Anh nói liên tục hai lần, Tống Thanh Xuân mới phản ứng kịp anh đang chỉ cái gì, ánh mắt sững sờ nhìn về phía anh.
Tròng mắt đen nhánh sáng ngời của cô còn lưu lại một chút phòng bị cùng bối rối nhưng lại toát ra một chút vui mừng, dù bị cô tận lực áp chế nhưng vẫn rõ ràng rất chói mắt.
Cô giống như không thể tin được điều mình nghe thấy, hoặc như là không tin tưởng lời nói của anh, chần chờ chốc lát, mang theo vài phần nghi ngờ Hả? một tiếng, sau đó hỏi một câu: Cái gì?
Từ trước đến nay anh đều biết cô không thích anh, càng không thích anh chạm vào cô, cho nên khi cô nghe được những lời này của anh thì mừng rỡ kích động là điều tự nhiên, cho nên, anh không cần phải khổ sở, không phải sao?
Nhưng mà, Tô Chi Niệm vẫn nhịn không được chuyển tầm mắt từ trên mặt của cô ra, nhìn chằm chằm ánh sáng mờ nhạt không rõ của chiếc đèn ngủ đầu giường, vẻ mặt lạnh nhạt giống như ánh nắng ban mai trong sương mù, thật lâu sau, anh mới khẽ chớp mắt một cái, lành lạnh mở miệng: Tôi nói. . . . . .
Anh chỉ nói hai chữ này, trong lồng ngực có vô số loại cảm xúc cuồn cuộn trào ra, phập phồng, truyền đến cơ thể làm anh ngạt thở đau đớn, khiến cho anh suýt nữa đã không đứng thẳng được, anh hít vào một hơi, mới miễn cưỡng lưu loát nói ra câu hoàn chỉnh tiếp theo: . . . . . Trong thời gian cô ở nhà tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào cô, cho nên cô chỉ cần phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của tôi là được rồi.
Thật ra. . . . . . Anh rất muốn nói với cô, nếu cô thật sự cảm thấy ở trong nhà anh là một loại giày vò thì cô có thể trở về nhà của mình, một trăm ngày sau, anh vẫn có thể cải tử hồi sinh Tống thị cho cô, nhưng mà, suy nghĩ quay cuồn ở trong lòng rất nhiều lần, đợi đến khi nói ra khỏi miệng thì đã thay đổi hoàn toàn.
Cuối cùng anh cũng không nỡ cùng cô mỗi người đi một ngả, cho dù anh biết, sau cùng anh và cô vẫn mỗi người đi một ngả.
Anh nghĩ, trong cuộc sống đau nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, cho anh yêu tha thiết một người để đáy lòng chịu nỗi đau đớn nhất; trong cuộc sống ván cờ nan giải nhất chính là nên buông ra, nhưng vẫn cứ muốn nắm chặt.
Anh nói rất nghiêm túc, không hề giống đang nói đùa, hơn nữa trong nhận thức của Tống Thanh Xuân, ai cũng có thể nói đùa, duy chỉ có Tô Chi Niệm này từ trước tới nay luôn là người nghiêm túc, đừng nói nói đùa, ngay cả cười cũng chưa từng có.
Tống Thanh Xuân cảm giác giống như mình đang nằm mơ, cô vô ý thức nhéo mình một cái, cho đến khi cảm thấy cơn đau truyền đến, cô mới lấy lại tinh thần, môi cánh hoa của cô mấp máy nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ A một tiếng rất nhẹ.
Tô Chi Niệm trầm mặc thật lâu, lại nói tiếp: Cô cũng không cần lo lắng tôi sẽ giống như mấy ngày trước. . . . . .
Anh nói tới đây, dường như không biết nên nói tiếp như thế nào, cho nên dừng lại.
Tống Thanh Xuân biết, anh là chỉ chuyện anh uống say suýt nữa cưỡng ép cô, cô mấp máy môi, cúi đầu xuống, sau đó lại nghe giọng nói nhàn nhạt của anh: . . . . . . Cô yên tâm, sẽ không có lần thứ ba, tôi sẽ không uống rượu nữa.
Lần này anh nói xong, không dừng lại chút nào, trực tiếp quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt của anh sâu lắng thâm trầm, mang theo rất nhiều tình cảm, phức tạp giống như ẩn giấu rất nhiều bí mật, cũng không đợi Tống Thanh Xuân hiểu, anh liền trở tay kéo cửa phía sau đi ra ngoài, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.