May mà không có thương tổn đến gân cốt, chỉ là hơi trật nặng một chút, hơi có chút ửng hồng sưng lên.
Tô Chi Niệm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Thanh Thông đứng ở một bên, anh vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, liền nghĩ đến vừa rồi Tống Thanh Xuân nói một câu kia với mình "Chuyện này không có liên quan gì với Trình tiểu thư, là chính tôi không chú ý", sau đó liền trầm mặc một lát, dưới đáy lòng thay đổi ngữ khí, mới mở miệng nói: "Mua dầu cây rum chưa?"
"Đã cho người phục vụ đi mua." Trình Thanh Thông vội vàng đáp, dừng một chút, lại nói: "Tôi đi nhìn xem thử, hẳn là đã sắp tới rồi."
Tô Chi Niệm không nói gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Giống như Trình Thanh Thông nói, cô ấy vừa kéo cửa phòng bao ra, người phục vụ đi mua dầu cây rum đã đến cửa.
Trình Thanh Thông nhận lấy, nói một câu cám ơn, đi đến bên cạnh Tô Chi Niệm, đưa tới.
Lúc Tô Chi Niệm giơ tay lên nhận lấy, dư quang khóe mắt đúng lúc nhìn lướt qua bàn ăn, tầm mắt anh hơi dừng một chút, liền xoay đầu hướng về phía thức ăn gần như không động tới trên bàn ăn, sau đó giơ tay lên, sờ sờ đĩa, đã nguội lạnh, mi tâm cau chặt lên, hỏi Tống Thanh Xuân một câu: "Sao cơm tối đều chưa động vào?"
Lúc Tô Chi Niệm sờ đĩa, cánh tay vừa lúc lướt qua gò má Tống Thanh Xuân, đủ loại đủ kiểu mùi nước hoa chui vào trong mũi của cô, mi tâm cô nhẹ chau lại một chút, tâm tình trở nên càng xuống thấp hơn, quay đầu ra, cho Tô Chi Niệm một cái ót, vẫn là tùy hứng không có mở miệng nói chuyện.
Tô Chi Niệm vô cùng kiên nhẫn chờ giây lát, thấy cô vẫn là một bộ dáng trầm mặc, không có chút bất kỳ không vui lòng nào, chỉ là rơi tầm mắt ở trên người Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông lập tức đều báo ra một năm một mười những gì mình biết: "Đêm nay tâm tình Tống tiểu thư vẫn luôn không tốt, sau khi đưa thức ăn lên, cũng không động đũa chút nào..."
Theo lời nói của Trình Thanh Thông, đáy lòng Tô Chi Niệm nổi lên từng đợt không vui, động tác vặn dầu cây rum của anh dừng lại một chút, sau đó bỗng dưng liền mở miệng, cắt đứt lời nói của Trình Thanh Thông: "Cô đi gọi người phục vụ, dọn dẹp những món ăn nguội lạnh này đi, sau đó lần nữa đổi một phần mới lên."
Trình Thanh Thông: "Vâng, Tô tổng."
Tô Chi Niệm nhìn thấy trên mặt bàn bày biện nước cam ép thêm đá, ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: "Nước cam ép không cần bỏ thêm đá."
"Vâng." Trình Thanh Thông đáp xong, thấy Tô Chi Niệm không có lời muốn nói khác, biết điều đi ra phòng bao thông báo cho người phục vụ.
Một bàn thức ăn gần như không động đũa rất nhanh liền được phục vụ dọn xuống.
Trong phòng bao quay về an tĩnh, Trình Thanh Thông đóng cửa lại, vừa mới bắt gặp Tô Chi Niệm đang đổ dầu cây rum vào lòng bàn tay, cô nghĩ đến tổng giám đốc Lý, liền hỏi một câu: "Tô tổng, hợp đồng bên Lý tổng ký xong rồi sao?"
Trình Thanh Thông nhắc nhở như vậy, Tô Chi Niệm mới đột nhiên nghĩ đến tổng giám đốc Lý còn đang bị chính mình ném ở trong đống cô gái trên lầu.
Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, gần như là không có quá nhiều suy nghĩ được mất và lựa chọn, liền phân phó Trình Thanh Thông: "Lý tổng còn ở trên lầu, cô đi qua bên ông ta trấn an một chút."
"Nhưng Tô tổng, nếu như là tôi đi, Lý tổng chưa hẳn chịu ký hợp đồng..."
Rõ ràng Tống Thanh Xuân còn đang rầu rĩ không vui, cô bị thương ở dưới mí mắt anh, anh đâu còn tâm tư chiếu cố người trên lầu đó?
Lời kế tiếp của Trình Thanh Thông còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm liền không nóng không lạnh cắt đứt lời nói của cô: "Ký không được liền không ký."