìn thấy lão giả này bộ dáng ngạo mạn thì trong nội tâm không vui. Chính là người này làm hại sư tôn bị trục xuất sư môn.
Chương 660 Thần không biết quỷ không hay (1)

- Hiên Dật sư đệ, không cần nóng vội như thế, chư vị thái thượng trưởng lão rất bận rộn, nào có quản chuyện nhỏ này. Chuyện này do ta làm chủ, các vị sư đệ nhất định có thể đi bái tế sư tôn. Sư huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, trước ôn chuyện cũ chứ?

Hiên Minh cao giọng cười nói:

- Thời gian gần đây ta thu không ít đệ tử đắc ý, vừa vặn giới thiệu cho chư vị sư đệ.

Hắn vừa dứt lời, mấy người từ hậu viện đi tới.

Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ nhìn thấy những người kia đều ngơ ngẩn, trên mặt xuất hiện thần thái tức giận.

Mấy người ki chính là Lôi Nghị, Diêm Thành, Hach Phong bị Hiên Dật dược tôn trục xuất sư môn!

Ba người đồng loạt đi đến bên người Hiên Minh, cũng không có nhìn Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ.

Diệp Vân xem như hiểu rồi, thì ra chuyện này là do Hiên Minh thôi động!

Nhìn thấy Hiên Dật dược tôn, cảm xúc của LeeHur kích động, Diệp Vân lên tiếng thản nhiên nói:

- Sư bá, sư điệt vốn không nên lắm miệng, nhưng nhìn tháy ba người này ta không thể không nói, lão nhân gia ngươi thu đệ tử nhìn không chính xác rồi, mấy người kia đều là học nghệ không tinh, bị sư tôn ta đuổi ra khỏi môn tường, mấy người này được sư bá thu làm đệ tử đắc ý, không thể không nói ánh mắt của ngài có vấn đề.

Nghe được Diệp Vân nói thế, lại nhìn qua biểu lộ của Hiên Dật dược tôn, Lê Hủ, đám người Thận Vũ xem như hiểu rồi, cũng có chút phẫn nộ, thì ra Hiên Minh cũng đào mấy đệ tử củ Dật Hiên bên này.

Sắc mặt Hiên Minh biến hóa, không nghĩ tới bị một tiểu bối chế ngạo, hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:

- Ngươi tính toán thơm bơ cái gì, trưởng bối nói chuyện làm gì có phần vãn bối như ngươi xen vào. Mấy đệ tử này là tự nguyện rời khỏi Hiên Dật, gia nhập môn hạ của Hiên Minh ta.

- Không sai!

Lôi Nghị, Diêm Thành, Hách Phong ba người nhao nhao đáp, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.

Từ khi bọn họ rời khỏi môn hạ của Hiên Dật dược tôn, gia nhập môn hạ Hiên Minh môn hạ thì bọn họ mới biết chênh lệch như ngày và đêm, mấy đệ tử vốn có của Hiên Minh được chia cho những thứ tốt, căn bản không tới phiên bọn họ, Hiên Minh cũng không dạy bọn họ luyện đan, ở chỗ này bọn họ chính là nô bộc làm việc miễn phí! Bọn họ hoài niệm thời gian làm môn hạ của Hiên Dật dược tôn, trong nội tâm lại hối hận.

Nhưng mà bọn họ không thể không làm theo lời Hiên Minh, nếu không bọn họ sẽ chết rất thảm.

Hiên Minh răn dạy Diệp Vân, bộ dáng rung đùi đắc ý, nhìn qua biểu lộ của Hiên Dật dược tôn thì thấy Hiên Dật dược tôn tức giận, hắn cảm thấy đắc ý, nhớ năm đó mình ở phương diện đan đạo thiên phú cao hơn Hiên Dật nhiều lắm, vốn tưởng rằng có thể được sư tôn ưu ái, không nghĩ tới sư tôn vẫn không xem trọng hắn, ngược lại đặt rất nhiều tinh lực dạy bảo Hiên Dật và mấy đệ tử tư chất bình thường.

Nhìn thấy đám người Hiên Dật thì đáy lòng Hiên Minh cảm thấy không vui, đám người Hiên Dật có thúc ngựa cũng không đuổi kịp hắn.

Hơn nữa hắn đào đi mấy đệ tử đắc ý của Hiên Dật, cũng có vài phần khoái cảm trả thù.

- Chuyện này sợ là sư bá hiểu lầm, ta chỉ nói thay sư tôn mà thôi.

Diệp Vân không quan tâm Hiên Minh, tiếp tục nói:

- Mấy đệ tử mà thôi, dám nói rời khỏi sư môn là rời khỏi sư môn? Đó là khi sư diệt tổ! Nếu đổi lại là sư bá, môn hạ đệ tử muốn rời khỏi sư môn, sư bá sẽ cảm thấy thế nào? Còn không phải đánh chết bọn họ? Cho nên mấy đệ tử này căn bản không phải bản thân mình rời khỏi sư môn, mà là bị sư tôn đuổi đi.

- Thì thế nào?

Hiên Minh tức giận nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, đôi mắt nguy hiểm híp lại, tiểu bối này đúng là lớn mật, dám chống đối hắn lần nữa.

- Sư bá tuyển nhận đệ tử đắc ý cũng chỉ là đồ rác rưởi mà sư tôn ta vứt ra ngoài, không ngờ còn được sư bá xem trọng, ta còn cảm thấy xấu hổ thay sư bá đấy.

Diệp Vân biểu lộ thành khẩn nói ra, dường như không có nhìn thấy thần sắc tức giận của Hiên Minh.

Nghe được Diệp Vân nói thế đám người Thận Vũ cũng phải cười khẽ một tiếng.

Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người đỏ mặt, khúm núm không nói gì.

Hiên Minh tức giận không thôi, nhưng mà Diệp Vân nói hắn không phản bác được, lạnh lùng trừng Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người.

- Hiên Minh sư huynh, Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong tư chất đều rất không tồi, ba người thật sự không phải là do ta trục xuất sư môn, mà là Hiên Dật ta tự biết vô năng không dạy được bọn họ, mới cho bọn họ đi bái sư khác, mong rằng Hiên Minh sư huynh chiếu cố bọn họ nhiều hơn.

Hiên Dật dược tôn lúc này ngăn cản Diệp Vân, âm thanh ôn hòa nói ra. Hắn cũng đã sắp xuống mồ. Tiếp tục đi tranh giành làm cái gì, dù sao đám người Lôi Nghị cũng theo hắn lâu rồi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.

Đám người Thận Vũ nhìn qua Hiên Dật dược tôn, vành mắt hồng lên, cả đời này trừ sư tôn ra, Hiên Dật sư huynh là người bọn họ kính nể nhất.

Lôi Nghị, Diêm Thành, Hác Phong ba người đối đãi sư tôn như thế, sư tôn vẫn lấy ơn báo oán, đối với bọn họ thế nào? Mà ngay cả Diệp Vân cũng khâm phục sư tôn khoan hồng độ lượng. Tuy kính trọng cách làm người của sư tôn, nhưng Diệp Vân vẫn có phong cách xử sự của mình. Người tốt với ta, ta báo ơn gấp bội, người xấu với ta, ta trả lại gấp bội.

Diệp Vân lạnh lùng nhìn qua Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong.

Lúc này Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong dường như cảm thấy mình sai rồi, đều cúi đầu, trầm mặc không nói.

Diệp Vân tin tưởng vững chắc, chó không đổi tính ăn cứt, muốn cho Lôi Nghị, Diêm Thành cùng Hác Phong mang ơn Hiên Dật dược tôn là không thể nào.

Hiên Minh cố nén tức giận. Quét mắt nhìn qua Diệp Vân, trách mắng:

- Một đệ tử còn dám làm càn như thế, xem ra Hiên Dật sư đệ quản giáo không nghiêm ah, đệ tử như thế ta không đánh chết mới lạ.

- Diệp Vân và ta là đồ cũng là hữu. Hắn có quyền lực nói chuyện thay ta.

Hiên Dật dược tôn lắc đầu, bình thản nói ra.

- Chỉ là mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, không ngờ dám xưng bằng gọi hữu, Hiên Dật, ngươi càng sống càng thụt lùi.

Hiên Minh uống một miệng trà, mỉa mai nói ra.

Nếu không phải hoàn thành di nguyện của sư tôn, Diệp Vân mới không muốn dây dưa với gia hỏa Hiên Minh này, đã sớm đập hắn rồi.

- Sư tôn khoan hồng độ lượng. Nhưng mà một mặt nhượng bộ lại khiến tiểu nhân được một tấc muốn tiến một thước, theo ta thấy tiểu nhân như vậy nói nhảm với hắn làm gì. Tôi Hồn Đan của Viên Nghĩa thái thượng trưởng lão rõ ràng là hắn trộm, lại giá họa cho sư tôn và sư thúc, người như vậy không giáo huấn là không được mà!

Thần sắc Diệp Vân lạnh lùng nói ra, hắn có nhiều chuyện cần làm, mới không muốn ở chỗ này nhiều lời với Hiên Minh.

- Ngươi nói ai trộm Tôi Hồn Đan?

Hiên Minh giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức giận đứng lên, chỉ vào Diệp Vân quát hỏi.

- Ta nói là ngươi trộm!

Diệp Vân không nhân nhượng nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK