Chỉ nghĩ tới thần sắc lạnh như băng của Đạm Thai Lăng thì chút dũng khí tích góp trong lòng của bọn họ đã phai mờ, trước mặt Đạm Thai Lăng bọn họ chỉ có thể quỳ xuống, thậm chí không dám nhìn vào mặt, không dám có mạo phạm hay nói chuyện ngang hàng với Đạm Thai Lăng.
Ngay thời điểm cả đám trưởng lão phỏng đoán thì những tiếng nói nhỏ giọng vang lên, chỉ nghe tiếng hừ lạnh như băng vang lên.
- Bệ hạ thứ tội!
- Bệ hạ thứ tội!
Một đám trưởng lão Hải yêu nhất tộc nhao nhao quỳ xuống đất.
Bọn họ trong nội tâm suy nghĩ và nói nhỏ đã bị bệ hạ biết, bọn hắn giật mình đổ mồ hôi lạnh, nếu bệ hạ tức giận mà giết bọn họ, bọn họ cũng không dám phản kháng.
Thời điểm nói chuyện phiếm với Đạm Thai Lăng, đột nhiên nhìn thấy thần sắc của Đạm Thai Lăng có chút khác thường, Diệp Vân nghi hoặc hỏi thăm:
- Như thế nào? Ngươi phát hiện cái gì?
Đạm Thai Lăng nhanh chóng khôi phục như thường. Lắc đầu, nhũng trưởng lão đó đang nghị luận nàng và Diệp Vân, thật là lớn gan, trong nội tâm nàng có chút cảm xúc chấn động, nhưng mà lập tức bình phục lại. Những trưởng lão này nghị luận quá nhàm chán, Đạm Thai Lăng nàng mới không quản người khác nghị luận, nàng sở dĩ chịu cho Diệp Vân tiến vào nội điện, cũng chỉ cảm thấy Diệp Vân ở chung không tệ, cảm thấy Diệp Vân thuận mắt mà thôi, là người duy nhất nói mấy câu mà khiến nàng không cảm thấy phiền chán, không hơn.
Nhưng mà sợ rằng Đạm Thai Lăng cũng không hiểu Diệp Vân đặc thù ở nơi nào.
- Nghe nói Lôi Thú nhất mạch Bệ Diệt muốn quan hệ thông gia với ngươi, nhìn bộ dáng của ngươi là không nguyện ý, trước kia ta ở tinh thần thủy tinh thấy được, Bệ Diệt này đúng là tuấn tú lịch sự, phương diện thực lực càng xứng bá cao thủ đông đại lục.
Diệp Vân thuận miệng nói ra, cũng không biểu đạt quan điểm gì. Hắn cảm thấy Bệ Diệt không tệ mà thôi.
Nghe được Diệp Vân nói thế, Đạm Thai Lăng đôi mi thanh tú cau lại, trừng Diệp Vân.
Thấy Đạm Thai Lăng có chút không vui thì Diệp Vân nhanh chóng im lặng, sờ mũi, chính mình vừa rồi nói những lời kia không có trêu chọc Đạm Thai Lăng a, thần sắc Đạm Thai Lăng sao lại lạnh xuống vậy? Xem ra không nên dây dưa vào vấn đề này, may mà Đạm Thai Lăng trừng mình không có hiển lộ sát khí. Nếu không cao thủ như nàng vừa trừng hắn thì hắn phải chết rồi.
- Về chuyện ba điện chủ Chấp Pháp Điện thì ta đã biết. Ngươi trở về đi, nếu như Hải yêu nhất tộc chúng ta tấn công di tích này, cũng sẽ biết sớm thông tri cho ngươi.
Đạm Thai Lăng ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng nói ra.
Nữ nhân này sẽ không bởi vì hắn chọc giận mà tức giận đấy chứ? Diệp Vân thậm chí còn không rõ mình nói sai chỗ nào, trong lòng thầm nhũ quả nhiên nữ nhân đều lòng dạ hẹp hòi, cho dù là bắc hải vương cũng như vậy.
- Tốt, ta đi trước. Ngươi mọi sự cẩn thận.
Dù sao chuyện cần làm đã làm xong, Diệp Vân cũng không tiện ở lâu, dặn dò một câu lại chào Đạm Thai Lăng, lăng không bay lên lao ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng Diệp Vân rời đi, không biết vì cái gì Đạm Thai Lăng cảm thấy trong lòng có chút thất lạc nhỏ.
Diệp Vân xuyên qua cấm chế bay ra khỏi cung điện, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Chân Ngạn đang đứng ở xa xa chờ đợi.
- Các hạ muốn đi sao?
Chân Ngạn mở miệng hỏi, thần sắc thập phần cung kính.
Chân Ngạn thái độ khiêm tốn có chút quá phận, Diệp Vân ngẫm lại không hiểu, vừa rồi cho rằng Chân Ngạn chỉ dẫn Diệp Vân đi bái kiến Đạm Thai Lăng mà thôi, hiện tại hắn thấy mình là bạn của Đạm Thai Lăng thì thái độ biến hóa.
- Vâng.
Diệp Vân gật đầu nói.
- Mời đi theo ta.
Chân Ngạn khom người nói, mang theo Diệp Vân đi.
Tuy vừa rồi hắn và Hải yêu nhất tộc thái thượng trưởng lão phát sinh một ít không thoải mái, nhưng Diệp Vân cũng có ấn tượng không tệ với Hải yêu nhất tộc.
Chân Ngạn dẫn Diệp Vân tới bờ biển.
- Ta có nên hỏi thăm các hạ một chuyện không?
Chân Ngạn muốn hỏi lại thôi.
- Chuyện gì, hỏi đi!
Diệp Vân gật đầu, hắn có ấn tượng không tệ với Chân Ngạn này.
- Các hạ lúc ở trong cung điện có phải được bệ hạ sủng hạnh không?
Chân Ngạn cân nhắc một chút vẫn hỏi thăm.
- Cái gì? Sủng hạnh?
Nghe được Chân Ngạn nói, Diệp Vân thiếu chút nữa lảo đảo ngã quỵ, đầu đầy hắc tuyến, chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi, ngữ khí nói chuyện cao lên, bọn họ đang nghĩ cái gì, hắn chỉ đi vào một chút mà thôi, bọn họ nghĩ nhiều như thế? Hắn là nam nhân, muốn nói sủng hạnh cũng phải là hắn sủng hạnh Đạm Thai Lăng mới đúng!
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Vân thì Chân Ngạn hiểu ra, nói:
- Ta hiểu rồi!
Nghe Chân Ngạn nói thế, Diệp Vân thực sự có xúc động điên lên, thật muốn bắt Chân Ngạn hỏi cho rõ, ngươi hiểu cái gì.
- Ta đại biểu Hải yêu nhất tộc cảm tạ các hạ! Bệ hạ ta là chiến sĩ cường đại nhất của Hải yêu nhất tộc, mấy ngàn năm qua thiên phú tu vị trác tuyệt nhất, các hạ cũng là người thiên phú trác tuyệt, nếu bệ hạ có hài tử của ngươi, nhất định sẽ là chiến sĩ cường đại nhất của Hải yêu nhất tộc chúng ta trong tương lai.
Chân Ngạn đặt tay trước ngực, cung kính nói, thái độ thập phần thành khẩn.
Diệp Vân im lặng, đối mặt Chân Ngạn có thái độ chân thành như thế, hắn không khỏi có chút phát điên, trong đầu người Hải yêu nhất tộc đang thiếu cái gì vậy, hay là sức tưởng tượng của bọn họ quá phong phú? Bản thân mình ở trong điện với Đạm Thai Lăng một lát, tại sao bọn họ nghĩ nhiều thế chứ? Rõ ràng ngay cả hài tử cũng nói ra.
- Ta nói các hạ hiểu lầm rồi!
Diệp Vân cười khổ nói ra, bùn dính đũng quần, không phải shit cũng là shit!
- Hiểu lầm?
Chân Ngạn thập phần nghi hoặc, hỏi lại Diệp Vân.
- Nội điện của bệ hạ không người nào có thể đặt chân vào, các hạ đã có thể đi vào, vậy thì có quan hệ phi thường thân mật với bệ hạ, chẳng lẽ không đúng sao?
Nghe được Chân Ngạn nói thế, Diệp Vân bỗng nhiên hiểu được thì ra là như thế.
Đạm Thai Lăng và ba thái thượng trưởng lão bởi vì tranh chấp chuyện thông gia với Lôi Thú nhất mạch, Đạm Thai Lăng không muốn gả cho Bệ Diệt, lại cho hắn vào nội điện của mình, đây là phương thức đối kháng với ba thượng trưởng lão.
Hậu quả hắn đi vào nội điện quá trực tiếp, khiến người của Hải yêu nhất tộc hiểu lầm mình và Đạm Thai Lăng phát sinh cái gì, bởi vì nội điện là khuê phòng của Đạm Thai Lăng!
Đạm Thai Lăng hại hắn thật khổ!
Hiểu được thì Diệp Vân có chút nhức đầu.
Nếu Bệ Diệt biết có người tiến vào khuê phòng của Đạm Thai Lăng, có nổi điên hay không? Nếu như Lôi Thú nhất mạch cùng Hải yêu nhất tộc quan hệ cương cứng, mấy thái thượng trưởng lão của Hải yêu nhất tộc có trút lửa giận lên người của hắn hay không?
Bệ Diệt là đệ nhất cao thủ của đông đại lục, ba thái thượng trưởng lão đều là cao thủ Linh Vọng Cảnh!
Ngẫm lại chính mình chọc vào những người này, Diệp Vân thật không biết nên nói cái gì tốt.
Nhưng chuyện đã xảy ra, hắn hiện tại muốn hối hận cũng không kịp, cho dù hắn nói mình và Đạm Thai Lăng là trong sạch, chỉ sợ cũng không mấy người tin tưởng, lần này bị Đạm Thai Lăng hại thảm!
Chương 672 Tổ tiên chi linh (1)
Ngẫm lại nếu Bệ Diệt và ba thái thượng trưởng lão thực tìm tới cửa, hắn cũng không gánh được, cũng chỉ mang Đạm Thai Lăng ra gánh trách nhiệm. Ai bảo nàng không nói một tiếng, làm cho hắn gánh tiếng xấu cho người khác chứ?
Càng làm cho Diệp Vân phiền muộn là, không ngờ mình "Bị" sủng hạnh cơ đấy, đây quả thực là vũ nhục nam nhân như hắn.
Con mắt Diệp Vân đảo qua, khóe miệng bỗng nhiên cười tà, không thể không duyên cớ bị chiếm tiện nghi, hắn phải tìm trở về mới được.
Dò xét Chân Ngạn trước mặt, xem bộ dáng kia của hắn, Diệp Vân đã biết rõ đây là người thẳng tính, trung thực, trong nội tâm khẽ động, cười ha hả nói với Chân Ngạn:
- Lời nói thật với các ngươi, đừng xem bệ hạ các ngươi bình thường lạnh như băng, kỳ thật bên trong vẫn đặc biệt ôn nhu nha.
Nói xong còn chặc chặc lưỡi như còn dư vị.
Nghe được Diệp Vân nói thì Chân Ngạn sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn qua Diệp Vân, hắn hoàn toàn không có ý tứ cho rằng Diệp Vân đang lừa gạt hắn, hắn suy nghĩ cả buổi, cũng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được bộ dáng Đạm Thai Lăng ôn nhu thế nào.
- Càng lạnh lùng như băng, càng kích thích dục vọng chinh phục của nam nhân, ngươi hiểu hay không?
Diệp Vân vẻ mặt cao thâm mạt trắc nói ra.
Chân Ngạn há hốc mồm, mờ mịt lắc đầu, con mắt ngây ngốc, bộ dáng thỉnh giáo Diệp Vân.
- Nhìn ngươi cũng không hiểu, lúc này ta không phải được bệ hạ các ngươi sủng hạnh, mà là ta sủng hạnh bệ hạ các ngươi! Lời này ngươi nên hiểu a?
Diệp Vân nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Chân Ngạn, có chút muốn cười, quả nhiên ngốc tử dễ gạt.
Chân Ngạn vốn sửng sốt, sau đó rốt cục hiểu được, con mắt mở to ra, khó có thể tin nhìn qua Diệp Vân, miệng há to có thể nhét mười quả trứng gà vào, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
- Nam nhân nên khí phách một chút, như các ngươi nhìn thấy nữ nhân thì hai chân nhũn ra, căn bản không thể theo đuổi nữ nhân mà. Mặc dù như bệ hạ các ngươi là nữ cường nhân, cũng cần bị người chinh phục, cần phải có người cho nàng dựa vào, mới có thể đạt được nàng ưu ái.
Diệp Vân nói dối con mắt cũng không nháy mắt, dõng dạc lừa gạt Chân Ngạn.
Nhìn thấy Chân Ngạn bị chính mình lừa dối xoay quanh, trong nội tâm Diệp Vân thầm thoải mái không thôi, Đạm Thai Lăng không nói một tiếng mà khiến hắn gánh tiếng xấu, hắn cũng phải cho nàng gánh tiếng xấu mới được, bất kể như thế nào, ở chung với Đạm Thai Lăng đúng là áp lực rất lớn, hiện tại cuối cùng vẫn hiểu được đôi chút.
Chân Ngạn cân nhắc cả buổi, cuối cùng cũng tiêu hóa lời của Diệp Vân nói rõ ràng, một tay nện vào lòng bàn tay, "Ba" được một tiếng giòn vang, liều mạng gật đầu, thì ra là thế ah! Trách không được người của Hải yêu nhất tộc không có người nào theo đuổi bệ hạ, thì ra là không đủ khí phách.
Chân Ngạn nhìn qua Diệp Vân với ánh mắt cung kính và sùng bái.
- Đối với nữ nhân tốt thì một nam nhân phải có trách nhiệm, nhưng mà thời điểm nữ nhân không nghe lời nên đánh đòn phải đánh đòn, hiểu chứ?
Diệp Vân vẻ mặt khí phách, dùng tay ra hiệu, lại lộ ra vài phần dư vị, giống như hắn thật đánh mông của Đạm Thai Lăng.
Nhìn thấy thần sắc Diệp Vân, Chân Ngạn mặt đỏ lên, gật gật đầu, càng sùng bái Diệp Vân sát đất, không ngờ dám đánh mông của bệ hạ, đúng là quá cường hãn mà.
Nhìn thấy Chân Ngạn đang xấu hổ, Diệp Vân nghĩ thầm người Hải yêu nhất tộc đúng là đơn thuần ah, mình ở đây khoe khoang một trận, Chân Ngạn lại tin hắn, ngẫm lại bờ mông cao ngạo và đầy đặn của Đạm Thai Lăng, lúc nào có thể đánh vài cái thì đoán chừng cảm xúc rất không tồi.
Thời điểm Diệp Vân đang định thổi lớn, đột nhiên bên tai Diệp Vân có âm thanh tức giận và lạnh lẽo vang lên.
- Nếu như ngươi tiếp tục ở đây nói bậy, có tin ta giết ngươi hay không!
Giọng của Đạm Thai Lăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lại pha chút tức giận vang lên, không còn tỉnh táo kiềm chế nữa, dường như có chút hổn hển.
Diệp Vân nhìn qua sâu trong bắc hải, lại nhìn qua Chân Ngạn bên cạnh, Chân Ngạn có lẽ không nghe thấy Đạm Thai Lăng nói, khóe miệng của hắn mỉm cười, không biết vì cái gì nhưng lại có một loại tự tin. Đạm Thai Lăng sẽ không giết hắn, mặc dù như thế hắn cũng không dám chọc giận Đạm Thai Lăng.
Không biết vì cái gì nghĩ đến thần sắc Đạm Thai Lăng hiện tại, Diệp Vân muốn cười lên vài câu.
- Dùng không bao lâu ta sẽ quay lại, đi trước!
Diệp Vân cười ha hả nói với Chân Ngạn, lăng không bay vút đi.
Chân Ngạn sùng bái nhìn qua Diệp Vân rời xa, hắn quyết định tiếp theo nhất định phải cầu Diệp Vân làm lão đại của mình. Bảo Diệp Vân dạy hắn làm thế nào bắt được tâm hồn thiếu nữ mỹ nhân Hải yêu tộc.
Hải yêu nhất tộc thập phần trung trinh với tình cảm, cả đời chỉ biết có một người bầu bạn, những mà mỹ nữ Hải yêu tộc đối đãi cảm tình rất chân thành, chọn lựa bầu bạn cũng cực kỳ thận trọng, cho dù hắn thực lực trong tộc cường đại, muốn tìm được mỹ nhân Hải yêu tộc vừa ý rất khó.
Thân ảnh Diệp Vân biến mất phía chân trời, Đạm Thai Lăng thu hồi ý niệm, dùng thân phận và địa vị cộng tính cách của nàng, tự nhiên sẽ không giải thích với Chân Ngạn cái gì. Nhưng mà bị Diệp Vân chiếm tiện nghi như vậy, trong nội tâm Đạm Thai Lăng khó bình tĩnh được, cắn cắn hàm răng ngà, trong nội tâm có vài phần không camlongf.
Trong Thủy Tinh Cung điện rộng lớn nhưng lại chẳng biết tại sao, cảm thấy nó quá trống trải cô tịch.
Đạm Thai Lăng đứng lặng trước rèm che, dung nhan xinh đẹp trang nhã như điêu khắc hoàn mỹ, nhớ tới Diệp Vân và Chân Ngạn nói những kia...
Rốt cuộc Đạm Thai Lăng không nhịn được cười lên, trong nháy mắt cả Thủy Tinh Cung to lớn này đã ảm đạm đi vài phần.
Nếu như có người Hải yêu nhất tộc nhìn thấy cảnh tượng này, đoán chừng sẽ chấn kinh rớt cầm xuống đất, thì ra bệ hạ xưa nay lạnh như băng lại có nụ cười khuynh quốc khuynh thành như thế.
Thời điểm Đạm Thai Lăng cười yếu ớt thì ba đạo hồn niệm từ ngàn dặm kéo tới.
Đạm Thai Lăng nhíu mày, đó là ba thái thượng trưởng lão Hải yêu nhất tộc trấn thủ tổ địa!
Tuy nàng là bắc hải vương cao quý, nhưng mà ba thái thượng trưởng lão này địa vị vẫn cao hơn nàng, trong tổ địa mai táng nhiều linh hồn tổ tiên, ngay cả phụ thân của Đạm Thai Lăng sau khi chết cũng hồn quy tổ địa. Với tư cách ba thái thượng trưởng lão trấn thủ tổ địa, uy vọng trong Hải yêu nhất tộc rất cao.
Ngay cả nàng cũng chỉ dám dùng chút thủ đoạn đối kháng với ba thái thượng trưởng lão, cũng không dám trực tiếp trở mặt.
- Không biết ba vị thái thượng trưởng lão cần làm chuyện gì?
Đạm Thai Lăng ý niệm xuyên thấu ra ngoài cấm chế, nàng đã thu hồi nụ cười xinh đẹp tuyệt luan, lại khôi phục thần sắc trang nhã lạnh lùng như trước.
- Bệ hạ, chúng ta xin chỉ thị tổ tiên, tổ tiên chi linh nói, Hải yêu nhất tộc có thể không cần kết minh với Lôi Thú nhất mạch, dù sao Hải yêu nhất tộc và Lôi Thú nhất mạch cũng không có hôn ước.
Trong đó một thái thượng trưởng lão nói thêm, ngữ khí có chút ôn hòa.
- Bệ hạ là chiến sĩ thiên phú cao nhất Hải yêu nhất tộc mấy ngàn năm qua, là người duy nhất được tổ tiên truyền thừa, không cần phải bị Lôi Thú nhất mạch trói buộc.
Chương 673 Tổ tiên chi linh (2)
Nghe được thái thượng trưởng lão nói thế, đôi mắt lạnh như băng của Đạm Thai Lăng hơi trì hoãn, khí tức lạnh lẽo cũng thu liễm đi vài phần, có thể hóa giả mâu thuẫn với ba thái thượng trưởng lão thì nàng cũng vui vẻ.
- Nhưng mà tổ tiên chi linh cũng có điều kiện, kính xin bệ hạ đáp ứng.
Tên thái thượng trưởng lão lời nói uyển chuyển, lại nói ngữ khí mặc dù vẫn ôn hòa nhưng kiên quyết.
- Ba vị thái thượng trưởng lão mời nói.
Đạm Thai Lăng bất động thanh sắc nói ra.
- Hồn thú thú triều đột kích, tuy tạm thời nguy cơ chưa đủ lớn, nhưng mà từ lâu dài thì tất nhiên sẽ uy hiếp Hải yêu nhất tộc, tổ tiên chi linh cũng báo trước nguy hiểm, nếu như nguy cơ hàng lâm, dùng tính cách của bệ hạ chắc chắn sẽ tử chiến không lùi với Hải yêu nhất tộc, nhưng như vậy có ý nghĩa huyết thống ưu tú của Hải yêu nhất tộc chúng ta không được truyền thừa xuống.
Vị thái thượng trưởng lão này nội tâm sầu lo.
Đạm Thai Lăng đôi mi thanh tú cau lại, cũng không mở miệng, chờ thái thượng trưởng lão nói tiếp.
Tên thái thượng trưởng lão này thấy Đạm Thai Lăng không có phản ứng gì, chần chờ một chút, lại như châm chước mở miệng ra sao, dừng một cái nói:
- Tên Bệ Diệt kia có được huyết thống truyền thừa cường đại của Lôi Thú nhất mạch, tự nhiên là phi thường phù hợp...
Nghe thái thượng trưởng lão còn nói tới Bệ Diệt, trong nội tâm Đạm Thai Lăng có chút không vui, chủ đề vẫn quay lại chỗ cũ, nàng đánh gãy lời của thái thượng trưởng lão, kiên quyết nói:
- Việc này không cần nhắc lại, tuyệt đối không có khả năng. Nếu như đây là ý của tổ tiên chi linh thì xin thứ lỗi Đạm Thai không thể tiếp nhận.
- Bệ hạ nên nghe lão phu nói hết.
Tên thái thượng trưởng lão này vội vàng trấn an, mỉm cười nói:
- Tuy huyết thống của Bệ Diệt không tệ, nhưng tổ tiên chi linh nói nó cảm ứng được huyết thống càng cường đại hơn, cho nên bệ hạ có thêm người tuyển chọn, chính là người nọ vừa rời đi.
Đạm Thai Lăng nghe nói lời này thì trong nội tâm có chút xiết chặt, chẳng biết tại sao nàng không có thể cự tuyệt như lúc nãy, ngược lại trầm mặc xuống.
Ba thái thượng trưởng lão trong tổ địa nhìn nhau, nháy mắt mấy cái, lúc này tươi cười thỏa mãn, có hi vọng rồi.
Trên người Đạm Thai Lăng có huyết thống cao quý thuần khiết của băng lam hải yêu nhất tộc, băng lam hải yêu nhất tộc có một tính chất đặc biệt, chính là sau khi thông gia với cường giả chủng tộc khác, sinh hạ hài tử sẽ có thể cam đoan huyết thống thuần khiết, đồng thời còn có thể hấp thu huyết thống của cường giả này, làm cho huyết thống bản thân trở nên cường đại hơn.
Mà mẫu thân Đạm Thai Lăng chính là đỉnh phong của một tộc đàn nhan tộc, sau khi kết hợp với phụ thân Đạm Thai Lăng thì sinh hạ Đạm Thai Lăng, Đạm Thai Lăng vẫn bảo trì huyết thống thuần khiết của băng lam hải yêu, sinh lý đặc thù cũng nhất trí với băng lm hải yêu, nhưng trừ huyết thống thuần khiết băng lm hải yêu thì trên người Đạm Thai Lăng còn thu nạp tất cả ưu điểm mẫu thân của nàng, cho nên thiên phú của nàng trác tuyệt, tốc độ tu luyện viễn siêu băng lam hải yêu bình thường, thậm chí còn nhanh hơn siêu cấp thiên tài của nhân loại.
- Nếu bệ hạ sinh con của hắn, để cho Hải yêu nhất tộc có thể kéo dài, tổ tiên chi linh cũng cảm thấy vui mừng. Nếu như hồn thú thú triều đột kích, chúng ta sẽ mang hài tử của bệ hạ đưa vào tổ địa, cũng sẽ bảo vệ nó bình an.
"..."
Trên mặt Đạm Thai Lăng khó được lộ ra vài phần chần chờ, khẽ cắn hàm răng, sau nửa ngày nói:
- Cho ta cân nhắc một hai.
Nàng mặc dù không có ác cảm với Diệp Vân, nhưng mà yêu cầu của tổ tiên chi linh vẫn không khiến nàng có thể vui vẻ tiếp nhận, chỉ có thể kéo dài một thời gian nói sau.
Đối với Hải yêu nhất tộc mà nói, sinh sôi nảy nở là chuyện tầm thường nhất. Tuy Đạm Thai Lăng trong cơ thể có huyết thống băng Lam hải yêu, nhưng mà mẫu thân của nàng chính là nữ tử nhân loại trang nhã ôn nhu, ở phương diện tính cách ảnh hưởng nàng rất sâu. Tuy biểu hiện ngoài mặt bình tĩnh như nội tâm lại dậy sóng, nội tâm của nàng tâm tình phức tạp khó bình yên.
Diệp Vân rời khỏi bắc hải thì trực tiếp quay về Tinh Điện, trên đường đi suy nghĩ rất loạn.
Thì ra thế giới này có năm đại lục, Đông Xuyên, Bắc Lăng, Nam Hoang, Tây Viêm bốn tòa đại lục có câu thông lẫn nhau, mà chính giữa là Thiên Nguyên cổ lục, cũng bị cấm chế phong bế mấy vạn năm.
Không biết Thiên Nguyên cổ lục rốt cuộc vì nguyên nhan gì mà bị cấm chế phong bế, là ai bố trí cấm chế khổng lồ như vậy?
Một đường suy tư, Diệp Vân cũng hỏi thăm Sư Gia, nhưng mà không tìm được đáp án, chỉ có thể chờ đợi ngày sau chậm rãi mở bí mật này.
Diệp Vân rất mau trở về đến Tinh Điện, các đệ tử Tinh Điện biết rõ Diệp Vân an toàn trở về thì toàn bộ vui vẻ.
Thời điểm này hồn thú thú triều tàn sát bừa bãi, Diệp Vân tồn tại chính là thuốc an thần cho bọn họ.
Tinh Điện, thiên thần đại điện.
Thiên thần đại điện là cung điện lớn nhất của Tinh Điện, cả tòa đại điện vô cùng rộng rãi, mấy người mới có thể ôm hết cột trụ rộng mười mét, cột trụ đứng vững trong đại điện, bốn vách tường của đại điện có điêu khắc đồ án tinh mỹ, nhìn kỹ thì chính là quá trình thành lập Tinh Điện, một người trong trong đó được điêu khắc cao lớn ngạo nghễ, đó chính là người sáng lập Tinh Điện -- Diệp Vân!
Trong cung điện to lớn vàng son lộng lẫy này, hai bên có minh châu sngs rõ, tản ra hào quang trơn bóng. Trên đỉnh bậc thềm cao nhất có cái ghế khổng lồ xa hoa, Diệp Vân đang ngồi trên đó.
Lúc làm xong thiên thần đại điện này, Diệp Vân lần đầu tiên tới xem thì khóe miệng run rẩy vài cái, cái đại điện này quá phô trương, nhưng đã làm xong, hơn nữa đám người Minh Võ, Niếp Thanh Vân cũng kiên trì xây lớn như vậy mới khiến uy nghiêm Tinh Điện phát huy, Diệp Vân cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.
Diệp Vân ngồi lên chủ vị, quan sát chung quanh, chỉ thấy mấy đường chủ và cường giả Tinh Điện đang xếp thành mấy hàng, cung kính đứng thẳng trong đại điện.
Cầm đầu mấy người theo thứ tự là Diệp Chiến Thiên, Thông Thiên Sư Vương, Minh Võ, Niếp Thanh Vân, cùng với Thiên Kiếm Đường đường chủ Tà Kiếm, Cuồng Đao Đường đường chủ Tà Đao, Hỏa Vân Đường đường chủ Già Thiên Hỏa Điểu, còn có đan các vừa thành lập do Hiên Dật dược tôn làm các chủ, mặt khác còn có hắc sắc chiến ưng do Diệp Vân vừa mới mời chào.
Đứng phía sau đám người đều là những cường giả cao cấp của các thế lực bên dưới, đội ngũ sắp xếp rất dài, cung điện to như vậy cũng rậm rạp chằng chịt.
Trừ những người này ra, còn có bảy Thần Tôn, Yêu Vương đúng đó. Những người được Diệp Vân thuê hộ tống Hiên Dật dược tôn đi tới Tinh Điện, tổng cộng ba Vô Thủy Cảnh, hai mươi ba Thần Tôn, Yêu Vương, những người kia tuyệt đại bộ phận đều rời khỏi, chỉ có bảy người lưu lại.
Mà bảy Thần Tôn, Yêu Vương trước khi hồn thú thú triều tiến tới đều ẩn cư ở trong núi rừng đế quốc, bị Chấp Pháp Điện áp chế, bọn họ không ở lại trong thế tục, thẳng đến khi hồn thú thú triều tiến đến thì mới xuất hiện, lưu lại trong đế đô.
Chương 674 Đoàn tụ
Bởi vì bọn họ không có bối cảnh gì, cộng thêm hồn thú thú triều đột kích, vật tư thiếu thốn, bọn họ không thể làm được chuyện gì, đến kiếm một ít thu nhập tăng cường thực lực bản thân, thẳng đến khi Diệp Vân hoa số tiền lớn thuê bọn họ đi vào Tinh Điện, sau đó đám người Thông Thiên Sư Vương ưng thuận đủ chỗ tốt mới lưu bảy người này lại.
Còn lại ba Vô Thủy Cảnh bà mười sáu Thần Tôn, Yêu Vương tuy làm người tự do, nhưng đều được thế lực lớn mời chào, căn bản sẽ không ở lại Tinh Điện. Tinh Điện tuy phát triển nhanh chóng, nhưng dù sao vừa mới thành lập không bao lâu, cũng không thể so sánh với siêu cấp thế lực, nội tình vẫn không đủ.
Diệp Vân hiểu mình và Thông Thiên Sư Vương, Nhất Khối chỉ là cường giả Vô Thủy Cảnh mà thôi, so với cường giả Linh Vọng Cảnh còn kém hơn quá nhiều.
Nhưng mà Diệp Vân đối với tương lai của Tinh Điện có tự tin cường đại.
Nhìn thấy mọi người bên dưới, Diệp Vân tự nhiên sinh ra cảm xúc tự hào, phát triển đến nay chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, Tinh Điện đã có tới ba cường giả Vô Thủy Cảnh, hơn hai mươi Thần Tôn Yêu Vương!
Thành quả như vậy Diệp Vân vẫn rất thỏa mãn, hai mươi Thần Tôn Yêu Vương nếu như huấn luyện tốt. Có thể tạo thành hai thập tuyệt chiến trận tham chiến!
Trong tay Diệp Vân có tới bốn Tử Ma Chiến Giáp và ba mươi bộ lôi đình chiến giáp phân cho Diệp Chiến Thiên, Diệp Mông, Diệp Tuyền còn có một ít đệ tử thiên phú trác tuyệt của Tinh Điện, còn những cường giả Thần Tôn, Yêu Vương thân thể cũng đã đủ cường đại, những chiến giáp này xem như tiện nghi cho các đệ tử.
Diệp Vân cũng trao đổi năm mươi bộ Tam Hợp Kiếm Trận của Linh Bảo Các, Tử Ma Chiến Giáp, lôi đình chiến giáp phối hợp Tam Hợp Kiếm Trận, một ít cường giả tu vị Huyền cấp cũng đủ chống lại Thần Tôn Yêu Vương, tương đương với nhiều cường giả Thần Tôn Yêu Vương!
Trừ chuyện đó ra, Diệp Vân tại mấy hai mươi ngọn núi chung quanh thành thị Tinh Điện bố trí Vạn Kiếm Kiếm Trận.
Nếu ở mấy trăm dặm bên ngòi Liên Vân Sơn nhìn qua thì thấy những tòa thành này dựa vào núi mà xây thành, thành thành tương liên, giống như siêu cấp thành thị.
Mà trên những cứ điểm có vô số trường kiếm xoay quanh bay múa, chiếu gọi dưới ánh mặt trời phản xạ kiếm quang kinh người, phong vân bắt đầu khởi động. Kiếm quang nhấp nháy, từng đạo kiếm quang hóa thành cự long bao vệ các thành trì, giống như có địch nhân xâm phạm sẽ uống máu kẻ thù!
Người bình thường nếu đi ngang qua đây. Thấy một màn như vậy thì run như cầy sấy. Tinh Điện phòng ngự khiến người ta xem mà đủ.
Dần dần vào đêm, trên bầu trời sáng sủa không mây, từng ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, ánh sáng mông lung mờ ảo, quần tinh lập loè, giống như tranh sơn đầu xinh đẹp.
Diệp Vân ngồi ngay ngắn ở trên đủi núi chủ của Liên Vân Sơn, khí tức thần hồn phóng thích ra ngoài, khắp núi khắp nơi đều là ánh trăng và khí tức linh hồn, mà thần hồn của Diệp Vân lại giao thoa với ánh trăng.
Diệp Vân trước kia cũng đã phát hiện đệ tử Tinh Điện cùng tu luyện với hắn thì tốc độ tu luyện tăng lên nhanh chóng.
Đây là cảm giác rất kỳ diệu, Diệp Vân nội tâm chuyên tâm, hoàn toàn đắm chìm vào trong thể ngộ và tu luyện, nội tâm đang trong sáng như ánh trăng.
Khí tức linh hồn của những đệ tử hòa hợp với thần hồn Diệp Vân thì thân thể bọn họ sinh ra một ít kỳ diệu, khí tức linh hồn của bọn họ không ngừng lớn mạnh, cũng bắt đầu có một tia thai nghén ra thần hồn.
Được lợi lớn nhất không ai ngoài những cường giả ngoài Thần Tôn Yêu Vương, bọn họ cho rằng linh hôn bản thân đã đủ cường đại, hấp thu khí tức thần hồn Diệp Vân bao phủ thì bắt đầu thoát thai hoán cốt.
Đây là cân đối vi diệu, giống như cung phụng vậy, song phương đều đạt được lợi ích, đây là trạng thái rất kỳ ảo.
Advertisements
Trong cơ thể Diệp Vân vận chuyển cửu tinh, không gian trong đan điền càng lúc càng lớn, cửu tinh không ngừng lớn mạnh, giống như chúng hóa thành những ngôi sao thật sự, dựa theo quỹ tích vận động của mình, vô cùng ảo diệu. Thân thể giống như dung hòa vào mặt đất, thể xác và tinh thần đều dung hợp với thiên địa tự nhiên, thần hồn vào thời khắc này lớn mạnh, chậm rãi chạm tới hàng rào tấn giai.
Thời điểm Diệp Vân tiến vào trạng thái tu luyện vô ngã thì Mê Huyễn Bảo Châu của Diệp Vân rung động lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng như hòa, bỗng nhiên nó lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Vân.
Mê Huyễn Bảo Châu giống như ánh trăng khác, tranh sáng với mặt trăng trên cao, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi đại địa, ánh sáng mông lung và mờ ảo, một con Cửu Vĩ Ly Miêu đang hấp thu ánh trăng.
Toàn thân củ nó thuần trắng, không có một tia tạp sắc, bộ lông mềm mại được ánh sáng chiếu rọi tỏa ra hào quang mê người, chín cái đuôi chập chờn sau lưng. Tiểu ly miêu tay nhọn dựng lên, lại vẫy vẫy, bộ dáng cực kỳ đáng yêu, đôi mắt đen như hai hạt châu tỏa ra hào quang giảo hoạt.
Tiểu ly miêu lúc này đang hấp thu ánh trăng trên cao, từng khí noãn màu trắng trong mũi của nó bắn ra ngoài, toàn thân của nó tỏa ra hào quang sáng ngời, thánh khiết giống như sau một khắc là biến mất khỏi thế gian.
Trong sơn cốc Diệp gia và tòa thành thì phía dưới của Tinh Điện có nhiều người bị hào quang này làm kinh động, nhao nhao ngẩng đầu nhìn qua bên này.
- Là A Ly tỷ tỷ!
Giọng của Tiểu Dực như trẻ con vang lên, kích động ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, mắt to tràn ngập kinh hỉ, nghĩ tới trước kia ở chung với A Ly tỷ tỷ thì cái mũi Tiểu Dực đau xót, trong đôi mắt tròn ngập nước, A Ly tỷ tỷ, ngươi rốt cục trở về...
- Là Ngưng nhi!
Thanh Vũ và tộc nhân Ly Miêu nhất tộc Liên Vân Sơn gia nhập vào Tinh Điện rơi lệ đầy mặt, trong đó còn có phụ mẫu của A Ly, bọn họ rốt cuộc biết A Ly còn sống.
- Đây là Mê Huyễn Bảo Châu, là thánh vật của Ly Miêu nhất tộc!
Mấy lão giả Ly Miêu nhất tộc của Sư Vương Điện động dung, kích động toàn thân run rẩy.
- Mê Huyễn Bảo Châu biến mất lâu như vậy, rốt cục tái hiện thế gian! Ly Miêu nhất tộc sắp sửa quật khởi rồi.
Ly Miêu nhất tộc dưới trướng Sư Vương Điện có mười ba chi nhánh tộng cộng hơn mười vạn ly miêu, Liên Vân Sơn Ly Miêu nhất tộc chỉ là một chi, ly miêu có thể còn sống tới bây giờ đều có tu vị xuất sắc trong Ly Miêu nhất tộc, tu vị yếu đã chết dưới răng nanh hồn thú cả rồi.
Từng ly miêu thần sắc kích động, nhao nhao tụ tập đến dưới chân núi Diệp Vân cùng A Ly, cùng ngồi xếp bằng, há miệng hấp thua ánh sáng của Mê Huyễn Bảo Châu, ánh sáng này đối với Ly Miêu nhất tộc mà nói là vật báu vô giá!
Dưới ánh sáng của Mê Huyễn Bảo Châu bao phủ, những ly miêu này hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút biến hóa, giống như huyết mạch nguyên thủy ẩn chứa trong người của chúng vào lúc này được kích hoạt, trong thời gian ngắn ngủi có nhiều ly miêu mọc thêm một đuôi, có chút thậm chí mọc ra hai cái!
Vốn trong Ly Miêu nhất tộc nhiều nhất có sáu đuôi, bảy đuôi đã là siêu cấp thiên tài. Mà bây giờ chung quanh có mấy con tám đuôi, ly miêu sáu đuôi nhiều không kể xiết, cho dù những con kém nhất cũng mọc ra nửa cái đuôi.
Chương 675 Vưu vật nhân gian (1)
Dưới chân ngọn núi chính Liên Vân Sơn sáng ngời, dưới chân núi là đuôi của Ly Miêu nhất tộc chập chờn.
Lúc này trong ánh sáng chói lọi của Mê Huyễn Bảo Châu, âm thanh thanh thúy dễ nghe vang vọng, truyền rõ ràng vào tai của mọi người.
- Lão tổ tông huấn thị, trọng chấn Ly Miêu nhất tộc!
A Ly lúc này lơ lửng trên hư không, Mê Huyễn Bảo Châu trống không xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng, ánh sáng thuần khiết bao phủ nàng giống như thiên thần, nàng thần sắc trang trọng, nhìn qua tộc nhân Ly Miêu nhất tộc bên dưới tuyên bố tin tức này.
- Người cầm Mê Huyễn Bảo Châu chính là tộc trưởng tộc ta!
- Chúng ta nguyện nghe theo huấn thị của tộc trưởng.
Nghe được A Ly nói êm tai và thanh thúy uy nghiêm, những ly miêu này quỳ sát xuống, trong miệng hô to, trong nội tâm phi thường kích động, trải qua thời gian phân liệt lâu như vậy, Ly Miêu nhất tộc rốt cục cũng có tộc trưởng chung!
Giờ này khắc này hồn niệm của Diệp Vân cùng A Ly đang trao đổi với nhau, lần nữa nhìn thấy A Ly, hai mắt Diệp Vân nước mắt mơ hồ, cố nén không rơi nước mắt.
- A Ly, còn nhìn thấy ngươi lần nữa, thật tốt!
Trong miệng Diệp Vân thì thào nói ra, biết rõ A Ly không có nguy hiểm tính mạng, dừng ở trong Mê Huyễn Bảo Châu, trong nội tâm Diệp Vân lo lắng buông một ít.
Hai người trò chuyện với nhau, thì ra trong lúc ở cấm địa A Ly bị một ít tổn thương, ở trong Mê Huyễn Bảo Châu chữa thương, đồng thời cũng đang tu luyện, cho tới bây giờ xác định A Ly có đầy đủ năng lực ứng phó với nguy hiểm bên ngoài, mấy lão tổ tông trong Mê Huyễn Bảo Châu mới thả A Ly đi ra.
A Ly nhìn thấy Diệp Vân, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt không nói nên lời, giống như những hạt trân châu, từng hạt rơi xuống, bộ lông tinh khiết của nàng dưới ánh trăng sáng ngời lại giống như lưu ly.
Tuy A Ly không nói gì, nhưng Diệp Vân vẫn hiểu được A Ly muốn nói gì, đó là cảm giác quen thuộc và tâm linh hữu tê.
Có thể nói gặp lại nhau thật là tốt.
Trong ánh trăng chín cái đuôi của A Ly vẫy nhẹ, thân thể nhỏ nhắn của nó nhảy vào vai của Diệp Vân, sau khi đi ra khỏi Mê Huyễn Bảo Châu, trong nháy mắt ánh sáng bao phủ Diệp Vân cùng A Ly.
Diệp Vân thò tay vuốt ve lưng của A Ly, cảm xúc quen thuộc, bóng loáng giống da thịt thiếu nữ, làm cho hắn có cảm giác không chân thật.
Xác thực là A Ly, A Ly không có biến hóa hình người, vẫn hình dạng ly miêu, thoải mái ghé vào vai Diệp Vân, dùng đầu thân mật cọ vào cổ Diệp Vân, ngẩng đầu nhìn hắn sau đó nhắm mắt mỉm cười, trong đôi mắt đầy ôn nhu.
Nàng rất ưa thích được ở bên cạnh Diệp Vân, trong Mê Huyễn Bảo Châu lâu như vậy, nàng mỗi một ngày đều muốn tương kiến Diệp Vân, cho nên lúc này cố gắng tu luyện nhanh hơn.
Bộ lông tinh tế trắng nõn như ngọc trên người A Ly sáng ngời, Diệp Vân cảm giác được khí tức trên người A Ly đã có một ít biến hóa, ngay cả hắn cũng không cảm giác được thực lực chân chính của A Ly, chỉ phát giác được khí tức trên người A Ly không thua kém gì mình.
Xem ra A Ly bên trong Mê Huyễn Bảo Châu tu luyện rất thành công, trừ chín cái đuôi ra, Diệp Vân phát hiện A Ly có đuô thứ mười, nó có chút dấu hiệu sinh trưởng.
Ly Miêu nhất tộc này khi trưởng thành dài ra bao nhiêu cái đuôi thì ý nghĩa tu vị đạt tới trình độ nào, bình thường cao nhất là bảy cái đuôi, đuôi thứ mười là tồn tại thiên phú cao nhất của Ly Miêu nhất tộc!
Diệp Vân cúi đầu quan sát dưới núi, những tộc nhân Ly Miêu nhất tộc các đang thành kính quỳ bên dưới, trong nội tâm mỉm cười, A Ly hiện tại đã là tộc trưởng Ly Miêu nhất tộc.
Tu vị hiện tại của A Ly không biết cấp độ nào, có lẽ hiện tại đã không kém gì mình.
Diệp Vân cùng A Ly cứ như vậy rúc vào nhau, ai cũng không nói gì. Đều yên lặng cảm thụ thời gian mỹ hảo này.
Nhìn qua ánh trăng trên bầu trời cao, cảm thụ được gió mát quét qua, tâm tình Diệp Vân kích động bình phục lại.
Cảm giác được khí tức của mình và A Ly giao hòa với nhau, tu vị của Diệp Vân không ngờ có dấu hiệu đột phá, huyền khí trong người chán động, thần hồn bốc lên, không ngừng trùng kích bình cảnh tấn giai.
Thần hồn và huyền khí không ngừng rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể tăng cường nhanh chóng, mà thân thể tăng cường cũng có nghĩa huyền khí và thần hồn cũng tăng vọt.
Tinh thần hạch tâm đạt bên dưới lúc này sáng ngời lên, một tinh thần chi lực tinh thuần rót vào trong thân thể của Diệp Vân, càng khiến tốc độ đột phá tăng lên nhanh hơn.
Thân thể, huyền khí, thần hồn hỗ trợ lẫn nhau, tu vị không ngừng kéo lên, cuối cùng "Oanh" một tiếng. Bình cảnh tấn giai chia năm xẻ bảy, một đạo hàn khí lấy Diệp Vân làm trung tâm đang khuếch tán ra ngoài!
Huyền khí trong thiên địa không ngừng ngưng tụ, càng không ngừng xoay quanh, hình thành vòng xoáy khổng lồ bên dưới, nó đang rót nhanh vào người Diệp Vân.
Diệp Vân dốc sức liều mạng hấp thu huyền khí trong thiên địa. Khiến cho thân thể được tẩy lễ, hắn giống như thoát thai hoán cốt, sau khi thân thể thu nạp đủ huyền khí, phi đao trong đầu rung lên vù vù, rất nhiều huyền khí trên bầu trời rót vào trong người nó, huyền khí ở gần bị hấp thu không còn chút nào!
Vô Thủy Cảnh đệ nhị trọng!
Hắn lại đột phá một bậc thang.
- Tấn giai, Vô Thủy Cảnh nhị trọng!
Trong nội tâm Diệp Vân cuồng hỉ. Mỗi khi tăng cường một phần lực lượng, tộc nhân của hắn và Tinh Điện đều có thêm một phần sinh cơ!
Sau khi vào Thái Thượng Vô Cực thì mỗi khi tăng thêm một bước đều khó như lên trời, cho nên chia ra làm ba mươi trọng.
Mà Diệp Vân trước đó không lâu đột phá lên Vô Thủy Cảnh, hiện tại hắn lại bước thêm một bước, đạt tới Vô Thủy Cảnh nhị trọng!
Loại tốc độ tu luyện này khiến thế lực các nơi biết được, chỉ sợ sẽ khiến người ta chú ý.
Trong đông đại lục cao thủ đông đảo, có tốc độ tu luyện như Diệp Vân chỉ sợ cũng chỉ có Bệ Diệt, Đạm Thai Lăng số ít người mà thôi, còn lại những cường giả khác đạt tới Vô Thủy Cảnh không có mấy chục trên trăm năm là không có khả năng, có chút yêu thú cùng Huyền thú tuổi thọ kéo dài, dừng lại ở Yêu Vương đỉnh phong hơn một ngàn năm là quá nhiều.
Mà đạp vào Vô Thủy Cảnh thì tu luyện còn khó hơn lên trời, rất nhiều người dừng lại ở một cấp độ nhiều năm.
A Ly yên tĩnh nằm trên vai của Diệp Vân, cái đuôi mềm mại của nó thỉnh thoảng quét qua mặt Diệp Vân.
Diệp Vân theo thói quen sờ sờ đầu A Ly, A Ly cuối cùng vẫn trở về, giống như một cái ghế trong lòng đã có người ngồi, trong nội tâm Diệp Vân an tường không nói nên lời.
Ly Miêu nhất tộc có rất nhiều tộc nhân dài ra hai cái đuôi, Diệp Vân cũng nhìn vào trong mắt, trong lòng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Mê Huyễn Bảo Châu lại khiến ly miêu tộc sinh ra biến hóa lớn như vậy.
Cho nên Diệp Vân sau khi truyền hồn niệm, A Ly vèo một tiếng, bay vút qua phía tộc nhân.
Nhìn thấy A Ly nhìn qua mình, trên mặt tươi cười thỏa mãn, Diệp Vân mỉm cười, A Ly gặp ca ca Thanh Vũ và phụ mẫu của nàng, nhất định sẽ phi thường vui vẻ.