Bước chân của Tô Chi Niệm không có dừng lại chút nào, ngược lại tăng nhanh hơn rất nhiều, anh dốc sức đẩy cửa phòng rửa tay ra, chống đỡ trước bồn rửa tay, nhắm mắt lại an tĩnh hai giây, mới mở vòi nước ra, rửa mặt.
Tô Chi Niệm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm không ngừng nhỏ giọt nước của mình ở trong gương, đáy mắt nổi lên một nét đỏ.
Đúng vậy... Anh và cô gái anh thích như thế nào? Anh và cô còn có thể thế nào? Cô và anh vừa hoàn toàn cắt đứt liên hệ, cô liền muốn lập gia đình...
-
Có mấy lời, người nói vô ý, người nghe có tâm.
Có vài chuyện, không khó thăm dò.
Tối đó sau khi Tô Chi Niệm lái xe rời khỏi nhà mẹ, về đến trong thành phố, liền gọi một cú điện thoại, ba câu hai lời, liền hỏi ra người Tống Thanh Xuân muốn tìm để thiết kế áo cưới là ai.
Nhà thiết kế tiếng tăm lừng lẫy kia, Tô Chi Niệm cũng không quen thuộc, nhưng anh có một người bạn nước ngoài quan hệ rất tốt, đúng lúc là bạn rượu với anh ta, cho nên anh liền gọi điện thoại quốc tế đường dài, lấy được phương thức liên lạc của thiết kế đó, cũng bàn xong tất cả mọi chuyện về thiết kế áo cưới của Tống Thanh Xuân với nhà thiết kế đó.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Chi Niệm nhấn tên Tống Thanh Xuân, muốn gọi cho cô một cú điện thoại, nhưng nghĩ nghĩ, rồi lại không biết chính mình nên mở miệng như thế nào, cuối cùng dứt khoát liền đổi địa điểm cuộc họp làm ăn ngày mai, tỏ vẻ bộ dáng không hẹn mà gặp với cô.
Chẳng qua, Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân không hẹn mà gặp có chút đột ngột.
Anh lái xe vào vườn hồng, vừa mới ngừng ổn, anh xuống xe từ bên trong, đi còn chưa được năm bước, liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân mặc một thân lụa trắng, dưới sự giúp đỡ của vài người, kéo làn váy dài, đi ra từ trong đại sảnh cách đó không xa.
Cô không nhìn anh, quẹo vào phương hướng ngược lại.
Nhưng cả người anh liền giống như bị điểm huyệt đạo, đứng cứng đờ ngay tại chỗ.
Trình Thanh Thông bởi vì Tô Chi Niệm đột nhiên dừng lại, tỏ vẻ hơi buồn bực, cô mở miệng vừa nghi hoặc gọi một câu “Tô tổng?”, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, liền thuận theo tầm mắt của anh, nhìn thấy bóng lưng Tống Thanh Xuân, lời kế tiếp, liền như vậy hung bạo nghẹn ở chỗ cổ họng.
Bóng dáng của Tống Thanh Xuân đã đi ra khỏi tầm nhìn rất lâu, Tô Chi Niệm vẫn nhìn thẳng chằm chằm về hướng cô rời đi.
Trình Thanh Thông không có quấy rầy anh, rất kiên nhẫn đi theo, thẳng đến khi đến người ở phòng hội nghị vẫn chậm chạp chờ không được Tô Chi Niệm gọi điện thoại tới thúc giục hỏi, Tô Chi Niệm mới rút tầm mắt trở về.
Liền giống như là cắt cảnh trong phim điện ảnh, trên mặt Tô Chi Niệm vốn buồn bã, liền biến thành vẻ mặt luôn lạnh lùng trước sau như một, giống như không thấy gì hết, cũng không phát sinh chuyện gì, một thân quý khí cất bước, đi tới phòng hội nghị.
Lúc họp, Tô Chi Niệm luôn không ở trạng thái, anh luôn sẽ lơ đãng chuyển tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, nhìn vào trong vườn hồng.
Cho dù đập vào mắt là mặt hồ mờ ảo, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng từ mặt hồ trong Merlin.
“Dựa lại gần một chút, đúng, chính là như vậy, rất tốt...”
“Chú rể ôm lấy eo cô dâu... Ôm thân mật tự nhiên một chút... Rất tốt...”
“Cô dâu kiễng chân lên, bày ra bộ dáng muốn hôn chú rể... Đúng đúng đúng, chính là như vậy, tốt lắm...”
Âm thanh “Tách tách”, theo nhiếp ảnh gia chỉ huy, vang lên không gián đoạn.
-
Tống Thanh Xuân đã rất lâu không mang kính áp tròng, hôm nay lại không có mang theo thuốc nhỏ mắt, khiến cho mắt cô, đến lúc chụp ảnh sau cùng, trở nên càng lúc càng không thoải mái.