“Dĩ Nam, thật ra có mấy lời, mẹ đã sớm muốn nói với co, chỉ sợ là đâm vào chỗ thương tâm của con, vẫn luôn kìm nén, không mở miệng...”
Mẹ Trình dừng một chút, lại than thở một tiếng, mới nói tiếp: “... lúc trước Thanh Thông, nó không cẩn thận té ngã ở trong công ty, ngã mất đứa bé, không phải nó cố tình... Phụ nữ mang thai lần đầu tiên, bởi vì không có kinh nghiệm, khó tránh sẽ có sơ suất... Mẹ biết, mẹ là mẹ của Thanh Thông, sẽ nghiêng về con của mình một chút, nhưng không còn đứa bé, nó cũng sẽ rất khó chịu, con đừng trách nó... Thật ra mẹ luôn rất sợ con trách nó...”
Trình Thanh Thông nghe lời nói của mẹ, đầu nhịn không được cúi thấp xuống.
Cô dùng sức nắm đũa, liều mạng khống chế xúc động hận không thể đứng dậy tông cửa xông ra của mình.
Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, âm mưu lúc trước của cô, lại khiến cho mẹ bận tâm vì cô như vậy...
Trong phòng an tĩnh khoảng nửa phút, Tần Dĩ Nam mới mở miệng, ngữ khí vẫn là loại âm điệu ôn nhu như nước kia: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, sao con có thể trách Thanh Thông, là con không tốt, con nên phải bồi ở bên cạnh cô ấy. Thật ra cô ấy có thai, con liền nên phải để cho cô ấy không đi làm, ở trong nhà nghỉ ngơi...”
Nghe những lời nói kia của Tần Dĩ Nam, Trình Thanh Thông cảm giác mặt mình đều đẫ nóng lên.
“Con có thể nghĩ như vậy, mẹ liền yên tâm...” Ngữ khí của mẹ Trình, nhẹ nhàng một chút: “... Chẳng qua hai con còn trẻ, cố gắng nỗ lực sẽ vẫn có đứa bé, đợi lần sau Thanh Thông có thai, dù sao hiện tại mẹ đã về hưu, rảnh không có việc gì, mẹ sẽ tới chăm sóc nó...”
Tần Dĩ Nam cười không có chút giả dối: “Được rồi, có mẹ tới chăm sóc, vậy thì thật là không có gì tốt hơn.”
Mẹ Trình cũng cười ra tiếng theo, không khí trong phòng lại hòa hoãn xuống.
Người già, khó tránh nói nhiều, rõ ràng còn chưa mang thai, mẹ Trình lại lải nhải với Tần Dĩ Nam một ít đồ cần chuẩn bị và chú ý về trẻ con.
Tần Dĩ Nam không có chút xíu thiếu kiên nhẫn, kiên nhẫn mà lại khiêm tốn phối hợp tán gẫu với mẹ Trình.
Mãi cho đến khi cơm nước xong, lúc mẹ Trình thu dọn bàn ăn, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, dặn dò Trình Thanh Thông thu dọn chén đũa, đứng lên, trở về phòng ngủ mình đang ở kia.
Nhắc tới đứa bé, không thể nghi ngờ là đã kéo chuyện Trình Thanh Thông đã từng đùa giỡn xoay quanh Tần Dĩ Nam ra ngoài.
Mẹ Trình vừa rời đi, nụ cười trên mặt Tần Dĩ Nam liền biến mất sạch sẽ, thậm chí hơi thở tỏa ra quanh thân anh cũng đều trở nên hơi đông lạnh.
Trình Thanh Thông khẩn trương không dám thở mạnh một chút, cẩn thận dè dặt thu dọn chén đũa, vào lúc cô ôm đĩa đi vào phòng bếp, mẹ Trình đi ra từ trong phòng ngủ, trong tay cầm một cái túi rất cao cấp.
Trình Thanh Thông không đóng cửa phòng bếp, mở vòi nước ra, lúc rửa đĩa, nghe thấy mẹ Trình nói với Tần Dĩ Nam: “Dĩ Nam, đây là một chút tâm ý của mẹ và ba con, tặng cho con, con đừng ghét bỏ.”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, đồ mẹ và ba cho con, sao con có thể ghét bỏ? Lại nói, phải là con mua đồ cho mẹ và ba con, đâu thể để cho hai người mua cho con chứ?”
“Sao lại không thể mua, con cưới Thanh Thông nhà chúng ta, chính là con trai của mẹ và ba con, đối với con của mình, có gì để luyến tiếc chứ... Dĩ Nam, mẹ và ba con không ở Bắc Kinh, Thanh Thông toàn dựa vào sự chăm sóc của cô, nếu nó làm cái gì không đúng, con liền bao dung một chút...”
Trình Thanh Thông không đi nghe mẹ Trình và Tần Dĩ Nam tiếp tục tán gẫu nữa, chỉ cúi đầu, vừa rửa chén, nước mắt vừa tách tách rơi xuống.