Việc như vậy, Đường Noãn làm nhiều lần… Thậm chí có lần Tần Dĩ Nam mua cho cô ta một chai nước khoáng, cô ta cũng muốn, chai nước đó cũng giống như váy cùng giày kia, bị cô ta bỏ không thương tiếc, chẳng qua quần áo cùng giày là cho người khác, còn chai nước khoáng bị cô ta quăng vào thùng rác.
Cho nên nhiều năm kinh nghiệm như vậy, Tống Thanh Xuân tin tưởng, hôm nay Đường Noãn muốn quà tặng như vậy trước mặt cô, sợ là món đó cũng bị vứt như cũ.
Tống Thanh Xuân nhìn Tần Dĩ Nam đang cười nuông chiều nhìn Đường Noãn, đáy lòng lập tức buồn bã, lúc cô chuẩn bị nói chuyện với Đường Noãn, cô ta đã giành nói trước: Anh Dĩ Nam, chúng ta qua bên kia chào hỏi anh Chương Tử đi.
Anh Chương Tử là người lúc Tống Thừa còn sống, trừ Tần Dĩ Nam ra, là người bạn tốt nhất của cô.
Ừ. Tần Dĩ Nam cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói với Tống Thanh Xuân một câu: Tống Tống, không được uống rượu.
Biết rồi. Tống Thanh Xuân bày ra bộ mặt chán ghét biểu cảm của Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam dịu dàng nở nụ cười, vươn tay sửa sang lại sợi tóc bay loạn của cô, sau đó vỗ đầu cô một cái: Đi thôi.
Giọng nói của anh cùng động tác, giống như khi còn nhỏ, bị Tống Thừa bắt nạt đến khóc, anh sẽ dỗ cô như vậy.
Thật ra trước kia, cô thích nhất anh dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, rồi vỗ đầu cô, bởi vì mỗi khi như vậy, cô đều cảm thấy bản thân có một loại cảm giác được che chở cưng chiều.
Cho tới bây giờ, cô mới thấy, giọng nói cùng động tác này là dỗ dành con nít, bên trong cử chỉ yêu thương không phải là thương yêu.
Nhiều năm như vậy, cô không hiểu sự việc, bây giờ cô mới hiểu, Tần Dĩ Nam luôn xem mình là em gái.
Có một số việc, biết sớm một chút còn hơn là biết rõ, nhưng mà lúc biết rõ, vẫn làm cho người ta có chút đau khổ.
Tống Thanh Xuân cố gắng tươi cười, phất phất tay với anh, vội vàng xoay người rời đi.
Cô đi chưa được hai bước, chợt nghe giọng nói của Đường Noãn truyền đến: Dĩ Nam, em muốn ăn gì đó, anh đi với em nhé.
Ăn lòng nhé?
Có không thế? Hay để đầu bếp của em làm?
…
Có lẽ bởi vì Tống Thanh Xuân, đêm nay Đường Noãn mới dám cãi lại Tần Dĩ Nam, nếu không ghét ăn cay, thì cũng là bánh ngọt quá ngọt không thể ăn, hoặc là nhờ Tần Dĩ Nam pha cà phê cho mình.
Thực ra Tống Thanh Xuân cũng không chú ý đến quan hệ giữa Đường Noãn và Tần Dĩ Nam nhiều đến vậy, chỉ là Đường Noãn muốn cho cô xem, làm sao cô có thể tránh?
Tống Thanh Xuân nhìn Tần Dĩ Nam vội vàng kêu một bàn ăn cho Đường Noãn, ..l3,qU-Y.d0n chính chủ...dường như cũng chưa được cô ta dùng qua, đáy lòng nổi lên một tia khổ sở không nói nên lời.
Cho dù, cho dù cô không thương Tần Dĩ Nam… Cho dù, cho dù cô xem Tần Dĩ Nam là anh trai… Cô cũng không chịu được Đường Noãn phá hư sự quan tâm của anh với cô.
Cuối cùng Tống Thanh Xuân nhịn không được, liền đi tới tủ chứa đồ, cầm áo khoát, đi ra biệt thự, hít thở không khí,…