Khi đó Tống Thừa đã ra nước ngoài, mà Tần Dĩ Nam học đại học ở Nam Phương, người ở nhà cùng cô chỉ có Tô Chi Niệm, cho nên Tống Thanh Xuân liền đem cừu hận ném lên tận chín tầng mây, bắt đầu ngẫu nhiên chủ động tìm anh nói chuyện.
Tô Chi Niệm luôn bày ra mặt than, có đôi khi cô nói với anh mười câu mới đổi lại một tiếng đáp lại của anh, mà còn keo kệt cơ bản đều là Uhm A... các loại từ đơn giản nhất.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng được bao nhiêu, ấn tượng của cô đối với anh lại một lần nữa xuống dốc không phanh.
Lúc vào thu, là sinh nhật của Tần Dĩ Nam.
Đối với Tống Thanh Xuân mà nói, ngày này chính là ngày quan trọng trong năm, hầu như trước đó một tháng cô đã bắt đầu chọn quà sinh nhật cho anh.
Lúc cô chọn quà trước đây, đều lôi kéo Tống Thừa đi, nhưng là hiện tại anh trai cô không ở Bắc Kinh, mà cô lại muốn tìm một nam sinh khác để tham khảo, cho nên cô liền chọn Tô Chi Niệm.
Thẳng thắn mà nói, lúc đầu, Tống Thanh Xuân cũng không xác định Tô Chi Niệm có thể cùng mình đi dạo phố hay không, cô chỉ đơn thuần là ôm mục đích đến hỏi anh, không nghĩ tới thiếu niên lạnh lùng kia vậy mà Uhm một tiếng gật đầu đồng ý.
Lúc đầu khi hai người đi dạo phố, không khí cũng được coi là rất tốt, cô vì muốn cảm ơn sự hỗ trợ của anh, mà mua cho anh một ly trà sữa để uống, thậm chí lúc đi dạo đã vô cùng mệt mỏi, anh còn chủ động xách túi giúp cô.
Thật ra cô cũng không phải ngườ xoắn xuýt, chính là vì để ý Tần Dĩ Nam, cho nên lúc chọn quà, có vẻ hơi kén chọn.
Mỗi thứ cô chọn, đều hỏi anh như thế nào? Lúc bắt đầu, người đàn ông lãnh đạm nói cũng không tệ lắm, thông qua, về sau chỉ gật đầu cho qua hoặc không kiên nhẫn Uhm một tiếng.
Cho tới bây giờ, cô cũng không biết ngày đó mình trêu chọc phải chỗ nào của anh, rõ ràng hai người đang êm đẹp chọn quà sinh nhật, lúc cô yêu cầu anh đeo giúp một chiếc đồng hồ, đột nhiên không hiểu sao anh lại trở mặt, trực tiếp không nói gì rời đi.
Lúc anh đi, còn nhân tiện xách cả túi của cô.
Cô không có một xu trong người, còn không có điện thoại, sờ khắp người, đừng nói gọi taxi, hai đồng bạc ngồi tàu điện ngầm cũng không có, sau cùng chỉ có thể đi về nhà.
Khoảng cách từ trung tâm thương mại về nhà tầm mười kilomet, co đi từ ban ngày đến tối muộn, cũng chưa về đến nhà.
Ngày đó lúc cô đi ra cửa, đi một đôi giày mới, giày có chút không hợp chân, khiến chân cô rất đau.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu qua cực khổ nào như thế, đi đến cuối cùng, hốc mắt cũng đã đỏ lên.
Cô đi trọn vẹn mất bảy tiếng, mãi đến 10 giờ mới về tới nhà.
Lúc cô trở lại phòng mình, cởi tất ra, nhìn thấy trên chân toàn là bọt nước, thậm chí có chỗ còn chảy máu.
Cô cầm bông băng lên sát trùng, vừa lầu bầu lẩm bẩm mắng anh, sau cùng bụng cô lại vì đói mà kêu lên.
Ngay lúc đó cô cảm thấy chính mình thật bi thảm, thật đáng thương, mà sự bi thảm và đáng thương này đều cho Tô Chi Niệm ban tặng, cho nên cô hận chết anh, dưới đáy lòng âm thầm thề, cả đời cô cũng không được lại để ý đến nam sinh đó nữa.
Bây giờ, thời gian mang thù của cô đúng là có chút lâu, suốt cả một tháng cô và anh ở dưới một mái nhà, cũng không nói với nhau một câu.