Mục lục
Nói yêu em 99 lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May
Cô say rượu nên toàn thân mềm mại vô lực, bị anh kéo một cái, điện thoại di động nắm trong tay “bốp” rơi xuống đất.
Cô “Á” thật thấp một tiếng, muốn cúi người đi nhặt lấy, lại bị anh dùng sức một cái, kéo vào trong lòng ôm chặt lấy.
Anh phát hiện đáy lòng cô đang nghi hoặc, buồn bực anh là ai, cánh tay anh ôm cô dùng sức, ôm cô càng chặt thêm một chút, sau đó chôn đầu ở chỗ cổ của cô, mở miệng tiếng nói có chút nghẹn ngào: “Là anh, anh là Tô Chi Niệm, anh tới rồi...”
Trong lòng cô, lúc nghe đến ba chữ “Tô Chi Niệm” kia, chớp mắt cứng đờ sững sờ, qua một hồi lâu, cô mới ngây ngốc hỏi: “Anh nói, anh là ai?”
“Tô Chi Niệm, anh nói, anh là Tô Chi Niệm.”
Cô giống như là không tin tưởng, tiến đầu đến trên quần áo của anh, hung hăng hít mấy hơi, sau đó anh liền đọc được ý nghĩ trong đáy lòng cô: Thật là mùi hương của Tô Chi Niệm...
Cô ngẩn ngơ chớp chớp mắt, đáy lòng rõ ràng có vui sướng đang lay động, ngay cả mở miệng, giọng nói cũng run rẩy lợi hại: “Anh thật là Tô Chi Niệm sao?”
“Đúng, thật là anh.” Tô Chi Niệm không có chút xíu thiếu kiên nhẫn tiếp tục hồi.
“Anh thật sự tới?”
“Đúng, anh thật sự tới.”
Tô Chi Niệm vừa trả lời chắc chắn xong, Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền “Oa” khóc ra tiếng: “Sao giờ anh mới tới, anh biết không, em chờ anh rất lâu, rất lâu ... Sao giờ anh mới tới...”
Tô Chi Niệm nghe cô trách móc, đầu chôn ở chỗ cổ cô càng vùi sâu hơn một chút, có một giọt nước mắt dính ở trên da thịt của cô: “Thực xin lỗi, anh không nên tới muộn như vậy, thực xin lỗi.”
“Vậy anh tới, còn sẽ đi không?” Cô nắm chặt áo của anh, tội nghiệp hỏi.
Cánh tay anh ôm cô cứng đờ một chút, lúc phát hiện được khủng hoảng nơi đáy lòng cô, dán đến bên tai cô, trầm thấp cam đoan nói: “Không, không đi.”
“Thật sao? Anh thật không đi sao?”
“Thật.” Anh đáp không chậm trễ chút nào.
Anh nhận lỗi, anh cam đoan, khiến cho đáy lòng cô đặc biệt vui mừng, liền dâng trào ủy khuất và khổ sở anh đã cho cô vào mấy ngày nay lên, nước mắt của cô tách tách chảy càng mãnh liệt, thậm chí cô còn ở trong lòng anh giậm chân: “Anh biết không, anh rất đáng ghét, anh đã có người trong lòng, vì sao anh còn muốn đối tốt với em? Anh đã đối tốt với em, vì sao anh còn không luôn đối tốt với em? Anh không có cách nào cho em cả đời, anh cần gì phải tới trêu chọc em? Anh có biết không, em thật thật chán ghét anh, rất chán ghét anh lúc lạnh lúc nóng... Sao anh có thể bắt nạt em như vậy? Anh là tên khốn kiếp, trứng thúi...”
Cô giống như là lại nói khẩu lệnh, phát tiết khổ sở và kiềm nén nơi đáy lòng mình.
Anh im lặng không tiếng động ôm lấy cô, tùy ý cô phát tiết.
Phát tiết đến cuối cùng, cô không còn sức lực, tiếng mắng và tiếng oán giận trong miệng dần dần biến mất, chỉ là còn lại tiếng nức nở như có như không, rúc vào trước ngực anh.
Cảm xúc của cô dần dần ổn định lại, cô cọ xát nước mắt và nước mũi lên quần áo anh, sau đó chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy eo anh.
Thân thể anh hơi cứng đờ một chút, ôm ấp cô vào trong lòng càng chặt một chút.
Đèn đường yên tĩnh chiếu ở trên thân hai người, ven đường thỉnh thoảng có người đi qua, sẽ quay đầu nhìn hai lần.
Anh và cô giống như không có phát hiện được, cứ như vậy ở trên đường phố cuối thu, không coi ai ra gì ôm lấy nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK