Tống Thanh Xuân nhìn ra, Hoàng phu nhân đang do dự.
Vết máu trên mông Đường Noãn, diện tích càng lúc càng lớn, Tống Thanh Xuân trầm mặc vài giây, giả vờ bộ dạng có điện thoại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, sau đó lúc giả bộ nhìn thấy biểu hiện cuộc gọi, đầu ngón tay nhanh chóng mở khóa điện thoại di động, nhấn số di động của Tô Chi Niệm, gọi đi, sau đó liền chậm rãi đặt ở bên tai, nhỏ giọng, hô một câu: “Chi Niệm?” với tiếng đô đô bên trong
Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời Tống Thanh Xuân gọi Tô Chi Niệm là “Chi Niệm”, sau khi cô buột miệng nói ra, sau lưng cô đều dâng lên một tầng cảm ê ẩm tê dại.
Lúc Tống Thanh Xuân đang giả vờ ra bộ dáng nói chuyện với Tô Chi Niệm, tận lực chờ một đoạn thời gian rất dài, Tô Chi Niệm có thể là đang bận, chậm chạp không có nghe điện thoại, Tống Thanh Xuân cảm thấy chính mình còn trầm mặc nữa, liền sẽ lộ ra dấu vết, xoay tròn mắt, chỉ đành hát kịch một vai, đối diện với tiếng đô đô gọi điện thoại, lại nói: “Sao vậy? Anh đúng lúc đi ngang qua Tân Quang Thiên Địa, cho nên gọi điện thoại cho em à? Muốn mua quà cho em...”
Tống Thanh Xuân tận lực để cho giọng nói của mình nghe qua rất ôn nhu, thậm chí sau khi nói đến đây, còn mang theo một chút ý tứ làm nũng.
Vào lúc cô muốn tiếp tục nói tiếp, điện thoại được Tô Chi Niệm tiếp thông: “Đình Đình? Sao vậy?”
Cô đang diễn đến lúc đặc sắc nhất, cũng không thể cắt đứt như vậy?
Tống Thanh Xuân chỉ đành xem nhẹ hỏi thăm của Tô Chi Niệm, tiếp tục nói: “Túi xách mới nhất của Chanel sao? Được đó...”
“Cái gì?” Trong điện thoại truyền tới giọng nói không hiểu ra sao của Tô Chi Niệm.
“Dây chuyền Dior? Cũng có thể...”
Tô Chi Niệm nhíu mày: “Đình Đình? Em...”
Lời nói nghi hoặc của Tô Chi Niệm còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân lại mở miệng: “Son YSL, cũng muốn, màu nào à? Sản phẩm mới ra vào mùa này, em đều thích hết nha...”
Tô Chi Niệm dứt khoát trầm mặc lại.
“Để cho em chọn hoa à? Em không thích hoa hồng đỏ, em thích hồng nhạt...”
Tô Chi Niệm cảm thấy chính mình đã hơi hiểu rồi, Tống Thanh Xuân đây là đang nhắc nhở anh, đêm nay lúc ăn cơm, chuẩn bị những món quà này cho cô đúng không?
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng “ừ” một tiếng với điện thoại di động.
Ừ? Ừ cọng lông ấy, anh biết em đang làm gì sao? Tống Thanh Xuân oán thầm một câu, nụ cười trên mặt càng xán lạn: “Được, em biết, em sẽ đi đường cẩn thận, chờ lát nữa chúng ta gặp ở Kim Lăng.”
Kim Lăng? Cô đây là nghĩ xong, ý tứ đêm nay đi Kim Lăng ăn cơm tối? Tô Chi Niệm nói một chữ “được” với microphone, lúc vừa mới chuẩn bị nói câu “gặp lại sau” với Tống Thanh Xuân, trong điện thoại truyền tới tiếng nói dịu dàng của Tống Thanh Xuân: “Gặp lại sau, Chi Niệm.”
Chi Niệm... Xưng hô thân mật như vậy... Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được thân thể của mình chấn động, ngay cả bụng dưới cũng bắt đầu trướng đau thêm, tay anh run lên, điện thoại di động liền trượt từ giữa ngón tay, nhẹ nhàng nện ở trên mặt đá cẩm thạch, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Tiếng gì vậy? Tống Thanh Xuân chần chờ một chút, nghĩ đến chính mình còn có những chuyện khác phải xử lý, chỉ đành cắt đứt, quay đầu cười xin lỗi với Hoàng phu nhân: “Xin lỗi, vừa rồi nhận cú điện thoại, không biết tôi vừa mới nói...”
Tống Thanh Xuân cố ý dừng lại một chút, cô biết, mỗi người quý phụ phu nhân này đều là người thành tinh, cú điện thoại kia của cô, bà ta nhất định là nghe được rành mạch rõ ràng, mà cô luôn miệng liến thoắng “Chi Niệm”, nhất định sẽ để lộ ra một ít thông tin cho bà ta...