Anh mong đợi cô thích, sợ nhất cũng là cô thích, cho nên ban đầu trước khi hợp đồng của anh và cô hết hạn, lúc anh thường xuyên gặp ác mộng, anh liền bắt đầu nghĩ thừa cơ hội đó mỗi người đi một ngả với cô.
Lúc đó anh không đơn thuần là bởi vì sợ sau khi mình chết, không có ai chăm sóc cô, mới sắp xếp Trình Thanh Thông đi làm ba chuyện kia.
Lúc đó anh là nghĩ muốn để cho anh và cô trở lại thời điểm chưa quen biết nhau...
Cuối cùng anh vẫn xem nhẹ lực hấp dẫn của cô với anh, đánh giá cao sức chống cự của anh với cô.
Lúc đó sai một bước, đổi lấy về sau sai từng bước, sai đến hiện tại... Cuối cùng anh và cô cũng cắt đứt quan hệ, không còn đường nào có thể đi nữa.
Bí mật năm năm trước, chú định anh có thể đáp ứng tất cả với cô, chỉ riêng... anh không thể là của cô.
Nước mắt mang theo máu ướt sũng, tràn ra càng ngày càng nhiều từ giữa kẽ tay, đến cuối cùng bờ vai anh đã bắt đầu run rẩy lên.
Đình Đình, em biết không?
Anh nói, anh rất không thích em, là bởi vì anh yêu em.
Anh nói, hiện tại anh không thích em, tương lai cũng sẽ không thích em, là bởi vì anh vẫn luôn rất yêu em.
Anh nói, anh thật không cần em chờ, là bởi vì mặc kệ em chờ anh hay chờ người khác, anh đều sẽ canh giữ ở bên cạnh em, không rời không bỏ.
Anh nói, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt anh nữa, là bởi vì... em quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến anh sợ hãi, sợ tiếp tục dây dưa nữa, anh sẽ không khắc chế được đáy lòng điên cuồng của mình, kéo em cùng nhảy vào trong địa ngục tối tăm với anh.
---
Tần Dĩ Nam là bị chuông điện thoại đánh thức khỏi giấc mộng.
Buổi tối anh đi ngủ, không thích ánh sáng, cho nên đều không bật đèn ngủ, anh mở to mắt, nhìn trần nhà tối đen, sững sờ một hồi lâu, mới biết là điện thoại di động của mình vang lên.
Anh tìm điện thoại di động, mắt vừa liếc về phía màn hình, liền bị ánh sáng chiếu nhức mắt, sau đó anh mơ hồ nhìn rõ ràng biểu hiện trên màn hình là ba chữ "Tô Chi Niệm".
Một giờ rạng sáng, anh ta gọi điện thoại cho anh làm cái gì?
Tần Dĩ Nam dùng cánh tay chống đỡ thân thể dậy, dựa vào trên đầu giường, tiếp nghe điện thoại: "Tô tổng."
"Tần tiên sinh..." Tần Dĩ Nam vừa dứt lời, trong điện thoại liền truyền tới tiếng vang lãnh đạm của Tô Chi Niệm, còn xen lẫn tiếng gió khuya mùa hè: "... Xin lỗi quấy rầy anh, nếu như hiện tại anh có thời gian, phiền toái tới nhà hàng đường Trung Hưng gần rạp Kim Dật, đón Tống Thanh Xuân một chút."
"Tống Tống?" Tần Dĩ Nam nghi hoặc một tiếng, hỏi: "Tống Tống làm sao?"
"Anh tới sẽ biết." Hiển nhiên Tô Chi Niệm không có quá nhiều hứng thú nói chuyện, ngữ điệu lãnh đạm phun xong mấy chữ này, liền trực tiếp cúp điện thoại.
...
Anh tới sẽ biết ...
Mấy chữ này của Tô Chi Niệm khiến cho đáy lòng Tần Dĩ Nam không ổn định, lòng nóng như lửa đốt, anh không thay cả áo ngủ, chỉ là phủ thêm một áo khoác ở bên ngoài, liền vội vàng lấy chìa khóa xe, ra cửa.
Đường phố thành Bắc Kinh vào nửa đêm, một mảnh trống trải, Tần Dĩ Nam một đường giẫm ga đến rạp Kim Dật, anh lái về phía trước khoảng 100 mét, liền nhìn thấy nhà hàng kinh doanh hai mươi bốn tiếng mà Tô Chi Niệm đã nói kia .
Tần Dĩ Nam ngừng xe lung tung ở ven đường, liền hốt hoảng đẩy mở cửa xe, nhanh chóng chạy vào nhà hàng.
Tần Dĩ Nam đẩy cửa ra, hoàn toàn không để ý đến tiếng chào hỏi lễ phép của phục vụ, trực tiếp thở hổn hển, nhanh chóng nhìn quanh nhà hàng một vòng, sau đó tầm mắt của anh liền ngừng trên người Tống Thanh Xuân ở vị trí góc khuất gần cửa sổ.