Cả người Tống Thanh Xuân run rẩy có chút lợi hại, tay cô nâng lên nhiều lần, muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng lại rơi xuống chỗ cũ...
Anh ký hợp đồng với cô... Nếu cô kháng cự anh, anh có thể nói cô vi phạm hợp đồng hay không...
Khi khoảng cách giữa môi của anh đến môi của cô chỉ còn một chút, anh đột nhiên dừng lại.
Anh có thể tinh tường nhìn thấy cô bởi vì bất an, lông mi run rẩy đến lợi hại, thậm chí ngay cả môi cũng đã run run...
Da thịt của anh và cô chạm nhau, anh có thể đọc được suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cô, cô thật sự không muốn phát sinh quan hệ với anh...
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm cô một lúc, liền xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt có chút đau đớn kịch liệt lóe lên, thế nhưng anh chỉ hoảng hốt trong một cái chớp mắt, lại quay đầu nhìn lại lần nữa, tiếp tục nhìn cô chằm chằm vài giây, vừa chuẩn bị thu tay ở trên eo của cô lại, anh lại đọc được suy nghĩ trong lòng cô: Mình bẩn như thế, sao còn có thể thích anh Dĩ Nam?
Bẩn?
Chữ này giống như một cây đao, hung hăng đâm vào trong lòng anh.
Cô nói là, cô bị anh làm bẩn sao?
Cô đang ghét bỏ anh bẩn sao?
Đúng thế, cho tới bây giờ cô đều ghét bỏ anh!
Tô Chi Niệm yên lặng rút tay về, trên mặt anh tràn đầy cảm giác mất mát, đồng tử trong mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân đến mức co rút lại.
Oa... Anh không phản ứng nữa hả? Tống Thanh Xuân làm như ý thức được anh không có động tĩnh gì, trong lòng hiện ra nghi ngờ: Có phải không có hứng thú nữa rồi không? Mình có nên thừa dịp này, tìm cớ từ chối anh?
Cho dù là lấy cớ gì, nếu bị anh phát hiện, cũng sẽ không trêu chọc anh nổi giận chứ?
Tống Thanh Xuân hơi dừng suy nghĩ ở trong lòng một chút: Đúng rồi, dì cả... Chắc là anh không cầm thú đến mức, một người phụ nữ đến dì cả, anh vẫn đẫm máu chiến đấu hăng hái chứ?
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa giả vờ nhớ tới việc gì đó, mở to mắt nói với anh: Anh Tô, hôm nay tôi không thể, có nguyệt sự...
Lúc cô nói đến hai chữ cuối cùng, bởi vì e thẹn, âm điệu thấp hẳn đi.
Tô Chi Niệm không nói chuyện, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn Tống Thanh Xuân.
Cô bị anh nhìn có chút chột dạ, chắc anh không nhìn ra được cô đang nói dối chứ? Nhưng là, chỉ cần cô một mực chắc chắn, anh cũng không có cách nào đi? Anh cũng không thể lột quần của cô, nhìn xem thật sự có phải cô có dì cả hay không? Cho nên, trước cứ tránh được đêm nay rồi nói sau...
Tống Thanh Xuân âm thầm cổ vũ dũng khí cho mình, nhìn anh, vẻ mặt thành thật tiếp tục mở miệng nói: Tôi không lừa anh, là thật...
Trước tránh được đêm nay rồi tính sau.... ý nghĩ này trong lòng cô đã đánh nát lý trí sau cùng của anh, bỗng nhiên anh liền vươn tay nắm lấy cằm của cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, miệng gằn từng chữ, không nghe ra được cảm xúc gì hỏi: Tống Thanh Xuân, nguyệt sự của cô mới đến hai tuần trước, cũng không phải là trong hai tuần liên tục cô có đến hai lần nguyệt sự chứ?
Ánh mắt của cô mở to đến lớn nhất, cô sửng sốt nhìn chằm chằm anh, sau đó đột nhiên nhớ tới, chính mình lần trước còn té xỉu trước mặt anh vì đau bụng kinh, bị anh mang về nhà...
Cô vừa rồi quá mức nóng lòng mà kiếm cớ, hoàn toàn quên mất vấn đề này...
Tống Thanh Xuân bị vạch trần lời nói dối, trên mặt tràn đầy bất an, bị ép nhìn thẳng vào mắt anh, mờ màng bất định.