- Ngươi không có bị thương? Thật tốt quá!
- Phụ thân yên tâm, hài nhi không có việc gì, phụ thân bị thương rất nặng, nên nghỉ ngơi nhiều.
Diệp Vân cười cười nói.
- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Diệp Chiến Thiên treo lấy tâm cuối cùng để xuống, an ổn nằm xuống, cảm thấy rất an tâm. Trước đây tộc nhân vẫn không nói, hắn còn tưởng rằng Diệp Vân làm sao rồi, bây giờ nhìn đến Diệp Vân hảo hảo ngồi ớ đó, dù là hắn tâm tính kiên nghị, cũng không khỏi rơi lệ.
- Hài nhi thương thế cũng đã tốt lắm, phụ thân trước tiên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta đi xem thúc công.
Diệp Vân trấn an nói.
- Tốt, ngươi đi đi.
Lúc này Diệp Chiến Thiên mới nhớ tới, Diệp Thương Huyền cùng hắn cũng bị trọng thương, thầm nghĩ trong lòng hổ thẹn, mấy ngày nay hắn một mực lo lắng Diệp Vân, lại hoàn toàn quên Diệp Thương Huyền.
Diệp Vân đến gian phòng của Diệp Thương Huyền, Diệp Thương Huyền cũng còn đang mê man, Diệp Vân chuyển vận cho hắn một ít huyền khí, phát hiện Diệp Thương Huyền cùng phụ thân đồng dạng, thức hải đều đã xảy ra một ít biến hóa. Diệp Vân đến nay cũng không thể lĩnh hội Cửu Tinh Thiên Vân Quyết ảo diệu, tất nhiên là không cách nào giải thích đây rốt cuộc là loại hiện tượng gì.
Bị huyền khí phi đao tẩm bổ, lại qua mấy ngày, Diệp Thương Huyền cùng Diệp Chiến Thiên đều có thể xuống đất đi đi lại lại, tuy tu vi tạm thời còn không cách nào khôi phục hoàn toàn, nhưng cũng không có đáng ngại.
Gia tộc đại sảnh, mọi người đều tụ lại với nhau, mời một lần tộc hội, thương thế của Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên, Diệp Vân khôi phục, bầu không khí trong gia tộc nguyên bản bi thảm, lại trở nên vui mừng lên.
Trong đại sảnh đứng mười tộc nhân, ngoại trừ Diệp Vân, Diệp Thương Huyền ra, đám người còn lại đều là bối phận chữ Chiến, trung ương bầy đặt một cái bàn, trên mặt bàn thình lình để Thiên Tinh Ấn chủ ấn.
Nó thoạt nhìn bình thường, giống như là một con dấu tầm thường, phía trên lờ mờ hiện đầy một ít hoa văn, nhưng người kiến thức qua nó đáng sợ, quả quyết sẽ không cho rằng đây là một con dấu bình thường!
Thiên Tinh Ấn chủ ấn cùng phụ ấn, ở trong Diệp gia gia tộc truyền thừa không biết bao nhiêu năm, Diệp gia từng có ghi lại trong lịch sử, đều có thân ảnh hai quả Thiên Tinh Ấn này. Tổ tiên lưu lại di huấn, tộc nhân Diệp gia phải thủ hộ hai quả Thiên Tinh Ấn này, không được mất đi!
- Vân nhi, ngươi có biết, trong Thiên Tinh Ấn này, rốt cuộc ẩn chứa loại lực lượng nào không?
Diệp Thương Huyền nhìn về phía Diệp Vân, nghi hoặc hỏi thăm.
Nhớ tới Thiên Tinh Ấn chủ ấn thích phóng ra lực lượng cường đại, tất cả mọi người không khỏi hơi bị nghĩ mà sợ, một khi Diệp Vân, Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên chết, Diệp gia này thật không biết sẽ là dạng gì.
- Thúc công, phụ thân, hài nhi dùng phương pháp đặc thù, đã làm cho Thiên Tinh Ấn phụ ấn nhận ta làm chủ, ta tưởng chủ ấn cùng phụ ấn không sai biệt lắm, không nghĩ tới trong chủ ấn ẩn chứa năng lượng, vượt xa dự tính của ta, làm thúc công cùng phụ thân chịu khổ, trong nội tâm hài nhi áy náy.
Diệp Vân cúi đầu nói, cũng không dám nói chuyện tình trong Thiên Tinh Ấn phong ấn yêu thú.
- Thì ra là thế, Vân nhi không cần như thế, chúng ta cũng không trách ngươi, chỉ là cùng ngươi đồng dạng, đối với Thiên Tinh Ấn này có chút hiếu kỳ mà thôi.
Diệp Chiến Thiên ở một bên nói.
Nhìn xem Thiên Tinh Ấn chủ ấn ở trung ương cái bàn, trong lòng Diệp Vân khẽ run, lúc cố gắng dùng Vân hồn đột phá tiến vào Thiên Tinh Ấn chủ ấn. Hắn nghe được thanh âm thú rống đáng sợ, hơn nữa cảm nhận được Viễn khí tức Cổ Hồng Hoang cự thú, cổ lực lượng đột nhiên phóng thích ra kia, căn bản không phải hắn có khả năng kháng cự. Không biết trong chủ ấn, vây hãm loại yêu thú nào. Diệp Vân có thể xác định. Con yêu thú trong đó kia, so với Tử Hỏa Tinh Sư phải cường đại hơn nhiều!
Tử Hỏa Tinh Sư đã là tồn tại siêu việt Đạm Đài Lăng, yêu thú trong Thiên Tinh Ấn này, đến tột cùng là vật gì?
Trải qua nguy hiểm lúc này đây, ở trong một thời gian rất lâu kế tiếp, Diệp Vân cũng không dám dùng Vân hồn nhảy vào trong chủ ấn, cái bí ẩn này, tạm thời chỉ có thể vùi ở trong lòng.
- Vân nhi đến tột cùng là dùng loại phương pháp nào, dẫn động Thiên Tinh Ấn?
Diệp Chiến Thiên lại hỏi, chủ ấn phóng thích ra năng lượng vô cùng cường đại, hắn nhịn không được hỏi thăm.
- Có thể là huyền khí của hài nhi khá đặc thù.
Diệp Vân nghĩ nghĩ, loại vật Vân hồn này còn là không nói cho thỏa đáng, cũng không phải hắn không tin nhậm phụ thân, thúc công cùng rất nhiều tộc nhân, mà là loại vật hồn niệm này, chỉ có huyền thú mới có, nếu như nói, mình sẽ không bị trở thành quái vật a?
Diệp Thương Huyền cùng Diệp Chiến Thiên có chút vuốt cằm, huyền khí của Diệp Vân tương đối đặc thù. Cái này bọn họ là biết đến.
Một đám tộc nhân chữ Chiến nghị luận tới tấp.
- Đại ca cùng lục thúc chuẩn bị đem Thiên Tinh Ấn này làm sao bây giờ?
Diệp Chiến Long hỏi.
- Có phải là đem nó niêm phong cất lại?
Một bên Diệp Chiến Ưng cau mày nói.
- Đúng vậy a, nó xác thực vô cùng nguy hiểm, nếu lần nữa gây hoạ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Mọi người đối với Thiên Tinh Ấn chủ ấn có chút e ngại.
- Vân nhi, ngươi thấy sao?
Diệp Thương Huyền nhìn về phía Diệp Vân hỏi. Diệp Vân đối với chủ ấn này lý giải nhiều nhất, lời nói càng có trọng lượng.
- Phụ thân, thúc công, đem Thiên Tinh Ấn chủ ấn này giao cho ta a, ta sẽ bảo quản nó.
Diệp Vân quyết định chủ ý, không quản chủ ấn phong ấn loại yêu thú nào, tuyệt đối không thể đem chủ ấn đặt ở Diệp gia. Vạn nhất yêu thú trong chủ ấn phá ấn ra, chỉ sợ sẽ mang đến cho gia tộc tai hoạ ngập đầu.
- Chỉ là, Thiên Tinh Ấn này nguy hiểm như thế, vạn nhất. . .
Diệp Thương Huyền lo lắng nói.
- Đúng vậy a, Vân nhi, chủ ấn vô cùng nguy hiểm.
Diệp Chiến Thiên cau mày nói, cũng không phải là hắn không nỡ bỏ chủ ấn, mà là thật sự không muốn làm cho Diệp Vân lần nữa gặp được nguy hiểm.
- Phụ thân, thúc công, cái Thiên Tinh Ấn này quan hệ trọng đại, ta phải thăm dò ra nó huyền bí, thỉnh phụ thân cùng thúc công yên tâm, ở trước khi ta có được đầy đủ thực lực, ta sẽ không kích phát nó.
Diệp Vân tranh thủ thời gian trấn an chúng nhân nói.
- Việc này tuyệt đối không được.
Bọn người Diệp Chiến Thiên cùng Diệp Thương Huyền thương thảo một phen, làm quyết định, chủ ấn đặt ở trên người Diệp Vân, nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề.
Nếu như mình không ngăn cản, phụ thân cùng thúc công nhất định sẽ đem Thiên Tinh Ấn chủ ấn niêm phong cất lại, Diệp Vân gấp đến độ giơ chân, lại không có pháp cùng Diệp Chiến Thiên cùng Diệp Thương Huyền giải thích các loại nguyên do trong đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một tia mỉm cười mảnh không thể tra nói:
- Thăm dò hiệu quả Thiên Tinh Ấn, chính là lão tổ tông nhắn nhủ, nếu như phụ thân cùng thúc công đem Thiên Tinh Ấn niêm phong cất lại, chỉ sợ ta không có biện pháp hướng lão tổ tông khai báo.
- Lão tổ tông?
Mọi người nao nao, lập tức trầm mặc lại.
Chương 327 Thương minh u cốc (2)
- Vân nhi, quả thật là lão tổ tông nhắn nhủ?
Diệp Chiến Thiên nhìn về phía Diệp Vân, bán tín bán nghi hỏi thăm.
- Vâng.
Gò má của Diệp Vân có chút nóng lên, nhưng vẫn gật đầu.
- Ấn này hung hiểm, chỉ sợ sẽ ngộ thương Vân nhi.
Diệp Thương Huyền cúi đầu trầm ngâm.
- Chuyện này đã là lão tổ tông nhắn nhủ, thân là nam nhân Diệp gia, cho dù vì thế trả giá sinh mệnh, cũng là chết có ý nghĩa.
Diệp Chiến Thiên trầm mặc sau nửa ngày, dứt khoát nói.
- Lão tổ tông nói như thế, nhất định có thâm ý, trong Thiên Tinh Ấn này, có thể là ẩn tàng bí mật trọng đại gì. Dù sao Thiên Tinh Ấn ở Diệp gia ta, cũng đã truyền thừa mấy ngàn năm.
- Chỉ là. . .
Diệp Thương Huyền có chút chần chờ.
- Vân nhi, Thiên Tinh Ấn có thể cho ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần phải chú ý, ở trước khi không có đủ thực lực, tuyệt đối không thể kích phát Thiên Tinh Ấn, trước khi ngươi quyết định kích phát Thiên Tinh Ấn, nhất định phải cho chúng ta biết.
Diệp Chiến Thiên nhìn xem Diệp Vân, trong đôi mắt toát ra một tia ân cần.
- Vâng, Vân nhi hiểu rõ, trải qua chuyện trước đây, Vân nhi quả quyết sẽ không lại mạo hiểm lần nữa.
Diệp Vân trịnh trọng nói, hắn hiểu được chư vị trưởng bối quan tâm mình.
- Như vậy là tốt rồi.
Diệp Chiến Thiên đi đến bên cạnh cái bàn, đem Thiên Tinh Ấn chủ ấn cẩn thận cầm lấy, đưa cho Diệp Vân.
Diệp Vân hai tay tiếp nhận Thiên Tinh Ấn chủ ấn, đem Thiên Tinh Ấn chủ ấn bỏ vào bao tay không gian.
Một đám tộc nhân đối với Thiên Tinh Ấn nghị luận, vẫn không có dẹp loạn.
- Trì hoãn lâu như vậy, Vân nhi cũng nên hướng phụ thân, thúc công cùng với chư vị thúc thúc bá bá cáo biệt.
Diệp Vân ngắm nhìn bốn phía, có chút cúi người chào nói, hắn còn chuẩn bị cùng Minh Vũ Đại Đế đi Cấm Vực Chi Địa, may mà thời gian còn kịp.
- Tộc trưởng lại muốn về đế đô?
- Vì sao không dừng thêm mấy ngày?
Một đám tộc nhân chữ Chiến đều hỏi.
Diệp Chiến Thiên nhìn nhìn Diệp Vân, bùi ngùi thở dài nói:
- Nam nhi chí ở bốn phương, Vân nhi đã muốn đi, này liền cho hắn đi a.
- Vân nhi, đây là ta cùng phụ thân ngươi chuẩn bị gì đó cho ngươi, ngươi cầm a, trong đó có một chút Ngưng Khí Đan còn có các loại tam phẩm linh bảo.
Diệp Thương Huyền đưa cho Diệp Vân vài cái túi càn khôn nói, những túi càn khôn này đều nhét tràn đầy.
- Thanh Minh Lôi Kiếm này ta không cầm, chỗ này của ta đã có một thanh Phá Ngục Kiếm càng tốt, vài món linh bảo phòng ngự này, ta cũng không dùng được. Về phần Ngưng Khí Đan, ta lưu lại một chút ít.
Diệp Vân cầm ba vạn Ngưng Khí Đan, tăng thêm trong không gian bao tay mình, đã là có tám vạn Ngưng Khí Đan, chỉ cần không tham gia đấu giá hội, hẳn là đủ dùng.
- Những phòng ngự linh bảo này Vân nhi đều không dùng được sao, xuất môn bên ngoài, những vật này còn là tất yếu.
Diệp Thương Huyền ân cần nói, Diệp Vân đã có linh bảo trường kiếm càng tốt, không cần dung Minh Lôi Kiếm cũng không có gì, nhưng vì sao không cần phòng ngự linh bảo?
- Thúc công, chỗ này của ta có hai kiện quần áo phòng ngự, hiệu dụng có thể so với năm sáu phẩm linh bảo.
Diệp Vân kéo ra một góc nội y nói.
- Trong không gian bao tay của ta, còn có một thanh tứ phẩm linh bảo Lôi Viêm Kiếm, cũng lưu cho tộc nhân a, Phá Ngục Kiếm của ta, phẩm giai so với Lôi Viêm Kiếm cao hơn một chút.
Mọi người thấy Diệp Vân nói vậy, có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới trên người Diệp Vân lại có linh bảo ngũ phẩm trở lên, chút ít hai ba phẩm linh bảo này, xác thực không có gì dùng.
- Đã như vậy thì thôi.
Nhóm người Diệp Thương Huyền bất đắc dĩ cười khổ nói.
Sau khi ăn một ít đồ vật, Diệp Vân mang theo A Ly, Tiểu Dực, Tiểu Vưu cùng một chỗ, ngồi trên Kim Dương Điêu.
Diệp Vân vốn là muốn đem Kim Dương Điêu ở lại Diệp gia sơn cốc, cưỡi một con Hôi Minh Điêu khác, nhưng mà bọn người Diệp Thương Huyền, Diệp Chiến Thiên kiên quyết không đồng ý, chỉ có thể thôi.
Kim Dương Điêu vỗ cánh, hướng trên bầu trời bay đi.
Diệp Vân cúi đầu nhìn lại, phía dưới các tộc nhân ngửa đầu nhìn xem hắn, đang không ngừng vẫy tay từ biệt.
Nhìn phía dưới càng ngày càng nhỏ, dần dần thấy không rõ các tộc nhân, trong lòng Diệp Vân buồn vô cớ.
- Diệp Vân ca ca, khi nào chúng ta mới có thể lại về tới đây?
Tiểu Dực cũng có chút thất lạc, hắn ở trong sơn cốc Diệp gia chơi rất vui vẻ, chỗ đó có rất nhiều rất nhiều bằng hữu cùng tuổi.
Tiểu Vưu híp mắt, liên tục gật đầu.
- Tiểu Dực, ngươi yêu mến nơi này sao? Nếu không cho ngươi ở lại chỗ này như thế nào?
Diệp Vân hỏi, hắn lúc này mới phát hiện, nguyên lai Tiểu Dực yêu mến nơi này như vậy.
- Ta yêu mến nơi này, yêu mến bằng hữu nơi này, nhưng mà không quản đi tới chỗ nào, Tiểu Dực đều muốn cùng Diệp Vân ca ca và A Ly tỷ tỷ chung một chỗ.
Tiểu Dực nghiêm túc nói.
Diệp Vân ôm A Ly, nhìn nhìn Diệp gia sơn cốc xa xa nói:
- Qua một thời gian ngắn chúng ta sẽ trở lại.
Kim Dương Điêu ở không trung chạy như bay, gió thoảng bên tai gào thét, hướng phía dưới nhìn lại, trên mặt đất vô tận, sơn xuyên phập phồng, bình nguyên bao la, giang hà cuồn cuộn, trong rừng mênh mông bát ngát bao la, thỉnh thoảng truyền đến trận trận thú rống.
Trong Tây Vũ đế quốc khổng lồ này, nhân loại tụ cư chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ trong đó, địa phương còn lại khác, đều là lãnh địa của đám yêu thú, rất nhiều địa phương, đều là nhân loại không cách nào tiến đến.
Dùng tốc độ của Kim Dương Điêu, bay đến đế đô phỏng chừng chỉ cần ba ngày thời gian là đủ rồi.
Trận trận mây mù từ bên cạnh gào thét mà qua, chỗ mây mù này lượn lờ, dãy núi ẩn hiện.
Hướng phía dưới nhìn lại, rừng rậm rậm rạp, quái thạch dữ tợn.
- Nơi này hẳn là Thương Minh U Cốc theo lời phụ thân, thúc công nói, nghe nói phía dưới là vùng cấm nhân loại, người thường căn bản không dám đặt chân.
Diệp Vân cưỡi ở trên Kim Dương Điêu, quanh quẩn trên không trung, quan sát phía dưới, nơi này tùng lâm rậm rạp, chính giữa phỏng chừng ẩn tàng không ít yêu thú.
Một bên dùng Vân hồn quan sát phía dưới, một bên cho Kim Dương Điêu tiếp tục chạy đi, đi về đế đô.
Chiêm chiếp, Kim Dương Điêu đột nhiên kêu to mấy tiếng, bộ dạng có chút nơm nớp lo sợ.
Kim Dương Điêu ý tứ là, phía trước có nguy hiểm, nên đường vòng mà đi? Không biết là vật gì, rõ ràng làm cho Kim Dương Điêu có vài phần e ngại.
- Diệp Vân ca ca, bên kia giống như có cái gì.
Tiểu Dực chỉ vào sơn thể phía trước nói.
Ánh mắt của Diệp Vân, A Ly, tất cả đều hướng phương hướng Tiểu Dực chỉ nhìn lại, chỉ thấy xa xa trong sơn thể, tựa hồ là khảm một tòa kiến trúc, bộ dạng có chút to lớn, tòa kiến trúc này biến mất ở trong rừng rậm rạp, chỉ là mơ hồ hiển lộ ra, nếu không cẩn thận nhìn là rất khó phát hiện.
Thị lực của Tiểu Dực xác thực so với Diệp Vân cùng A Ly phải tốt hơn nhiều lắm.
Cảm giác được Kim Dương Điêu sợ hãi, Diệp Vân âm thầm phỏng đoán, chỗ đó đến tột cùng là một chỗ dạng gì.
- A Ly, chúng ta muốn qua đi xem hay không?
Diệp Vân hỏi.
Chương 328 U minh cung (1)
A Ly con mắt chớp chớp mà nhìn xem Diệp Vân, lại có chút cầm chủ ý bất định, nàng cảm thấy đi vào trong đó có lẽ gặp được nguy hiểm.
Tiểu Dực nhìn về phía trước, một bộ kích động, hiển nhiên đối với bên kia cực kỳ hiếu kỳ, Tiểu Vưu tựa hồ là cảm nhận được hưng phấn trong lòng Tiểu Dực, càng không ngừng vũ động ba xúc tua phía trước, bộ dạng có chút hoa chân múa tay vui sướng.
Chứng kiến Vân sắc của Tiểu Dực cùng Tiểu Vưu, Diệp Vân hạ quyết tâm nói:
- Chúng ta đi nhìn xem a, chú ý làm việc, hẳn là không có vấn đề gì.
Vân hồn có thể trước đó cảm giác đến một ít tình huống nguy hiểm, nếu phát hiện không đúng, có thể tranh thủ thời gian lui về.
Mặc dù Kim Dương Điêu có chút e ngại, nhưng mà thu được chỉ lệnh của Diệp Vân, nó y nguyên hướng bên kia bay đi, ở trên không xoay một lát, Diệp Vân dùng Vân hồn điều tra chốc lát, lúc này mới rõ ràng mà ý thức đến, tòa kiến trúc phía dưới này quy mô sao mà hùng vĩ. Tòa kiến trúc này cũng không biết là dùng tới làm gì, trong đó hơn phân nửa đều là vây quanh ở trong sơn thể. Núi lớn cao mấy ngàn thước cư nhiên bị đào rỗng, có thể tưởng tượng công trình này to lớn.
Vân hồn của Diệp Vân lờ mờ có thể dọ thám đến hình dáng của nó, cùng với cấu tạo một ít kiến trúc trong đó, nhưng Vân hồn muốn đi vào bên trong khu vực hạch tâm, giống như là bị một tầng ngăn cách ở bên ngoài, làm cho Vân hồn không cách nào dọ thám đến bên trong.
Khu vực hạch tâm bên trong tòa kiến trúc này hẳn là bị một vị đại năng hạ một ít cấm chế, người ngoài không thể rình xem.
Vân hồn ở bên ngoài tòa kiến trúc này thăm dò mà qua, chỉ thấy mấy gian phòng bên ngoài rìa bầy đặt nguyên một đám vò rượu, những rượu này phong kín thập phần hoàn hảo, cũng không biết đề bao nhiêu năm, những vò rượu kia cũng không phải là linh bảo, nhưng mà chất liệu chế tác vò rượu, so với một ít hai ba phẩm linh bảo cũng không kém, trên vò rượu có một tầng bụi dày đặc, người bình thường thật đúng là nhìn không ra được chúng nó có đặc thù gì. Còn có trong mấy phòng rơi lả tả một ít hai ba phẩm trường kiếm linh linh gì đó, có rất nhiều đều là tổn hại, có chút thậm chí bị vật gì đó chém thành hai đoạn.
Vân hồn ở trong cả tòa kiến trúc xuyên toa, bên ngoài tòa kiến trúc này giống như mê cung, trải rộng các loại cơ quan, có thể nói là hung hiểm nặng nề, tuy khu vực hạch tâm bị hạ cấm chế, nhưng trong cấm chế, lờ mờ lộ ra từng cổ khí tức làm cho người ta sợ hãi.
Trên người Tử Hỏa Tinh Sư thấu tràn ra khí tức, so với luồng hơi thở này, chỉ sợ cũng kém không ít.
Trong kiến trúc này, chỉ sợ là ẩn tàng gì đó rất đáng sợ.
Trong cấm chế tuyệt đối không thể đặt chân, nhưng mà những kia vò rượu, chỉ cần vượt qua vài cơ quan, lại đi qua một chút, liền có thể bắt được. Diệp Vân sẽ không đi làm mạo hiểm vô vị, nhưng có nhiều thứ, nếu làm sơ cố gắng liền có thể tới tay, lại cớ sao không làm? Hơn nữa còn có một chút hai ba phẩm linh bảo, cũng là duỗi duỗi tay liền có thể bắt được.
Diệp Vân nghĩ nghĩ, thúc dục Kim Dương Điêu đáp xuống trên đất trống bên cạnh tòa kiến trúc này.
Nhập khẩu tòa kiến trúc này, đứng sừng sững đại môn khí phái, cửa đá nửa đóng, hai bên đứng sừng sững sáu căn cột đá, cột đá cao ngất, chừng hơn mười thước, những tảng đá này cũng không biết đã trải qua bao năm, đã bị phong hoá đến không thành bộ dáng, phía trên cột đá bò đầy dây leo.
Biên giới cột đá, đứng một tấm bia đá, phía trên có khắc vài chữ cứng cáp hữu lực, đem dây leo trên tấm bia đá kéo ra, Diệp Vân lờ mờ nhận ra được, là ba chữ "U Minh Cung".
Lối vào thổi tới trận trận gió lạnh, trong gió lạnh này, tựa hồ mang theo khí tức âm lãnh, làm cho người ta cảm giác sợ nổi da gà.
Địa phương quỷ quái này, cũng không biết rốt cuộc ẩn tàng vật gì đó.
- A Ly, chúng ta tiến vào lang đạo thứ nhất nhìn xem, lập tức sẽ trở lại, về phần tận cùng bên trong, còn là không nên đi.
Diệp Vân nói, thế giới này những thứ không biết thật sự nhiều lắm, Diệp Vân không thể không chú ý làm việc, vô vị mạo hiểm bằng chịu chết.
- Ừ.
A Ly sưu một tiếng nhảy lên đi ra ngoài.
- A Ly, chú ý cơ quan!
Diệp Vân hô, nghĩ nghĩ, lại là có chút dư thừa, A Ly đối với các loại cơ quan nhận thức, so với mình còn tinh thông nhiều lắm, là tuyệt đối sẽ không dẫm lên cơ quan.
Diệp Vân mang theo Tiểu Dực cùng Tiểu Vưu bước chân vào đại môn U Minh Cung, vừa mới bước đi vào, lập tức cảm giác nhiệt độ thấp mấy lần, cái lối đi này cực kỳ rộng rãi, chỉ sợ cự nhân thân cao năm sáu thước cũng có thể đơn giản thông qua, trên nham bích hai bên khảm vài khỏa dạ minh châu, phát ra quang mang u ám bạch sắc.
Vân hồn hướng chỗ sâu nhất nhìn lại, một cổ tiếng kêu ré anh lệ như có như không quanh quẩn bên tai của Diệp Vân, giống vô số oan hồn thê lương gào khóc.
Diệp Vân hít sâu một hơi, đè xuống cảm giác bất an trong nội tâm, theo sát ở sau lưng A Ly.
- Tiểu Dực, đi theo đằng sau ta, chú ý cơ quan, không cần phải dẫm lên. Địa phương ta giẫm qua đều là an toàn.
Diệp Vân nhỏ giọng nhắc nhở, một đường bay vút.
Tuy Tiểu Dực không sợ cơ quan gì, bởi vì dùng thân thể của hắn và Tiểu Vưu, cơ quan bình thường căn bản thương không đến bọn họ, nhưng mà hắn đối với Diệp Vân nói còn là phi thường nghe lời, theo sát ở đằng sau Diệp Vân, một bước không rời.
Trong bóng tối lối đi, ẩn ẩn có một chút hỏa quang lục sắc, giống như là Qủy Hỏa trong truyền thuyết.
Những Qủy Hỏa này nếu rơi vào trên thân người, liền sẽ tổn thương làn da, Diệp Vân một đạo chưởng phong đập đi, bùm một tiếng, những Qủy Hỏa kia tán đi rất nhiều.
Xuyên qua một lang đạo hẹp dài, tiến nhập một đại sảnh khoáng đạt, trước Vân hồn đã điều tra qua nơi này, nhưng mà thời điểm tận mắt thấy, y nguyên cho Diệp Vân rung động lớn lao, đại sảnh này phương viên vài trăm mét, đỉnh cao mười mét, trong đại sảnh bầy đặt rất nhiều cái bàn, chỉnh tề, giống như là một đại sảnh nghị sự.
Những cái bàn kia đều là cao lớn Vân kỳ, mỗi một cái ghế đều cao ba bốn thước, chỉ sợ là cự nhân thân cao năm sáu thước, mới có thể ngồi được đi lên. Bàn dài trung ương càng là dài đến năm sáu chục mét, rộng cũng hơn mười mét.
Đại sảnh tứ tứ phương phương, vách tường bốn phía cùng đỉnh đại sảnh che kín các loại bích hoạ, cái bích hoạ này tựa hồ là giảng thuật quá trình kiến tạo U Minh Cung, cùng với một ít tranh cảnh cự nhân sinh hoạt.
Những cự nhân này sinh hoạt ở trong rừng bao la, dùng săn yêu thú làm thức ăn mà sống, các loại yêu thú, cho dù là một ít yêu thú hình thể cự đại, thực lực cường hoành, cũng đều là con mồi của cự nhân, những cự nhân này tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất bên trong phiến Mãng Hoang này.
Chương 329 U minh cung (2)
Bọn họ ở trong rừng phồn diễn sinh sống, thẳng đến có một ngày, bầu trời u ám, tai nạn buông xuống, một loại ma vật cùng loại khôi mị cự đại từ trên trời giáng xuống, bắt đầu thôn phệ hết thảy nơi này, cây cối đụng phải những ma vật này, trong nháy mắt héo rũ, sông đụng phải lập tức khô cạn, đại địa một mảnh hoang vu.
Ở dưới loại tình hình này, cự nhân bắt đầu chống lại, ở dưới sự dẫn dắt của một nhân vật cường hãn thông thiên, chế phục chút ít ma vật kia, cũng bắt đầu tu kiến tòa cung điện này, đem những ma vật kia trấn áp trong cung điện.
Vô số tuế nguyệt trôi qua, những cự nhân kia không biết tung tích, nhưng tòa U Minh Cung này, lại bảo tồn xuống dưới.
Những bích hoạ này, giống như ẩn chứa ý niệm kỳ lạ nào đó, Vân hồn Diệp Vân khẽ quét mà qua, liền phảng phất ở chỗ sâu trong phiến Mãng Hoang này, nguyên một đám cự nhân rõ ràng ở bên cạnh của mình hoạt động, bọn họ một đấm có thể đập chết một con yêu thú đáng sợ, bọn họ đơn giản có thể giơ lên vật nặng mấy vạn cân, bọn họ không cần tu luyện, nhưng mà thân thể cường hãn tựa như yêu thú. Khả năng Yêu Vương cấp cường giả, cũng vô pháp cùng những cự nhân này địch nổi.
Diệp Vân thân ở trong đó, nhìn xem những cự nhân này đi tới đi lui, thân thể của hắn cao thậm chí không tới đầu gối những cự nhân này.
Cảnh tượng này chỉ là ở trước mắt Diệp Vân thoáng một cái đã qua, Diệp Vân giật mình bừng tỉnh, quá sợ hãi, những bích hoạ này, rõ ràng có thể đem người kéo tới trong thế giới Viễn cổ người, có thể họa những bích hoạ này, chỉ sợ ít nhất cũng có thể là như Thiên Nguyên tiền bối.
Bên trong bích hoạ, để lộ ra tang thương cùng xa xưa, giống như là cách vài trăm vạn năm.
Vô tận thời không, phảng phất đều bị họa vào bên trong những bích hoạ kia.
Diệp Vân hít sâu một hơi, không hề làm cho mình bị những bích hoạ này hấp dẫn, đuổi kịp A Ly.
Tiểu Dực đi theo đằng sau Diệp Vân, lại là nước mắt xoạch xoạch thẳng rơi, bộ dạng rất là thương tâm.
- Tiểu Dực, ngươi làm sao vậy?
Diệp Vân quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Dực, nghi hoặc hỏi thăm, Tiểu Dực nhìn những bích hoạ kia, không biết vì cái gì đột nhiên trở nên rất thương tâm.
- Ta nhìn thấy thiệt nhiều thiệt nhiều dực xà theo ta đồng dạng, chúng nó đều bị những cự nhân kia ăn hết, ta biến trở về bộ dáng lúc trước, nhưng vẫn là đánh không lại bọn hắn.
Tiểu Dực khóc nói.
- Diệp Vân ca ca, các tộc nhân của ta có phải là đều bị những cự nhân này ăn hết, cũng chỉ còn lại có ta một cái rồi hay không?
Tiểu Dực biến trở về bản thể rồi? Vừa rồi Tiểu Dực căn bản không có biến trở về bản thể a! Trong lòng Diệp Vân hiểu rõ, Tiểu Dực chắc là tiến nhập ảo cảnh bên trong bức bích hoạ này, người không giống chứng kiến bức bích hoạ này, nhìn qua rõ ràng đều không giống nhau, thật là huyền diệu vô cùng.
Tộc nhân Tiểu Dực, hẳn chính là chút ít dực xà thượng cổ dị chủng, Tiểu Dực mới điểm ấy tuổi, thân thể cũng đã là Yêu Vương cấp, một dực xà trưởng thành, nên cường đại cỡ nào? Bất quá những dực xà kia, rõ ràng cũng chỉ là thực vật cho những cự nhân này mà thôi, Diệp Vân rõ ràng cảm nhận được những cự nhân này cường đại.
- Tiểu Dực, những cái kia đều là tràng cảnh hư ảo, ngươi không nên tưởng tật. Ta tuy không biết các tộc nhân của ngươi hiện tại ở đâu, nhưng sau này nếu có cơ hội, Diệp Vân ca ca nhất định sẽ mang ngươi tìm được bọn hắn.
Diệp Vân chỉ có thể an ủi Tiểu Dực nói.
- Vâng.
Tiểu Dực nhẹ gật đầu, lau nước mắt, nắm tay nhỏ siết quá chặt chẽ, nếu các tộc nhân của hắn thật sự là bị những cự nhân kia ăn hết, hắn nhất định phải trở nên càng mạnh, đánh bại những cự nhân kia!
Xuyên qua cái phòng nghị sự khổng lồ này.
A Ly chậm xuống cước bộ, cái mũi nhỏ nhẹ ngửi vài cái, không nhanh không chậm mà hướng trước bay vút.
- A Ly, ngươi nhìn thấy gì?
Diệp Vân hỏi, hắn đối với tràng cảnh A Ly nhìn qua, cũng sinh ra vài phần hiếu kỳ.
- Đúng vậy a, A Ly tỷ tỷ, ngươi nhìn thấy gì?
Tiểu Dực cũng đi theo hỏi.
A Ly xèo xèo kêu to vài tiếng.
- A Ly tỷ tỷ nói, nàng thấy được một con ly miêu cự đại có mười cái đuôi tập kích thôn xóm cự nhân, cắn chết rất nhiều cự nhân, sau khi bị cự nhân đả thương liền chạy mất.
Tiểu Dực thuật lại A Ly nói, song mắt trợn trừng.
- Nguyên lai tộc nhân của A Ly tỷ tỷ lợi hại như vậy.
Diệp Vân cũng có chút khiếp sợ, ly miêu mười cái đuôi? Nguyên lai Ly Miêu nhất tộc có thể dài ra nhiều đến 10 cái đuôi, A Ly hiện tại, đã có bảy cái . Ly miêu mười đuôi rõ ràng cắn chết rất nhiều cự nhân, có thể tưởng tượng, tên kia là cường đại cỡ nào.
Nhìn nhìn A Ly, trong lòng Diệp Vân rung động, chẳng lẽ có một ngày, A Ly cũng có thể tới loại cảnh giới đó sao?
Nghĩ nghĩ, cái cơ hội này tựa hồ cực kỳ nhỏ bé, ly miêu mười đuôi kia, chỉ sợ là sống không biết bao nhiêu năm, mới có thể đạt tới loại cảnh giới đó, mặc dù A Ly có 10 cái đuôi, chỉ sợ cũng phải tu luyện vô số năm tháng, mới có thể đạt tới cảnh giới ly miêu mười đuôi kia.
Xuyên qua đại sảnh khoáng đạt, trải qua một lang đạo thật dài, kề bên này đã không có bao nhiêu cơ quan, xa xa vài cái gian phòng cũng đã ở trước mắt .
Phía trước gian phòng là một mảng lớn khu vực trống trải, trung ương có một cái ao, trong nước hồ, rõ ràng nở rộ năm đóa hoa sen màu đen, những hoa sen màu đen kia cực kỳ tinh xảo, giống như Hắc Ngọc Phỉ Thúy, lóe ra sáng bóng trong suốt, đẹp như thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
- Không có nghĩ tới nơi đây rõ ràng sinh trưởng năm đóa Hắc Ngọc Liên! Vừa rồi thời điểm Vân hồn xem xét, rõ ràng không có chú ý tới.
Diệp Vân cảm thấy kinh ngạc nói, trong đầu hiện ra một ít tư liệu, Hắc Ngọc Liên, dược tính mãnh liệt, có một chút độc tính, cần dùng Bạch Ngọc Liên trung hoà mới có thể luyện chế đan dược, có thể luyện chế vài loại bát phẩm đan dược trở lên.
Trong không gian bao tay của Diệp Vân, có một đóa Hắc Ngọc Liên phơi khô, dược thảo thuộc loại khác, chủ nhân bao tay đều có rất nhiều. Nhưng Hắc Ngọc Liên lại chỉ vẹn vẹn có một đóa, có thể thấy được thứ này còn là tương đối trân quý.
- A Ly, Tiểu Dực, các ngươi đi hai gian phòng chỗ đó, gì đó hữu dụng đều cầm lên, ta đi thái năm đóa Hắc Ngọc Liên này.
Diệp Vân nói, Vân hồn của hắn cũng đã dò xét bốn phía, không có phát hiện nguy hiểm gì.
Sáu cây trụ cao tới năm sáu thước đứng vững ở bốn phía cái ao, mỗi căn trụ đều điêu khắc một con yêu thú phi hành, tướng mạo phi thường dữ tợn, có điểm giống con dơi, cánh thật dài, nanh vuốt sắc bén, toàn thân đen kịt.
Những thạch điêu này trông rất sống động, thoạt nhìn tựa như vật còn sống. Vân hồn của Diệp Vân từ trên người chúng nó đảo qua, những thạch điêu này thuần túy là do tảng đá cấu thành, không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh.
- Xem ra công tượng của những cự nhân nhất tộc kia, tài nghệ còn là tương đối tinh xảo.
Diệp Vân thầm nghĩ, hướng cái ao đi đến.
Chương 330 Phi hành yêu thú thạch điêu
A Ly cùng Tiểu Dực cũng vào hai gian phòng kia, bắt đầu dùng túi càn khôn khuân đồ.
Diệp Vân ở bên cạnh cái ao ngồi xổm xuống, cẩn thận thu thập những Hắc Ngọc Liên kia. Đem một cây lại một cây Hắc Ngọc Liên rút lên, để vào trong không gian bao tay, những Hắc Ngọc Liên này còn cần một chút xử lý đơn giản, bất quá vẫn là đợi đi ra ngoài nói sau.
Đi vào U Minh Cung. Diệp Vân ẩn ẩn có một chút dự cảm bất an, cảm giác có chuyện gì đó sắp phát sinh, tuy Vân hồn điều tra không ra bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng nội tâm của hắn, y nguyên có một chút lo nghĩ.
Xa xa trong cấm chế này, cũng không biết phong ấn cái quỷ gì đó, khi thì y ngữ như là nữ nhân trầm thấp, khi thì lại bén nhọn hí, lộ ra trận trận hàn ý cùng khí tức hủy diệt, làm cho nội tâm người ta cũng không khỏi táo bạo vạn phần.
Trong lòng dâng lên một loại ý nghĩ Thị Huyết giết chóc, muốn đem hết thảy chém giết.
Diệp Vân bỗng nhiên cả kinh, tranh thủ thời gian dùng đạo niệm trong lòng mình, đem loại ý nghĩ đáng sợ đó áp chế xuống dưới. May mắn mình lĩnh ngộ võ đạo chân ý, nếu không chỉ sợ sẽ bị cổ ý nghĩ này khống chế.
Gần kề chỉ là ở bên ngoài U Minh Cung, rõ ràng liền có cảm thụ như thế, nếu tiến vào trong cấm chế hạch tâm U Minh Cung, này liền càng thêm nguy hiểm, một ít Thiên Tôn cấp cao thủ, chỉ sợ cũng vô pháp chống đỡ loại lực lượng ăn mòn đến từ ở chỗ sâu trong ý niệm này.
Thông qua Vân hồn cảm giác, một loại năng lượng cổ quái quỷ dị, càng không ngừng từ trong cấm chế phát ra bên ngoài, phiêu đãng trong không khí, cổ năng lượng này phi thường Thị Huyết cùng cuồng bạo, ẩn ẩn tựa hồ có thể ngửi được một tia hương vị huyết tinh.
- Không thể ở chỗ quỷ quái này tiếp tục ở lại !
Lúc này Diệp Vân làm quyết định, tranh thủ thời gian dùng Vân hồn truyền lại một tia tin tức cho Tiểu Dực cùng A Ly, Tiểu Dực cùng A Ly cũng không có bị cổ ý nghĩ này khống chế, nhưng mà ánh mắt của bọn họ, đều nhiều hơn vài đạo tơ máu, trong lòng nghiêm nghị cả kinh.
- Tiểu Dực, A Ly, chúng ta đi nhanh lên!
Tiểu Dực cùng A Ly từ trong phòng chạy vội ra, bọn họ đã đem gì đó thu thập xong .
Đang khi bọn hắn chuẩn bị rời đi, đỉnh cột đá, những thạch điêu phi hành yêu thú kia đột nhiên mở mắt, vỗ cánh bay lên, trong mắt của bọn nó phát ra hồng quang sâu kín.
Diệp Vân ngẩng đầu nhìn đến những thạch điêu phía trên kia, sợ hãi cả kinh, những thạch điêu phi hành yêu thú này rõ ràng tất cả đều sống lại! Hắn vừa rồi dùng Vân hồn điều tra chúng nó, rõ ràng không có phát giác được bất luận dấu hiệu sinh mệnh gì, chẳng lẽ. . .
Sáu thạch điêu phi hành yêu thú!
- Đi!
Diệp Vân bay vút ra, những thạch điêu này quá mức cổ quái, Diệp Vân dùng Vân hồn dò xét một lần nữa, vẫn không phát hiện trên người của bọn nó có bất kỳ khí tức sinh mệnh, chúng nó vẫn là một ít thạch điêu, nhưng chúng nó lại có thể như vật còn sống đồng dạng bay lên.
Những thạch điêu phi hành yêu thú kia phát hiện Diệp Vân, phát ra thanh âm quái hí bén nhọn, vỗ cánh hướng Diệp Vân đánh tới.
A Ly sưu một tiếng, nhảy lên trên bờ vai của Diệp Vân, Tiểu Dực ôm Tiểu Vưu theo sát Diệp Vân.
Đoàn người hướng ra phía ngoài chạy vội, những thạch điêu phi hành yêu thú kia chăm chú truy ở phía sau của bọn hắn, khoảng cách của song phương càng ngày càng gần, sưu, hai thạch điêu phi hành yêu thú vọt xuống, trong đó một móng vuốt sắc bén chụp vào phía sau lưng Diệp Vân, một tôn khác thì là đánh về phía Tiểu Dực.
- Tốc độ thật nhanh, thực lực những thạch điêu này, sợ là phi thường cường hãn.
Lông mày Diệp Vân ngưng tụ, biết rõ giờ phút này quả quyết không thể khinh thường, bỗng dưng dừng lại bước chân, Vân hồn tràn ra cơ thể.
Cơ hồ đồng thời, A Ly cũng phóng xuất ra Vân hồn, một phần lực lượng dung hợp đến Vân hồn của Diệp Vân.
Kim giáp binh sĩ lăng không ngưng tụ, sắc mặt trầm túc, tử hỏa bay lên không, vung lên trường đao một đao chém về phía thạch điêu phi hành yêu thú.
Tê tê! ! !
Phi hành yêu thú thạch điêu chứng kiến Diệp Vân ngưng hóa kim giáp binh sĩ, cũng không có bất kỳ lùi bước, ngược lại càng thêm điên cuồng đánh tới, chúng nó căn bản không biết sợ hãi là vật gì.
Rống! Kim giáp binh sĩ như thiên Vân, nổi giận gầm lên một tiếng, một cổ lực lượng cường đại hội tụ ở phía trên mũi đao, vung lên trường đao một đao chém xuống, một thức này dung hợp vũ kỹ Thiên Vương Phá Nhật, đao khí chém rụng, tử hỏa cuồng bạo, phảng phất muốn đem không khí xé nát.
Oanh! ! !
Trường đao của Kim giáp binh sĩ một đao chém vào phi hành yêu thú thạch điêu, tử hỏa ở trên phi hành yêu thú thạch điêu ầm ầm nổ tung.
Đúng lúc này, chuyện tình làm cho Diệp Vân kinh ngạc đã xảy ra, trường đao của kim giáp binh sĩ chém vào trên phi hành yêu thú thạch điêu này, không có đối với nó tạo thành bất cứ thương tổn gì, chỉ là đem nó đẩy lui mà thôi.
Những phi hành yêu thú thạch điêu này rõ ràng cứng rắn như vậy!
Không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh, lại có thân hình cường hãn vô cùng, những người này được cho là Bất Tử Chi Thân chính thức!
Mặt khác một con phi hành yêu thú thạch điêu bổ nhào vào trước mặt Tiểu Dực, Tiểu Dực vội vàng đem Tiểu Vưu phóng tới sau lưng, tiểu nhục quyền tay phải một quyền hướng phi hành yêu thú thạch điêu này oanh đi lên.
Bùm! ! !
Thân thể của Tiểu Dực chấn động, phi hành yêu thú thạch điêu kia bị hắn oanh lui năm sáu thước, bất quá vẫn không có bất luận tổn thương gì, phi hành yêu thú thạch điêu kia "Tê tê" hai tiếng, lại đánh tới.
Coi như là Thiên Tôn cấp cường giả, cũng ăn không nổi một quyền của Tiểu Dực, nham thạch ăn một quyền của Tiểu Dực, trực tiếp bị nện thành bột mịn, mà phi hành yêu thú thạch điêu đã trúng Tiểu Dực một quyền, chỉ là lui ra một khoảng cách, rõ ràng ngay cả nửa điểm tổn thương cũng không có!
- Diệp Vân ca ca, những quái vật này quá mạnh mẽ!
Tiểu Dực gấp giọng kêu lên.
- Ta đánh không chết chúng nó!
- Chạy, chúng ta trước chạy đi ra bên ngoài nói sau!
Diệp Vân nói, hướng mặt ngoài bay vút, chứng kiến một phi hành yêu thú thạch điêu đập xuống, lúc này đi phía trước nhảy lên, bất quá vẫn không có né tránh, phù một tiếng, phi hành yêu thú thạch điêu này ở phía sau lưng Diệp Vân trảo một chút.
Quần áo sau lưng Diệp Vân vỡ vụn, lộ ra quần áo sợi tơ trong đó, may mà y phục này năng lực phòng ngự rất mạnh, phi hành yêu thú thạch điêu kia không có xuyên thủng, bất quá đằng sau Diệp Vân còn là nhận lấy một ít trùng kích, bị chút nội thương.
Tiểu Dực cũng đi theo bên người Diệp Vân chạy như điên, xúc tua của Tiểu Vưu chăm chú quấn lấy thân thể của Tiểu Dực, tựa như một cái ba lô đọng ở phía sau lưng Tiểu Dực.
Sưu sưu sưu, Diệp Vân cùng Tiểu Dực tựa như tiễn kích bắn ra, nhưng mà mặc cho bọn họ chạy trốn mau nữa, đằng sau những phi hành yêu thú thạch điêu kia vẫn là càng đuổi càng gần.
Trong lòng Diệp Vân lo lắng, phải dùng thủ đoạn gì, mới có thể đem những cái kia hoàn toàn phá hủy?