"Tống Thanh Xuân, tư vị bị người khác đoạt đồ đi như thế nào?"
Tần Dĩ Nam còn chưa nghĩ rõ ràng vấn đề trên, nghi ngờ kế tiếp lại theo sát phía sau hiện ra rồi.
Đoạt đồ đi? Đường Noãn đoạt thứ gì của Tống Tống?
Tần Dĩ Nam cảm thấy giờ này khắc này liền giống như là phim truyền hình diễn đến cao trào nhất, bùng nổ một chuyện tiếp một chuyện, đặc sắc kích thích khiến cho anh thẫn thờ.
"Nói thật cho cô biết, tôi không thích Tần Dĩ Nam, nhưng anh ta thổ lộ với tôi, tôi lại không có cự tuyệt anh ta, cô có biết tại sao không?"
Theo lời Đường Noãn nói, từng màn chuyện cũ giống như màn ảnh lướt nhanh, đang xẹt qua trong đầu Tần Dĩ Nam.
Những năm này, anh không chỉ tỏ tình với cô một lần, mỗi một lần cô đều cúi đầu, khuôn mặt luống cuống nói với anh, cô còn chưa nghĩ đến.
Cô nói cô chưa nghĩ đến, anh liền tin cô chưa nghĩ đến.
Anh chưa từng hoài nghi phía sau cô chưa nghĩ đến, lại có khác ý tứ.
Tần Dĩ Nam không biết rốt cuộc mình đang khẩn trương cái gì, tay anh nắm chặt thành quyền, vò khăn giấy vốn muốn lau tay kia thành đoàn.
Bởi vì cô thích anh ta, cho nên tôi muốn bám lấy anh ta, tôi muốn để cho cô nhìn thấy, người đàn ông cô yêu, rốt cuộc bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào."
Câu nói này liền giống như là một cây dao, không chút lưu tình đâm vào ngực Tần Dĩ Nam, người anh cứng ngắc, hơi hơi lắc lắc.
Đây rõ ràng là giọng nói của Đường Noãn, nhưng sao anh lại cảm thấy xa lạ như vậy chứ?
Liền giống như là lần đầu tiên nghe thấy.
Trong trí nhớ của anh, cho dù cô tức giận hơn, ngữ khí nói chuyện cũng đều là mềm mại vô lực, hoàn toàn không giống như bây giờ vậy, trong mỗi một chữ đều giấu một luồng ác độc và vô tình.
"Nói thật cho cô biết, năm năm qua, tôi chưa từng thích Tần Dĩ Nam..."
Dao đâm vào ngực Tần Dĩ Nam kia, tàn nhẫn vô cùng xoay tròn một chút, anh giống như đã nghe thấy âm thanh máu chảy.
Đau... Thật sự rất đau... Cô gái anh theo đuổi năm năm, bạn gái đương nhiệm của anh, nghĩa chính ngôn từ nói cô chưa từng thích anh.
Lúc anh theo đuổi cô, không phải cô chưa từng cho anh khó chịu, cho tới bây giờ, anh mới phát hiện, những khổ sở kia thì tính là cái gì?
Nhưng mà, đây không phải là khổ sở nhất, khổ sở hơn là câu nói sau đó của cô.
"... chưa từng thích anh ta một chút nào."
Chưa từng thích anh một chút nà ... Nếu vừa rồi trong lòng anh còn tồn tại một tia mong đợi, hiện tại đã thật bị hoàn toàn giội tắt .
"Cho dù tôi không thích anh ta, cô cũng đừng hòng trông chờ tôi có thể buông tha anh ta."
"Bởi vì tôi thích nhìn cô khó chịu, nhìn cô thống khổ, nhìn cô bởi vì tôi đối với anh ta như vậy mà đau lòng!"
"Tống Thanh Xuân, cô đừng trách tôi lòng dạ độc ác như vậy, phải biết kết quả bây giờ của anh ta, đều là do cô ban tặng!"
Tần Dĩ Nam cảm thấy chính mình khẳng định là điên, lại có thể cong môi nở nụ cười vào lúc nghe được Đường Noãn nói những lời này.
Anh từng vui vẻ vì cô gật đầu đáp ứng làm bạn gái anh bao nhiêu, hiện tại anh liền cảm thấy buồn cười bấy nhiêu.
Anh còn cho rằng là năm năm kiên trì bền bỉ của mình cảm động cô ta chứ, hóa ra không phải, không phải... Là cô ta muốn lấy anh làm vũ khí... Mà đối tượng công kích của vũ khí này lại là Tống Tống mà anh nhìn từ nhỏ đến lớn... Anh còn từng nói với Tống Tống, anh muốn đối tốt với cô gấp đôi, đối tốt luôn cả phần của Tống Thừa với cô... Kết quả thì sao?
Tần Dĩ Nam càng nghĩ, càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng môi đều cười toét ra, lộ ra hàm răng trắng noãn, nhưng hốc mắt của anh, lại dần dần ửng đỏ.