Mục lục
(Full) Tổ Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 711 Linh mị (1)

Lúc này trên người Đạm Đài Lăng y nguyên quấn đầy rong biển, nhất là trên gáy tuyết trắng kia, để lại từng dấu đỏ thật sâu, nhìn xem có chút giật mình. Trên mặt của nàng hiện ra vẻ thống khổ mãnh liệt, ngay cả là nàng tu vi cao thâm, cũng sắp không chịu nổi ảo cảnh này tra tấn rồi.

Nếu không có phi đao gia trì, chỉ bằng vào năng lực bản thân chống cự ảo cảnh, Diệp Vân xa xa không bằng Đạm Đài Lăng, Đạm Đài Lăng có thể chống cự đến bây giờ đã phi thường không đơn giản rồi.

Ngọc thủ mảnh khảnh kia của Đạm Đài Lăng, cũng là nhịn không được giơ lên, thò tay đi bắt những rong biển trên cổ, muốn đem những rong biển kia kéo ra.

Nếu lại tiếp tục như vậy, Đạm Đài Lăng chỉ sợ chống đỡ không mấy phút nữa rồi!

- Đạm Đài Lăng, nhanh tỉnh lại!

Diệp Vân lại một lần hét lớn lên tiếng, giống như là sư tử mạnh mẽ gào thét, trong sóng âm mang theo lực lượng thúc người tỉnh ngủ.

Một tiếng hét lớn rót vào trong óc, Đạm Đài Lăng cuối cùng thanh minh một tí, trên mặt thống khổ thoáng giảm bớt, tiếp tục ngồi xếp bằng, không chút sứt mẻ. Nàng minh bạch, lúc này nếu mình hơi chút buông lỏng một chút, cái ảo cảnh kia sẽ thừa dịp hư mà vào, nếu không có Diệp Vân rống to một tiếng, nàng bây giờ chỉ sợ đã cùng Tư Không Kính Minh giống nhau. Trên vai của nàng, còn nhận lấy Băng Lam Hải yêu nhất tộc nhiều tộc nhân sinh tử tồn vong như vậy, nàng không thể chết ở đây!

Chứng kiến Đạm Đài Lăng một lần nữa trấn định xuống dưới, Diệp Vân thoáng thở dài một hơi, cũng tranh thủ thời gian giữ vững bản tâm.

Ở chỗ sâu trong phiến rong biển, có một khu vực rong biển lớn lên đặc biệt tươi tốt, rậm rạp chằng chịt, đem ánh sáng tại đây cơ hồ đều che chặn, thập phần lờ mờ.

Ở rong biển chập chờn tầm đó, nằm ngang lấy một cỗ Hải yêu hài cốt khổng lồ, cỗ hài cốt này dài đến vài trăm mét, cao cũng có sáu 7m, tướng mạo cực kỳ quái dị, khắp nơi đều là câu đâm cốt cách, thượng diện bao trùm lấy tảo xanh dày đặc, cơ hồ nhìn không ra bộ dáng lúc trước rồi, ở chỗ này cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm.

Nếu như Đạm Đài Lăng tận mắt thấy, liền sẽ biết đây là thi hài Viễn Cổ Hải yêu chủng tộc Linh Mị, đó là chủng tộc am hiểu ảo thuật nhất trong Viễn Cổ Hải yêu!

Lúc này, một người đang lẳng lặng đứng ở trên thi hài, trên người hắn hất lên một kiện áo choàng màu đỏ tươi, áo choàng rộng thùng thình, mũ ép rất thấp, cơ hồ che lại toàn bộ đôi má, để cho hình dạng người thấy không rõ lắm, cái đầu người này thập phần thấp bé, giống như là một hài đồng sáu bảy tuổi, hướng trên chân của hắn nhìn lại, chỉ thấy chân của hắn đúng là sinh trưởng ở trên thi hài Linh Mị này, cả hai chặt chẽ tương liên, không cách nào thoát ly.

Tiểu Vưu ở trên không hắn bơi qua bơi lại, nhưng lại thủy chung không cách nào tới gần đến bên cạnh của hắn.

- Rõ ràng ngăn cản được đệ nhất trọng ảo thuật của ta, bổn sự không nhỏ! Hừ hừ, Huyễn Thuật Sư cường đại nhất không phải chế tạo tràng cảnh khủng bố, mà là đùa bỡn nội tâm người, xem ta chơi chết các ngươi như thế nào...

Người cùng thi hài Linh Mị tương liên kia bỗng nhiên mở miệng, thanh âm của hắn mang theo một tia âm sắc trẻ thơ, bồng bềnh mịt mù, cho người một loại cảm giác không chân thực, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiểu Vưu phù du ở phía trước hắn, vành nón rộng thùng thình hé mở, chỉ có thể nhìn đến sắc mặt của hắn tái nhợt như là một tờ giấy trắng, khóe miệng nhấc lên một tia mỉm cười quỷ dị nói:

- Tiểu bạch tuộc, ngươi là muốn cứu chủ nhân của ngươi sao? Chỉ có ngăn cản được ảo thuật của ta, bọn hắn mới có thể sống sót. Nhưng mà, ngươi cảm thấy ta sẽ cho bọn hắn cơ hội như vậy sao?

Tiểu Vưu nháy mắt mấy cái, trong đôi mắt toát ra một tia lo lắng, lo lắng ở trên không bơi qua bơi lại.

Người nọ cười khẽ một tiếng, không hề để ý tới Tiểu Vưu, một lần nữa cúi đầu, đôi mắt che dấu ở dưới áo choàng bỗng nhiên bắn ra lưỡng đạo hàn quang, giống như có thể xuyên thấu nhân tâm, khóe miệng của hắn chậm rãi câu dẫn ra, lộ ra một tia cười quỷ quyệt.

- Ngạn ngữ nói, anh hùng nan quá mỹ nhân quan, ta ngược lại là muốn biết có phải như thế hay không.

Tiếng cười của hắn bén nhọn vô cùng, xa xa phiêu đãng ra.

Bên ngoài phía trong rong biển, Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng vẫn còn cắn răng chống cự lại ảo cảnh ăn mòn.

Diệp Vân không ngừng thúc dục phi đao trong đầu, phi đao không ngừng vù vù lấy, thanh âm rung động ở trong đầu của hắn chảy xuôi mà qua, không ngừng tăng cường lấy ý chí bản thân Diệp Vân, chống cự ảo cảnh xâm nhập. Tiếp qua hơn mười 20 phút, nói không chừng hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi ảo thuật rồi.

Có chút mở to mắt, hướng Đạm Đài Lăng phía trước nhìn lại, Diệp Vân có chút không yên lòng, không biết Đạm Đài Lăng có thể ngăn cản được ảo cảnh hay không.

Đã thấy lúc này, Đạm Đài Lăng đồng dạng đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, rong biển trói buộc chặt nàng đang nhanh chóng thối lui, ngay cả những vết dây hằn khủng bố kia cũng hoàn toàn giảm đi, biến mất không thấy gì nữa. Bởi vì rong biển lặc kéo, y phục trên người Đạm Đài Lăng đã có chút rách mướp, lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng chói mắt.

Hình thái Đạm Đài Lăng vốn là bản thể ở trên biển, nhưng vừa rồi thời điểm ngồi xuống hóa thành hình người, hiện tại nàng đứng lên, quần áo nghiền nát, trước ngực cao ngất nửa che nửa đậy, phiến vải vóc kia run run rẩy rẩy, phảng phất tùy thời đều có thể rơi xuống, bụng dưới trơn bóng bằng phẳng cùng hai chân thon dài căng cứng nhìn một cái không sót gì, như một khối mỹ ngọc, tản ra sáng bóng giống như trân châu, cho người một loại cảm giác cao quý thánh khiết, vô cùng hấp dẫn.

Đạm Đài Lăng đã thoát khỏi ảo cảnh trói buộc sao?

Diệp Vân ngẩng đầu, đã thấy trong đôi mắt Đạm Đài Lăng vốn là thanh tịnh sáng ngời có một tia mờ mịt, ảo thuật trên người Đạm Đài Lăng còn không có giải trừ!

Ảo thuật chết tiệt, chỉ sợ Đạm Đài Lăng đã bị ảo thuật điều khiển rồi.

Đôi mắt Đạm Đài Lăng dễ thương không mang chút bụi trần, lại nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp, sau khi nàng đứng dậy, hướng bên Diệp Vân đi tới, tư thái cực kỳ mị hoặc mê lòng người, chỗ tuyệt vời kia ẩn sau một khối vải rách, như ẩn như hiện, có một loại hấp dẫn nói không nên lời.

Từ trước đến nay Đạm Đài Lăng lạnh lùng như băng, cao quý ưu nhã, hôm nay dùng loại tư thái hấp dẫn này đi tới, mị lực không thể so với Bệ Linh thua kém, hơn nữa càng có thể làm trong lòng người mê mẩn.

Đạm Đài Lăng sẽ không phải cùng Bệ Linh trước kia đồng dạng không kiểm soát a? Ảo thuật không khống chế được, rất dễ dàng dẫn phát mê dục sâu nhất trong nội tâm.

Sắc đẹp trước mắt, nội tâm Diệp Vân cũng không khỏi có một tia dao dộng, hơi chút thư giãn, liền cảm giác được lực lượng ảo thuật ngoại giới lập tức muốn đột phá tiến đến, hắn vội vàng thu liễm tâm thần, càng không ngừng thúc dục phi đao, để cho đầu một lần nữa trở nên thanh minh, đây là ý chí đỉnh phong quyết đấu, sinh tử chỉ ở lằn ranh, thậm chí so với cao thủ đao kiếm tương hướng còn muốn hung hiểm nhiều lắm! Chỉ là nghĩ sai thì hỏng hết, liền có khả năng vạn kiếp bất phục!
Chương 712 Linh mị (2)

Đạm Đài Lăng đã đi tới, ngồi ở bên cạnh Diệp Vân, nửa thân thể dán chặt lấy Diệp Vân, da thịt tinh tế tỉ mỉ nhẹ nhàng liếm cánh tay Diệp Vân, trên người mát lạnh, mùi thơm không ngừng đánh úp lại, để cho trong nội tâm Diệp Vân đẩy ra tí ti rung động. Diệp Vân muốn giữ vững bản tâm, đây tuyệt đối là một loại tra tấn thống khổ.

Không biết có bao nhiêu nam nhân, muốn cùng Đạm Đài Lăng cao ngạo xinh đẹp âu yếm, lại hoàn toàn không có cơ hội, chỉ có thể nhìn về nơi xa. Đúng là nàng cao quý cùng trang nhã, để cho trong lòng nam nhân sinh ra ý chinh phục mãnh liệt, ngay cả Diệp Vân, không thừa nhận cũng không được trong nội tâm có một loại xúc động Nguyên Thủy như vậy.

Mà bây giờ, trước mắt sống còn, Diệp Vân có thể xác định, khẳng định có một Huyễn Thuật Sư vô cùng cường đại đang ở một bên nhìn chằm chằm, chỉ chờ nội tâm của mình xuất hiện một lỗ hổng, liền phá vỡ phòng ngự của mình, làm mình phơi thây nơi này.

Đạm Đài Lăng đã bị ảo thuật khống chế, không biết tiếp tục như vậy có thể nguy hiểm hay không.

Đối mặt sắc đẹp như thế, nhưng trên lưng Diệp Vân lại bị mồ hôi lạnh làm sũng nước, nếu mình kiên thủ không được, chỉ sợ hắn và Đạm Đài Lăng đều dữ nhiều lành ít!

Huyễn Thuật Sư này thật sự quá cường đại, ngay cả là Linh Vọng cảnh cường giả, cũng bị hắn tùy ý đùa bỡn trong tay.

Quần áo của Đạm Đài Lăng đã nghiền nát không chịu nổi, hoàn toàn che không hết xuân quang mê người kia, ánh mắt nàng mê ly, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, cái tư thái mềm mại kia, còn có nhũ phong đầy đặn, đều lộ ra một loại hấp dẫn vô cùng, lúc này đang gắt gao mơn trớn Diệp Vân, da thịt thân cận, xúc cảm mỹ hảo để cho người nhịn không được tâm động.

Nếu như là Bệ Linh kiều mỵ tận xương không ngừng hấp dẫn mình, Diệp Vân ngược lại cảm thấy rất bình thường, nhưng mà Đạm Đài Lăng từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng rụt rè, đoán chừng lúc này ý niệm của nàng đã hoàn toàn bị Huyễn Thuật Sư kia thao túng. Nếu như không nhanh chút cứu nàng, nàng rất có thể tinh thần hao tổn mà chết!

- Đạm Đài, tỉnh lại!

Diệp Vân ở bên tai Đạm Đài Lăng hét to, ý đồ tỉnh lại nàng.

Nhưng mà lúc này, tâm thần của Đạm Đài Lăng đã bị Huyễn Thuật Sư kia âm thầm khống chế, cho dù lông mày nhẹ chau lại thoáng một phát, trên mặt lộ ra một vòng thần sắc thống khổ, nhưng trôi qua tức thì, lập tức lại lâm vào trong ngượng ngùng.

Trong nội tâm Diệp Vân lo lắng vạn phần, trong hai mắt bắn ra đạo đạo tinh mang, điên cuồng thúc dục phi đao, Huyền Khí bên trong phi đao mãnh liệt mà ra, Diệp Vân không để ý an nguy của mình, một ngón tay điểm hướng huyệt Thái Dương của Đạm Đài Lăng, đem Huyền Khí trong cơ thể không ngừng oanh tiến trong cơ thể Đạm Đài Lăng.

- Phá cho ta!

Diệp Vân phát ra một tiếng gào thét điên cuồng.

Huyệt Thái Dương của Đạm Đài Lăng bị mạnh mẽ kích thích, tâm thần kịch chấn, Huyền Khí như biển dũng mãnh vào trong cơ thể, trùng kích tâm linh của nàng, trong đôi mắt mê mang kia của nàng rốt cục đã có một tia thanh minh.

Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong rừng rong biển, người bám trên thi hài Linh Mị kia oa nhổ ra một ngụm máu đen, đúng là đã gặp phải trọng thương.

Hắn cúi đầu, áo choàng rộng thùng thình hoàn toàn chặn mặt của hắn, thấy không rõ cái biểu lộ gì, hắn thổ một bún máu, cứ như vậy cúi đầu đứng ở nơi đó, sau nửa ngày không có động tĩnh.

Bỗng nhiên, bờ vai của hắn nhẹ nhàng run động, phát ra một hồi tiếng cười quỷ dị mang theo trẻ thơ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, con mắt ở dưới áo choàng hiện lên một đạo hàn mang khát máu.

- Ha ha, lật thuyền trong mương, không nghĩ tới ta lại bị các ngươi những người này làm cho bị thương, rất tốt, ta muốn các ngươi toàn bộ đi chết!

Người nọ nâng lên tay gầy yếu tái nhợt, hung hăng lau vết máu trên khóe miệng, thanh âm lanh lảnh ác độc ở trong rừng rong biển quanh quẩn.

Diệp Vân đem Huyền Khí độ nhập huyệt Thái Dương của Đạm Đài Lăng, lập tức cảm giác lực lượng ảo thuật quay chung quanh người dần dần lui xuống.

Lúc này, thần trí của Đạm Đài Lăng cũng thanh minh, ý thức được trước đó phát sinh những sự tình kia, coi như là nàng trong nội tâm tĩnh như mặt nước phẳng lặng, trên mặt cũng không khỏi có chút hiện lên một vòng ửng đỏ, bất quá sau một lát, nàng liền bình tĩnh lại, vừa rồi nàng minh xác cảm giác được, có một người điều khiển ý thức của nàng, làm cho thân thể của nàng hoàn toàn không bị khống chế.

Đạm Đài Lăng lăng không mà lên, thân thể ưu nhã xoáy dạo qua một vòng, sa lăng màu trắng kia đã đem thân thể của nàng bao vây lại, quanh người Thủy hệ Huyền Khí mờ mịt, mông lung mà mộng ảo, nàng tay phải hư không một nhiếp, vèo một tiếng, đã đem Hải Thần Tam Xoa Kích cầm trong tay, Hải Thần Tam Xoa Kích ở dưới nàng thúc dục, tách ra đạo đạo Thất Thải thần quang.

- Ta cảm giác được người nọ bị trọng thương, hiện tại đúng là thời điểm chúng ta thoát khốn.

Đôi mắt thanh tịnh của Đạm Đài Lăng ngóng nhìn phía trước, đã hoàn toàn khôi phục bộ dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thường.

Diệp Vân sờ lên mũi, trong đầu không tự chủ được thoáng hiện bộ dáng Đạm Đài Lăng mị hoặc lòng người vừa rồi, cái này trước sau tương phản thật lớn, bất quá hiện tại cũng không phải là thời điểm nghĩ những loạn thất bát tao này, con mắt Diệp Vân kiên định, vươn người đứng dậy, đã làm xong chuẩn bị chiến đấu.

Không hề báo hiệu, tràng cảnh trước mắt trở nên dữ tợn đáng sợ, vô số Hải yêu tướng mạo dữ tợn từ bốn phương tám hướng xông tới.

Diệp Vân cảm giác được lực lượng ảo thuật chung quanh so với trước suy yếu không ít, không có loại cảm giác áp bách trầm trọng lúc trước rồi, tay phải khẽ động, lòng bàn tay đã ngưng tụ ra một đạo Huyền Khí phi đao.

Sưu sưu sưu, từng đạo Huyền Khí phi đao hướng những Hải yêu kia oanh kích lên.

Những Hải yêu kia bị Huyền Khí phi đao xuyên thủng, bạo toái ở trong nước biển.

- Xem ra hắn đã sức cùng lực kiệt rồi!

Đạm Đài Lăng khẽ quát một tiếng, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay bắn ra đạo đạo thần quang, oanh kích trên người những Hải yêu kia, bành bành bành, lần lượt Hải yêu nổ bung.

Trên hài cốt Linh Mị, người mặc áo choàng kia tức giận không dứt, không nghĩ tới mình hẳn là bị hai người Thần Hải cũng chưa tới coi thường, khi hắn còn sống, đừng nói là Vô Thủy, Linh Vọng, ngay cả Thần Hải, Thần Huyền cũng là một ý niệm liền để cho đối phương hôi phi yên diệt!

- Hừ, hai con kiến hôi cũng dám bừa bãi, nhìn đệ tam trọng ảo cảnh bí thuật của ta!

Hai cánh tay người nọ đột nhiên ngẩng lên, vạt áo áo choàng ở trong nước kịch liệt phiêu động lên, cái mũ rộng rãi rơi xuống, lộ ra mặt người nọ, là một mặt quỷ dử tợn, sắc mặt cực độ tái nhợt, trên mặt xanh hồng chồng chất, hai con mắt không có tròng trắng, chỉ có con ngươi Huyết Hồng trợn lên, đôi môi xanh tím sắc mở rất lớn, lộ ra một nụ cười đáng sợ.

Một cổ lực lượng ảo thuật kinh khủng lấy thân thể của hắn làm trung tâm, hướng bốn phía khuếch tán đi ra ngoài, lực lượng cổ ảo thuật này so với trước còn muốn cường đại mấy lần!
Chương 713 Phi đao lại xuất hiện (1)

Đệ tam trọng ảo cảnh bí thuật vừa ra, Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng mơ tưởng chống cự, chỉ bất quá, lấy trạng thái trước mắt của hắn, mạnh mẽ thúc dục đệ tam trọng ảo thuật, chính hắn cũng sẽ chịu trọng thương.

- Tiểu gia ta không có tâm tình cùng các ngươi chơi, cũng đi chết đi!

Hắn cao cao ngửa đầu, phát ra tiếng cười lớn bừa bãi, thanh âm lanh lảnh chói tai, lộ ra một loại điên cuồng bệnh hoạn.

Tiểu Vưu ở phía trên lo lắng bơi qua bơi lại, lần lượt đập đến đi qua, nhưng bị một cổ lực lượng vô hình ngăn cản ở bên ngoài, không cách nào nhích tới gần người nọ, nó dù sao còn ở vào ấu niên, không có lực công kích gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng nổ nát hải yêu, đột nhiên cảm giác được một cổ lực lượng ảo thuật đáng sợ hơn cưỡng bức mà đến, trong lòng nhất thời nghiêm nghị cả kinh, mới vừa rồi cổ lực lượng ảo thuật này, đã không phải hai người bọn họ có thể ngăn cản, hiện tại cổ lực lượng ảo thuật này còn hơn hồi nãy mấy lần!

- Đi mau!

Đạm Đài Lăng gấp giọng quát lên, Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay bộc phát ra một cổ lực lượng cường hãn, tạo thành một đạo phòng hộ bền chắc, cùng lúc đó, sa lăng màu trắng của nàng nhẹ nhàng chấn động, một đạo thất sắc thần quang oanh kích ở trên người Diệp Vân.

Diệp Vân bị cổ lực lượng nhu hòa nhưng cường đại này oanh bay ra ngoài, khoảng cách phương hướng lực lượng ảo thuật mãnh liệt mà đến càng ngày càng xa.

Giờ khắc này, dung nhan tuyệt mỹ kia của Đạm Đài Lăng, phảng phất bị không gian cách trở, dần dần trở nên có chút mơ hồ.

Diệp Vân suýt nữa bị thất thải thần quang của Đạm Đài Lăng chấn hôn mê, trong lúc mơ hồ, Diệp Vân thấy thân ảnh thon dài yểu điệu của Đạm Đài Lăng, bao phủ ở trong bóng tối vô tận, ánh mắt của nàng không có nửa điểm khiếp sợ, chỉ có vô cùng kiên định.

Ngay cả là đối mặt sinh tử tồn vong trước mắt, nàng vẫn vô cùng tĩnh táo, đây chính là Đạm Đài Lăng!

Đạm Đài Lăng đây là bỏ qua một đường sinh cơ cuối cùng của nàng, muốn giúp mình thoát hiểm!

Trong đầu Diệp Vân cực kỳ nhanh hiện lên một bức họa, chính là ban đầu đối mặt âm hồn, ánh mắt không thôi kia của A Ly. Mặc dù Đạm Đài Lăng ngạo nghễ mà đứng, thân hình thẳng tắp giống như là một cây tiêu thương, trên mặt cũng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dư thừa, song trong lòng Diệp Vân, cũng hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, trái tim có chút đau đớn.

Bất kể là hắn, hay là Đạm Đài Lăng, làm sao có thể hèn mọn chết ở chỗ này như thế!

Diệp Vân tóc đen tung bay, mâu quang bùng lên, giận quát một tiếng, một cổ huyền khí cường đại nhập vào cơ thể mà ra, chợt dừng thân hình lại, lòng bàn tay phải ngưng hóa ra từng thanh huyền khí phi đao, hướng phương hướng lực lượng ảo thuật vọt tới bắn nhanh ra.

Cũng không trông nom có thể bắn trúng đối thủ hay không, Diệp Vân chỉ biết là, đây là cơ hội duy nhất!

Từng thanh huyền khí phi đao giống như mưa sa, hướng chỗ sâu trong hải tảo bắn nhanh đi ra ngoài.

Động tác của Diệp Vân nhanh đến cực hạn, đối với cả khu vực càn quét, huyền khí trong cơ thể không có chút nào giữ lại đổ xuống mà ra, rất nhanh liền chống đở không nối, nhưng hắn vẫn cắn răng thúc dục phi đao trong đầu, huyền khí liên tục không ngừng cung ứng đi ra ngoài.

Trong đan điền Cửu Tinh xoay chuyển thật nhanh, cũng không ngừng đối ngoại phóng thích ra huyền khí, hiệu suất cao đến kinh người.

Không biết bắn ra bao nhiêu huyền khí phi đao, huyền khí trong thân thể Diệp Vân tiêu hao không còn, tinh thần ý niệm cũng tiêu hao tới cực điểm.

Mới vừa rồi vì đối kháng ảo thuật xâm nhập, bản thân Diệp Vân cũng đã bị vây ở trạng thái tiêu hao, điên cuồng bắn ra huyền khí phi đao như vậy, loại tiêu hao này trở nên càng thêm nghiêm trọng.

Ý thức có chút mơ hồ, nhưng mà hắn biết, giờ phút này hắn tuyệt đối không thể ngã xuống, mạnh mẽ chống đở, lực lượng ảo thuật mãnh liệt mà đến kia giống như là kén tằm, đem Diệp Vân vây quanh, tựa như từng đạo châm nhỏ ghim hướng đầu óc Diệp Vân.

Đang lúc này, Mê Huyễn Bảo Châu đột nhiên hào quang tỏa sáng, từng đạo bạch quang đổ xuống ở trên người Diệp Vân, chống đở lực lượng ảo thuật.

Giữa bạch quang, một cổ hòa lực lượng nhu rót vào trong cơ thể Diệp Vân, mang theo một tia hơi thở quen thuộc.

- A Ly!

Trong lòng Diệp Vân như có vô cùng dũng khí, trong lòng Diệp Vân có rất nhiều người phải bảo vệ.

Từ mới vừa rồi một khắc Đạm Đài Lăng chấn mình kia, Diệp Vân biết, trên người của mình lại thêm mấy phần trách nhiệm.

Oanh một tiếng, trong đan điền truyền đến một tiếng nổ vang, phiến không gian vùng đan điền kia nhanh chóng khuếch trương mấy lần, Cửu Tinh cũng trở nên lớn rất nhiều, lấy phương thức riêng phần mình chậm rãi vận hành.

Trong đầu phi đao ong ong chiến minh, huyền khí giống như thác nước trút xuống, trào vào trong đan điền.

Đột phá!

Vô Thủy cảnh lục trọng!

Huyền khí trong cơ thể Diệp Vân thoáng cái lại bạo tăng lên, hắn ngưng mắt hướng nơi xa nhìn lại, sưu sưu sưu, lại là từng đạo huyền khí phi đao xuất thủ.

Lúc này ở trên hài cốt Linh Mị, người mặc áo choàng kia khẽ ngẩng đầu, thấy từng thanh phi đao hướng mình bắn nhanh mà đến, đôi môi hắn hơi liệt, một đầu lưỡi màu đỏ sậm liếm liếm khóe miệng, khinh thường hừ lạnh nói:

- Chỉ bằng mấy ngọn phi đao, cũng vọng tưởng thương tổn được ta?

Hắn tay phải hư không một nhiếp, một cổ lực lượng cường đại cuốn hướng phi đao cấp xạ mà đến kia, hắn cố gắng dùng lực lượng ảo thuật tan rã phi đao, ảo thuật của hắn đã tu luyện đến trình độ có thể khống chế vật thật!

Nhưng mà, khi lực lượng ảo thuật của hắn tiếp xúc đến những phi đao kia, chỉ thấy những huyền khí phi đao sắc bén kia phá lực lượng ảo thuật, thế tới không giảm, tiếp tục hướng về hắn bắn nhanh tới.

Người nọ lộ ra thần sắc hoảng sợ, con ngươi huyết sắc trừng đến cơ hồ muốn rơi ra, phi đao này làm sao sẽ bá đạo như thế, ngay cả lực lượng ảo thuật của hắn cũng không thể khống chế!

Chịu không được suy nghĩ nhiều, những phi đao kia đảo mắt đã đến trước mắt, dễ dàng phá tan phòng ngự bảo hộ hắn bày ra, bắn thẳng mà đến!

Hắn nghiêng người tránh phi đao, liên tiếp trên trăm đạo huyền khí phi đao một đường đinh bắn, thành tấm quét tới, thình thịch thình thịch, trên hài cốt Linh Mị nhất thời hiện đầy lỗ thủng.

- A! Hài cốt của ta!

Người nọ nhìn mười mấy lỗ thủng trên thi hài Linh Mị, phát ra tiếng rống giận dử tê tâm liệt phế, hai chân của hắn vững vàng sinh trưởng ở trên thi hài Linh Mị này, không cách nào di động, chỉ có thể trơ mắt nhìn phi đao đem thi hài xuyên thủng, mắt của hắn trừng nhìn phương hướng Diệp Vân, bỗng nhiên chảy xuống một nhóm huyết lệ, nhìn thấy mà giật mình, trong thanh âm lộ ra cừu hận thấu xương, lẩm bẩm nói.

- Ngươi chọc giận ta, ngươi thật chọc giận ta!

Một lớp huyền khí phi đao kết thúc, người nọ đau lòng vạn phần nhìn lỗ thủng trên hài cốt, trong con ngươi hận ý giống như biển gầm, như muốn dâng lên.

- Hừ hừ, không có phi đao nữa sao? Ta xem các ngươi còn có thể giãy dụa đến bao lâu, ta muốn chơi chết các ngươi!
Chương 714 Phi đao lại xuất hiện (2)

Hắn tràn đầy oán giận, song hắn vừa dứt lời, lại một lớp huyền khí phi đao hơn dày đặc hướng bên này che đến.

Hắn nhất thời trở nên dử tợn bóp méo, một lớp huyền khí phi đao này đi xuống, bản thể hắn sẽ tổn thương nghiêm trọng hơn!

Lúc này, Tiểu Vưu đang ở phía trên bồi hồi thấy huyền khí phi đao xuyên thủng vòng phòng ngự bảo hộ của người này, ánh mắt chớp chớp, ngay sau đó híp lại thành một đường nhỏ, lộ ra bộ dáng mấy phần nghịch ngợm, nó sưu một tiếng thẳng vọt xuống, cả người dính trên mặt hắn, tám xúc tua gắt gao cuốn lấy đầu của hắn.

- Cút cho ta, tên đáng chết! Cút

Người nọ càng không ngừng lay Tiểu Vưu, muốn đem Tiểu Vưu từ đầu của mình bài ra, nhưng thân thể Tiểu Vưu hết sức mềm mại trắng mịn, bất kể hắn công kích làm sao vẫn không nhúc nhích, hơn nữa Tiểu Vưu căn bản cũng không sợ ảo thuật gì.

Mắt thấy huyền khí phi đao bay đến trước gót chân, lập tức sẽ phải đâm vào trên người Tiểu Vưu, Tiểu Vưu sưu một tiếng, hóa thành một đạo tàn ảnh bơi đi, lúc bơi đi phù một tiếng, phun ra một đoàn mực nước đen đặc, đem tên kia phun đến đầy mặt là mực đen.

Cái tên kia trên đầu đen nhánh một đoàn, căn bản thấy không rõ, một đạo huyền khí phi đao bắn thẳng mà đến, thình thịch một tiếng, bắn vào trên mặt của hắn.

- A!

Tên kia phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Khi hắn bị huyền khí phi đao đánh trúng, chung quanh lực lượng ảo thuật nhanh chóng tan rã.

Quanh thân Đạm Đài Lăng bao phủ ở trong thất thải thần quang, ở dưới lực lượng ảo thuật ăn mòn, thất thải thần quang hộ thể cấm chế đã thủng lỗ chỗ, lập tức sẽ phải nghiền nát.

Trong đầu của nàng cực kỳ nhanh hiện lên từng cái từng cái ý niệm, hữu quan với Băng Lam Hải Yêu nhất tộc, cũng hữu quan với đủ loại nàng cùng Diệp Vân, cuộc đời của nàng sao mà ngắn ngủi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trước kia nàng cảm thấy, cho dù là thời điểm sắp tử vong, nàng cũng sẽ không có cảm xúc dư thừa gì, chẳng qua là không nghĩ tới, thời điểm chân chính đến sắp chết, mới hiểu được nhân sinh còn có nhiều thứ đáng giá người hoài niệm như vậy.

Thình thịch một tiếng, hộ thể cấm chế chia năm xẻ bảy, lông mi của Đạm Đài Lăng nhẹ nhẹ run rẩy, đang chuẩn bị nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ đợi tử vong, nhưng mà đột nhiên trong lúc đó, cổ lực lượng ảo thuật cường đại vô cùng chung quanh kia, giống như thuỷ triều xuống, nhanh chóng biến mất tan rã .

Chung quanh lực lượng ảo cảnh cường đại trừ khử không thấy, Đạm Đài Lăng hơi sửng sốt một chút, lập tức khôi phục cảnh giác, một cổ chiến ý phóng lên cao.

Nàng xem đến địa phương hải tảo tùng sinh, một cụ hài cốt khổng lồ lẳng lặng nằm ngang ở đó, lại là Thái Cổ hải yêu Linh Mị trong truyền thuyết! Một người mặc áo choàng đang bụm mặt rống giận, Đạm Đài Lăng thấy không rõ dung mạo của hắn, chỉ thấy hai chân của hắn hoàn toàn sinh trưởng ở trên hài cốt Linh Mị, trong nháy mắt liền hiểu rõ ra, trong tay Hải Thần Tam Xoa Kích không chút do dự phóng đi ra ngoài.

Hải Thần Tam Xoa Kích tách ra thất thải thần quang đẹp mắt, tựa như một đạo thiểm điện, hướng người mặc áo choàng kia ghim xuống.

Tên kia nhạy cảm cảm thấy nguy hiểm gần tới, hai cái tay bụm mặt, huyết thủy đỏ thẫm theo ngón tay rơi đi ra ngoài, hai con ngươi màu đỏ như máu xuyên thấu qua khe hở nhìn về phía Hải Thần Tam Xoa Kích lăng không bắn tới, mắt lộ ra thần sắc điên cuồng.

Diệp Vân ở lực lượng ảo cảnh biến mất lập tức cũng thấy rõ tình cảnh ở chỗ sâu trong rong biển, chứng kiến người nọ bị Huyền Khí phi đao của mình đánh trúng mặt, lại vẫn có thể không chết, cảm thấy hơi kinh ngạc, lúc này thấy vẻ mặt hắn điên cuồng, trong nội tâm hơi cảm thấy không ổn, ý niệm khẽ động, chỉ nghe bành một tiếng, đạo Huyền Khí phi đao lưu lại trên mặt tên kia bỗng nhiên nổ tung lên.

- A!

Tên kia bị bạo tạc này khiến cho vội vàng không kịp chuẩn bị, còn không đợi hắn có chỗ động tác, Hải Thần Tam Xoa Kích đã oanh ở trên người hắn.

Oanh một tiếng nổ mạnh, cả người tên kia bị Hải Thần Tam Xoa Kích mang bay đến không trung, hai chân cùng hài cốt Linh Mị chăm chú tương liên bị cổ lực lớn này sinh sinh lôi kéo ra, mang theo một hồi huyết vụ, thân thể của hắn như là vải rách rơi trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết không cam lòng.

Ở dưới Thất Thải thần quang không ngừng oanh kích, người kia càng không ngừng giãy dụa gào rú, thân thể nhanh chóng tiêu tán, giống như là một đoàn mực tàu, cuối cùng ở trong nước biển trừ khử vô tung.

Chung quanh lực lượng ảo thuật triệt để biến mất.

Đạm Đài Lăng thu hồi Hải Thần Tam Xoa Kích, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Vân hướng nàng đi tới, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng có chút mỏi mệt.

- Muốn ta lại thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, không dễ dàng như vậy.

Diệp Vân mỉm cười nói, có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, nếu Đạm Đài Lăng vì cứu hắn mà chết, vậy hắn thiếu nợ nàng thật sự là nhiều lắm.

Nghe được Diệp Vân nói, Đạm Đài Lăng chỉ là nhẹ nhàng cười cười, lạnh nhạt tự nhiên, hoàn toàn không giống như là vừa mới từ trong tay Tử Thần đào thoát.

- Hắn đã chết sao?

Diệp Vân nhìn về phía hài cốt Linh Mị xa xa, đã hoàn toàn cảm ứng không đến khí tức tên kia rồi.

- Hẳn là chết rồi.

Đạm Đài Lăng có chút nhíu lông mày, trong giọng nói khó được có vài phần không xác định.

- Cái kia là vật gì, như thế nào sinh trưởng ở trên thi hài?

- Trong truyền thuyết Hải yêu, niên đại Thái Cổ xa xưa, có một loại Hải yêu gọi là Linh Mị, linh hồn của bọn nó thập phần cường đại, là chủng tộc am hiểu ảo thuật nhất trong Hải yêu, mặc dù là một tia tàn hồn sau khi chết, cũng có được lực lượng ảo thuật phi thường cường đại.

- Gần kề chỉ là một tia tàn hồn, liền mạnh mẽ như vậy?

Diệp Vân hơi kinh hãi, Hải yêu niên đại Thái Cổ, thực lực mạnh thật sự là khó có thể tưởng tượng.

- Tia tàn hồn này bám vào trên thi hài cũng không biết đã bao lâu, hấp thu thi hài lưu lại năng lượng, có lẽ đã diễn hóa ra linh trí, không chỉ là tàn hồn đơn giản như vậy.

Đạm Đài Lăng nói ra, vừa rồi bọn hắn có thể tiêu diệt Linh Mị tàn hồn kia, đúng là may mắn, phải biết rằng Linh Mị là Thái Cổ Hải yêu, coi như là Linh Mị vừa mới sinh ra, cũng ít nhất là Thần Huyền cấp, Linh Mị trưởng thành càng không cách nào tưởng tượng!

Diệp Vân nhẹ gật đầu, nhất thời không biết nói cái gì rồi, giữa hai người trầm mặc lại.

Diệp Vân liếc nhìn Đạm Đài Lăng, chỉ thấy Đạm Đài Lăng da trắng nõn nà, môi như điểm anh, lông mày như Viễn Sơn, thần nhược thu thuỷ, cao quý động lòng người, sướng đến không giống người trong thế gian, đã trải qua trường kiếp nạn này, mái tóc nàng vốn là vén lên khoác trên vai rơi xuống, đen nhánh mềm mại rủ xuống hai vai phía sau lưng, cho nàng tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu. Y phục trên người nàng phá vỡ hơn phân nửa, tuy khỏa lên một tầng sa lăng màu trắng, nhưng vẫn khó dấu xuân sắc, mảng lớn da thịt tuyết trắng lộ ở bên ngoài, như là mỹ ngọc trắng noãn, đường cong ưu mỹ cùng xương quai rõ ràng có thể thấy được không có một tia khuyết điểm nhỏ nhặt, nhũ phong đầy đặn kia như ẩn như hiện, một đôi chân thon dài căng cứng, nhìn một phát là thấy hết.
Chương 715 Tàn hồn Linh Mị

Đạm Đài Lăng ánh mắt yên tĩnh, có một loại cao quý lãnh diễm nói không nên lời, nhưng mà quần áo trên người nghiền nát, lại mê người như vậy, biểu lộ cùng thân thể tạo thành hai chủng đối lập tươi sáng rõ nét, càng là sinh ra thị giác trùng kích mãnh liệt, để cho người có một loại cảm giác đại sung huyết não.

- Khục, ngươi không đổi quần áo một chút sao?

Diệp Vân sờ lên mũi, ho một tiếng, thoáng có chút xấu hổ nói .

Đạm Đài Lăng cúi đầu, phát hiện quần áo của mình đã rách mướp, thản nhiên nói:

- Ngay cả sinh tử cũng xem phai nhạt, lại vẫn còn để ý những thứ này?

Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trên gương mặt lại hiện ra một vòng ửng đỏ, nàng tay phải khẽ động, ở bên trong Túi Càn Khôn lấy ra một bộ ti y màu xanh da trời, thong dong trấn định thay đổi.

Diệp Vân lại ho một tiếng, thầm nghĩ, tư duy của Hải yêu nhất tộc cùng nhân loại chung quy là có chút bất đồng.

Diệp Vân quay đầu giả bộ như không nhìn, nhưng khóe mắt quét nhìn vẫn là không tự chủ được rơi vào trên người Đạm Đài Lăng, không thể không nói, dáng người của Đạm Đài Lăng thật sự là hoàn mỹ không tỳ vết.

Đạm Đài Lăng đổi tốt quần áo, cúi đầu nhìn về phía thi thể của Tư Không Kính Minh, trong đôi mắt hiện lên một tia đau thương.

- Chúng ta đi bên kia xem một chút đi, đợi lát nữa lại đến cầm thi thể của Tư Không Kính Minh.

Chuyện cũ đã qua, Diệp Vân không muốn Đạm Đài Lăng quá thương tâm, vì vậy nhìn về phía thi hài Linh Mị kia nói, dẫn đầu du tới.

Đạm Đài Lăng nhẹ gật đầu, đi theo qua.

Hai người tới bên cạnh thi hài Linh Mị cực lớn, chỉ thấy trên hài cốt Linh Mị hiện đầy lỗ thủng rậm rạp chằng chịt, như một cái sàng, trong nước biển, lờ mờ còn có một chút nét mực màu đen.

- Những này đều là Huyền Khí phi đao của ngươi lưu lại sao?

Đạm Đài Lăng nhìn thoáng qua hiện trường, liền đại khái đã đoán được toàn bộ quá trình chiến đấu, nhìn về phía Diệp Vân hỏi.

Diệp Vân cười cười chấp nhận, đứng ở trên hài cốt Linh Mị, cúi đầu nhìn lại, không khỏi có chút cảm khái, gần kề chỉ là một cỗ hài cốt như vậy, liền thiếu chút nữa đùa chơi chết hắn cùng Đạm Đài Lăng, cái Linh Mị này còn sống sẽ đạt tới cảnh giới dạng gì?

Lúc này, Tiểu Vưu đang ở trên không tới lui tuần tra vèo một tiếng nhảy xuống dưới, rơi vào trên đỉnh đầu Diệp Vân, tám xúc tu hoa chân múa tay vui sướng, con mắt ướt sũng nhìn xem Diệp Vân, một bộ mừng rỡ.

- Tiểu Vưu, làm tốt lắm!

Diệp Vân sờ lên đầu Tiểu Vưu tán dương, nếu như không phải Tiểu Vưu phun ra mực nước, Huyền Khí phi đao của Diệp Vân muốn đánh trúng tên kia thật đúng là không dễ dàng.

Tiểu Vưu được khích lệ, con mắt lập tức cười híp lại thành một đường nhỏ, lâng lâng ở trong nước bơi qua bơi lại, làm Diệp Vân không khỏi một hồi bật cười.

Đúng lúc này, Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng đồng thời cảm ứng được, ở bên trong rong biển sau lưng, vài đạo ý thức yên lặng chậm rãi tỉnh lại.

- Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương đều không có chết, Tư Không Kính Minh cũng không có.

Đôi mắt thanh tịnh của Đạm Đài Lăng sáng lên một cái, có chút vui mừng, nếu Tư Không Kính Minh cứ như vậy chết rồi, đối với Băng Lam Hải yêu nhất tộc ở vào trạng thái xuống dốc mà nói, tuyệt đối là một tổn thất thật lớn.

- Nói như vậy, bọn hắn đều không có bị ảo thuật tiêu diệt?

Diệp Vân cũng cảm ứng được vài cổ khí tức đang thức tỉnh, có chút nghi hoặc nói.

- Mấy Vô Thủy cảnh đều chết hết, Linh Vọng cảnh cường giả khả năng chỉ là ý thức tạm thời yên lặng.

Đạm Đài Lăng suy đoán nói.

Thời điểm bọn hắn nói chuyện phiếm, ở chỗ sâu trong rong biển kia, Cự Diễm Thiên Vương đã ngồi dậy.

- Ảo thuật thật đáng sợ?

Cự Diễm Thiên Vương y nguyên lòng còn sợ hãi, ngay cả là cường hãn như hắn, cũng bị lực lượng đáng sợ kia của Linh Mị hù rồi. Ngay khi hắn ngồi dậy, trong nước một đạo bóng đen chậm rãi dung hợp tiến vào trong bóng râm dưới chân hắn.

Diệp Vân hướng địa phương Hải Thần Tam Xoa Kích đứng sừng sững nhìn lại, Linh Mị tàn hồn kia trúng một kích của Đạm Đài Lăng đoán chừng đã tan thành mây khói rồi, hoàn toàn tìm không thấy một tia tung tích.

- Mau tìm, tại đây có đồ vật gì đáng giá lấy đi hay không.

Diệp Vân cúi đầu ở biên giới thi hài Linh Mị tìm tòi, thừa dịp Cự Diễm Thiên Vương cùng Minh Phong Thiên Vương còn không có triệt để thức tỉnh, trước tiên đem thứ tốt bỏ vào trong túi quan trọng hơn, Linh Mị này thân là Siêu cấp Hải yêu thời đại Thái Cổ, coi như là một tia tàn hồn cũng cường đại như thế, có lẽ sẽ có một ít thứ tốt lưu lại mới đúng.

Đã không có khí tức Linh Mị áp bách, Diệp Vân rốt cục có thể phạm vi nhỏ phóng xuất ra thần hồn thăm dò rồi, tại phụ cận cẩn thận sưu tầm lấy.

Đạm Đài Lăng cũng tìm chung quanh, chứng kiến xương của Linh Mị thật dài, nàng đem xương kia đoạn xuống dưới nói:

- Xương cùng của Linh Mị, có thể làm thành một cây roi, người bị đánh trúng sẽ bị ảo cảnh mê hoặc.

Trên thi hài Linh Mị vật gì đó khác tựa hồ cũng không đáng giá mang đi thế nào.

Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng tìm một vòng, lại không có thu hoạch quá lớn gì.

Tiểu Vưu xông tới chỗ Diệp Vân quơ quơ xúc tu, đã rơi vào biên giới hài cốt Linh Mị, mấy cái xúc tu bất đồng kích thích lấy hạt cát.

Tiểu Vưu hình như là phát hiện cái gì, Diệp Vân vội vàng đi qua, ở trên phiến cát không ngừng đào, một mực đào sâu đến dưới đầu hài cốt Linh Mị, toàn bộ thi hài Linh Mị đều bị Diệp Vân cưỡng ép chuyển mở. Đào sâu chừng hơn 10m, một hộp gỗ màu đỏ thẫm rốt cục xuất hiện ở trong tầm mắt Diệp Vân.

- Đây là cái gì?

Trong nội tâm Diệp Vân khẽ động, trong lòng bàn tay ngưng tụ một cỗ hấp lực, lập tức đem hộp gỗ kia thu nhiếp đến trong tay.

Cúi đầu đánh giá hộp gỗ trong tay, cái hộp gỗ này không biết là Mộc gì làm thành, chắc chắn vô cùng, ở trong nước biển ngâm nhiều năm như vậy, lại không có dấu hiệu ăn mòn, chỉ là ở mặt ngoài trường một tầng lục ban. Cái hộp gỗ này chất liệu có lẽ có chút bất phàm, nếu không Diệp Vân cùng Đạm Đài Lăng cũng sẽ không biết cảm giác không thấy một tia khí tức, không biết Tiểu Vưu là như thế nào phát hiện.

Diệp Vân dùng tay đem lục ban mặt ngoài hộp chà lau sạch sẽ, liền lộ ra bề ngoài tinh xảo, cái hộp gỗ điêu khắc lấy hoa văn phiền phức, có rong biển cùng san hô rậm rạp, ở giữa tới lui tuần tra lấy các loại Hải yêu cùng quái vật biển, như là ảnh thu nhỏ của Vô Tận Hải vực.

Không biết trong cái hộp này chứa đồ vật gì?

Diệp Vân mở ra hộp gỗ trong tay, lập tức cảm thấy trước mắt một mảnh phục trang đẹp đẽ, rực rỡ tươi đẹp chói mắt, quả thực so với Trư Củng Củng một thân bảo bối kia còn chói mắt.

Trong hộp lại đặt lấy từng chuỗi vòng cổ, Diệp Vân kiểm lại một chút, tổng cộng tám vòng cổ, mỗi một vòng cổ đều treo một khỏa bảo thạch, tạo hình tuy giống như đúc, nhưng nhan sắc những bảo thạch này lại không cùng, màu đỏ, hồng nhạt, màu vàng, màu cam, màu tím, màu xanh lá, màu xanh da trời, màu xanh, mỗi một khỏa đều sáng chói chói mắt, để cho bất kỳ một nữ nhân nào thấy được cũng không khỏi tâm động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK