Đường Noãn chạm phải tầm mắt cô, vẻ tươi cười trên khuôn mặt càng lúc càng kinh diễm động lòng người. Ngay cả giọng nói cũng mang theo mùi vị kích thích: …. Trên tờ giấy đó cũng là một bài thơ ngắn, chữ viết rất ngay ngắn, hơn nữa bài thơ vô cùng hay, chỉ xem một lần là chạm tới đáy lòng….
Đường Noãn nói tới đây còn nghiêng đầu cùng Tần Dĩ Nam liếc nhau một cái, như đang muốn làm nổi bật đoạn thời gian năm tháng thanh xuân tốt đẹp của buổi gặp gỡ ban đầu. Đáy mắt hai người đối diện nhau tỏa sáng, nồng nàn không thể tưởng tượng nổi.
…. Sau đó tôi lại mượn quyển sách này mang về nhà, trầm tư suy nghĩ mấy ngày, rồi viết một bài thơ, sau đó lại kẹp tờ giấy vào trong quyển sách kia, rồi trả về thư viện. Qua tầm một tuần tôi ôm tâm tình muốn xem thử nên đi thư viện tìm quyển sách này, vậy mà lại phát hiện trong đó có một tờ giấy mới, từ chữ viết trên đó tôi có thể nhận ra, chữ viết trên tờ giấy lần này và lần trước là của cùng một người. Khi đó tôi biết được, thì ra có một người cũng chú ý câu trả lời trong quyển sách này giống như tôi. Sau đó nữa chúng tôi liền mượn sách truyền thơ.
Ánh mắt Tống Thanh Xuân thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Đường Noãn, nhưng tay cầm đũa của cô đã tăng thêm sức.
Mượn sách truyền thơ…. Bốn chữ này rất quen thuộc.
Nhiều năm trước, trong buổi chiều mặt trời lặn lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều cuối chân trời đẹp như cảnh tượng trong phim hoạt hình Nhật Bản. Cô và Đường Noãn cùng một đám chị em giúp đẩy xe ô tô về nhà, cô ta vừa dùng giọng điệu thổn thức như thế này vừa già mồm nói với cô: Tớ và anh Dĩ Nam là bắt đầu mượn sách truyền thơ như thế này.
Đường Noãn vẫn còn đang nói với cô buổi đầu gặp gỡ đẹp đẽ của cô ta và Tần Dĩ Nam: …. Cuối cùng là lời thơ không đủ, hơn nữa bây giờ nhớ lại, khi đó viết thơ giống như sổ thu chi, sau này bọn tôi liền không viết nữa. Hai bên bắt đầu tiến hành nói ra bí mật trong lòng, rồi sau đó nữa trước khi thi cao đẳng một tuần, tôi đi tới thư viện buổi cuối, lúc giở quyển sách kia lần cuối ra thế nhưng gặp được Dĩ Nam, sau lúc đó chúng tôi mới chính thức gặp mặt.
Đúng vậy…. Mặc dù đã qua sáu năm rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy như mới xảy ra ngày hôm qua, mỗi khi nhớ tới đáy lòng đều ấm áp. Có lẽ lời nói của Đường Noãn quá giàu tình cảm, Tần Dĩ Nam không nhịn được cũng thổn thức theo: Hơn nữa cho tới bây giờ, anh vẫn nhớ rõ ràng lúc đó em viết cho anh câu….
Đáy mắt Tần Dĩ Nam nhìn Đường Noãn tràn đầy ý cười ấm áp: Em hi vọng người em yêu thật hạnh phúc, em hi vọng người em yêu thích em.
Ngón tay Tống Thanh Xuân cầm đũa bắt đầu khẽ run rẩy, những lời này không đơn giản là Tần Dĩ Nam nhớ rõ, mà cô cũng nhớ rõ. Cho dù nhiều năm như vậy, mỗi lần cầm bút, dưới tình huống vô thức cô đều viết ra những lời này.
Cô do dự một lúc lâu mới quay đầu nhìn về Tần Dĩ Nam, cô cố gắng ổn định cảm xúc, nhẹ giọng mở miệng: Vậy còn anh? Anh Dĩ Nam, anh cảm thấy trong tờ giấy anh viết lúc đó câu nào là viết hay nhất?
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam bình thản suy nghĩ một lát, không mở miệng, rồi trước hơi ngại ngùng nở nụ cười nhẹ, sau đó đáy mắt lóe lên tình cảm dịu dàng, như đang nói lời thế nguyền, rất nghiêm túc nói: Nếu như yêu nhau, dắt tay đến già; Nếu như vô duyên, bảo vệ em bình yên.
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Theo mười sáu chữ này kiên quyết buột ra khỏi miệng Tần Dĩ Nam, đôi đũa trong tay Tống Thanh Xuân Bộp một tiếng liền rơi xuống bàn.
Cô không đợi Tần Dĩ Nam và Đường Noãn phản ứng gì, người đã lập tức đứng lên.
Phản ứng của cô kích động quá mức, Tần Dĩ Nam hơi nhíu mày, cũng đứng dậy theo quan tâm mở miệng: Tống Tống, em làm sao vậy?
Tống Thanh Xuân lắc đầu mấy lần mới miễn cưỡng khiến bản thân phát ra giọng điệu khô khốc, khàn khàn: Không có việc gì, đột nhiên em có chút không thoải mái, đi toilet một tý đã.
Anh đi cùng em…. Tần Dĩ Nam giẫm xuống bậc thềm đi tới trước mặt, tay còn chưa đụng vào cánh tay Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Xuân đã đột nhiên quay đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn về phía anh ta, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc ra được, giọng có chút sắc lạnh bén nhọn: Không cần đâu!
Nói xong, Tống Thanh Xuân mới ý thức được dường như bản thân không khống chế được cảm xúc, nói một câu thật nhỏ, Xin lỗi, em muốn ở một mình một lát. Sau đó bước nhanh chân rời khỏi đó.
Tống Thanh Xuân đi rất nhanh, đùi còn không cẩn thận đụng vào góc bàn, đau đớn truyền vào trong đáy lòng cô, khiến trong nháy mắt nước mắt cô lăn xuống. Cô chạy vọt vào toilet, khóa chặt cửa từ bên trong sau đó ngồi xổm xuống che miệng khóc nức nở.
Tuổi trẻ tươi đẹp chính là ở chỗ này, rõ ràng chuyện rất khác người, nhưng cố tình làm như kiểu theo lẽ thường phải vậy.
Không giống như sau khi trưởng thành, đáy lòng có khổ đau cũng không dám khóc lớn tiếng trước mặt người khác.
Mặc dù bây giờ trong toilet chỉ có mình cô, nhưng cô cũng không dám liều mạng khóc như trước.
Cô rất rất khó chịu, nếu không phải hôm nay cô nghe Đường Noãn nói lại chuyện cũ, thì cô nghĩ cả đời này cô có thể sẽ không biết giữa những thứ đó và anh Dĩ Nam có bí mật, dĩ nhiên sẽ trở thành kỷ niệm đáng nhớ của cô.
Cô biết, sở dĩ Đường Noãn công bố bí mật này chẳng qua là vì muốn cho cô một đả kích để buông tha anh Dĩ Nam. Cô khó chịu khóc thút thít, đều là kết quả cô muốn, nhưng cô ta đã thành công, cô ta đúng là cho cô một đả kích trí mạng.
Cô vẫn luôn nghĩ mãi không ra, vì sao anh Dĩ Nam lại coi trọng Đường Noãn. Mặc dù cô ta xinh đẹp, nhưng có khối người còn xinh hơn cô ta. Cuối cùng bây giờ cô đã hiểu rõ, thì ra là vì những tờ giấy đó!truyện bên djendanlequydon
Những tờ giấy đó đều là cô và anh Dĩ Nam truyền lại cho nhau, anh Dĩ Nam từng nhờ Tống Thừa giúp anh mượn cuốn sách của Từ Chí Ma. Tống Thừa lại lôi kéo cô, cô biết anh Dĩ Nam thích Từ Chí Ma, cho nên cũng xem thơ Từ Chí Ma. Sau đó cô chợt có linh cảm viết một bài thơ kẹp vào trong sách đưa cho Tống Thừa.
Sau đó mỗi ngày cô đều đi tới thư viện, đều để ý lưu tâm tới cuốn sách Từ Chí Ma này. Sau đó có một ngày cô rốt cuộc thấy tờ giấy đáp lại của anh Dĩ Nam trong cuốn sách Từ Chí Ma, cô lục thấy ở giữa cuốn có một tờ giấy mà anh ta đặt vào đó.
Sau đó nữa, giống như Đường Noãn nói vậy, cô và anh Dĩ Nam thường xuyên truyền tờ giấy qua cuốn sách Từ Chí Ma này.
Anh Dĩ Nam vẫn chưa biết người viết tờ giấy kia là cô, nhưng cô biết ngoài anh Dĩ Nam, người thứ hai hiểu rõ chuyện này chính là Đường Noãn…. Khi đó quan hệ giữa cô và cô ta rất tốt, cô gái trẻ đều không giấu được tâm sự, thích chia sẽ bí mật chính mình với người bạn tốt nhất của mình.
Thì ra…. Thì ra cô ta từng tiếp cận giấc mộng của mình bằng cách như vậy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là cô và anh Dĩ Nam có thể ở cùng một chỗ rồi.
Nhưng rõ ràng cô cứ như vậy bỏ lỡ… Đó là giấc mộng cô theo đuổi từ nhỏ….