Tiếp đó, anh biết được bí mật kia, ngừng tìm cô.
Cô và anh cứ như vậy mà mỗi người một ngả.
Thật ra, lúc đó anh cũng hiểu được, anh và cô đã có một kết thúc thảm.
Nhưng ít nhất, anh biết trong trò chơi đó, anh với cô còn một chút liên quan.
Thời gian đó, cô không còn đăng nhập vào trò chơi nữa, nhưng anh vẫn vào, sau đó đứng một mình ngẩn người nhìn ánh đèn đèn tối tăm trên níck cô, một mình điên cuồng đánh quái, tự mình nhặt trang bị.
Người con trai áo trắng trong trò chơi, cuối cùng thì bên cạnh không còn người vừa nhìn thấy trang bị rơi đã tranh nhặt nữa, không còn cô gái áo trắng xinh đẹp không màng sống chết mà nhặt trang bị nữa.
Bên cạnh anh cũng không có, người nhìn thấy anh mở rương châu báu, bên trong có bảo bối gì, đều giương nanh múa vuốt đến tranh của anh nữa.
Một đêm kia của cô và anh, cô nói, muốn anh không nói cho bất kì ai, anh đồng ý, cũng làm theo.
Nhưng không biết vì sao, ở đâu xuất hiện tin tức, làm lộ ra, ngày trường đại học xét nguyện vọng đó, tất cả mọi học sinh cấp ba đều biết được, mội người đều bàn tán xôn xao, cô tức giận đùng đùng đi tìm anh.
Cô không tin chuyện đó không phải do anh truyền đi, cô tức giận, nói những lời ác độc nhất với anh.
Cô nói anh không giữ lời hứa, anh quá phận, được tiện nghi còn khoe mẽ, vậy mà đi lan truyền khắp nơi tin tức cô ngủ chung với anh.
Cô còn nói, chuyện cả đời mình hối hận nhất, chính là gặp anh.
Ngày đó, tâm trạng cô không vui, mà tâm trạng anh cũng không tốt.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô từ sau khi anh biết bí mật kia, sự tức giận bực bội vất vả lắm mới dìm xuống được, lại tràn ngập lồng ngực một lần nữa.
Anh không tức giận với cô, anh chỉ tức vận mệnh trêu người, nhưng anh vẫn nghe được cô nói câu kia ''Chuyện cả đời này tôi hối hận nhất, chính là gặp anh. lúc đó, anh cũng sầm mặt mở miệng.
Anh nói: Thật đúng lúc, Tống Thanh Xuân, tôi cũng vậy, cả đời này của tôi, sai lầm lớn nhất, chính là quen biết cô!
Cô vốn là người có tính tình nóng nảy, bị anh nói như vậy, lập tức bùng nổ, cô tức đến run cả người, giơ tay lên, chỉ vào mũi anh rồi nói: Anh cút đi cho tôi, Tô Chi Niệm, anh cút khỏi nhà tôi, đi càng xa càng tốt, cả đời này, hai ta đừng gặp nhau nữa, ai gặp lại là đồ ngu!
Dường như cô vẫn chưa hết tức giận, hít sâu rồi rống to, giống như người mắc bệnh tâm thần: Tô Chi Niệm, anh là một quả trứng thối, tôi ghét anh, tôi ghét nhất là anh! Anh cút đi cho tôi, cút!
Cô vừa mắng chửi vừa mở máy tính ra, ở trước mặt anh, ly hôn trong trò chơi với anh, thậm chí còn trả hết mọi trang bị cho anh, tiện thể đưa anh vào danh sách đen.
Trong giây phút đó, anh nhìn thấy cô đang trên ranh giới của sự sụp đổ, bình tĩnh lại như có kì tích, anh bình tĩnh đợi đến lúc cô ngồi xuống gào khóc trên mặt đất, mới đi vè phía giường mình, cầm lấy túi tiền lêm, rút ra một tờ chi phiếu, điền vào vài con số, nếm ở trước mặt cô, nói: Đây là tiền trọ và cám ơn bấy lâu nay tôi ở nhà cô.
Sau đó anh bắt đầu thu giọn đồ đạc, toàn bộ quá trình đều không nói thêm câu nào, cô cũng chỉ khóc, anh lạnh lùng không nói một câu, kéo hành lí, rời khỏi nhà cô.