Dù cô mang tới phiền phức ngập trời cho anh, có một câu này của cô, những phiền toái kia, đối với anh là ngọt như đường phèn, không chút lời oán giận.
"Tối nay là tôi xúc động, không khống chế tốt tính khí của mình, tôi chỉ là không thích..." Những lời nhận lỗi này đã được Tống Thanh Xuân châm chước nơi đáy lòng rất lâu, nhưng lúc này sau khi cô nói đến đây, vẫn là dừng lại.
Cô muốn nói tiếp chính là: "Tôi chỉ là không thích anh tìm cô gái".
Nhưng lời nói đến bờ môi, cô mới phát hiện, những câu nói này của mình có vấn đề.
Cô lại không phải là người nào của anh, anh tìm cô gái, đâu đến phiên cô tới quản?
Đúng vậy... Chuyện này không tới phiên cô quản, vì sao đêm nay cô lại buồn bực như vậy? Tức giận như thế? Lo âu bất an như vậy? Thậm chí còn làm ra nhiều chuyện gà bay chó chạy như thế!
Lời nói Tống Thanh Xuân đến một nửa, liền không có âm thanh, Tô Chi Niệm hơi kinh ngạc quay đầu, nhìn cô một cái: "Sao vậy?"
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, vội vàng lắc lắc đầu, ném bỏ những suy nghĩ kia ra ngoài, sau đó cắn môi dưới, trầm tư hai giây, đổi phương thức nói: "... Tôi chỉ là không thích đàn ông tìm cô gái."
"Ừ... khiến cho tôi cảm giác, rất tùy tiện... Anh là bạn của tôi, tôi không thích anh nhiễm thói quen xấu này..." Tống Thanh Xuân tùy ý nói mấy câu, nghiêng mắt, sau đó nhìn chằm chằm mắt Tô Chi Niệm nói: "Càng huống chi, không phải anh có người trong lòng ư? Đã có người trong lòng, vì sao ah còn muốn tìm cô gái? Anh không thấy làm như vậy, làm bẩn tình cảm của mình sao? Chẳng lẽ đàn ông các người đều thích như vậy hả?"
Hóa ra, sở dĩ đêm nay cô cà thể hơn trăm cô gái, là bởi vì có vài cô gái vào trong phòng bao của anh... Cô cho rằng anh có thói quen tìm cô gái?
"Những cô gái kia, không phải tôi gọi." Tô Chi Niệm ngoài mặt nói đến rất phong khinh vân đạm, nhưng đáy lòng đã sớm gấp thành một đoàn, chỉ kém không quỳ xuống thề với trời, để chứng minh anh trong sạch, anh cúi khép mí mắt: "Đó là Lý tổng gọi, ông ta thích..."
Tuy rằng là sự thật, nhưng Tô Chi Niệm cũng có chút không rất thích vạch trần người khác ở sau lưng, cho nên nói rất qua loa: "... Em cũng biết, nói chuyện làm ăn, có vài thời điểm thân bất do kỷ..."
Hóa ra, là tổng giám đốc Lý gọi, không phải anh gọi... Cũng chính là nói, đêm nay cô nhìn thấy người ôm cô gái tình chàng ý thiếp đó, không phải là anh...
Tống Thanh Xuân không rõ ràng vì sao tâm tình mình đột nhiên trở nên đặc biệt tốt.
"Lý tổng đúng là phái hai cô gái tới bên cạnh tôi..." Tô Chi Niệm không có chút ý thức được lúc này chính mình giống như là một người chồng bị vợ hoài nghi, đang thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
Khó trách trên người anh có mùi nước hoa, hóa ra có hai cô gái bồi ... tâm tình Tống Thanh Xuân nhất thời ngột ngạt xuống.
"Tôi không phải đang khoe khoang tôi rất thanh cao, nhưng, hai cô gái kia và tôi thật sự không có phát sinh bất kỳ ái muội nào..." Tô Chi Niệm nói xong, giống như là sợ Tống Thanh Xuân còn hiểu lầm mình, lại thêm hai chữ ở phía sau: "Thật sự."
Tô Chi Niệm bổ sung xong, mới nghĩ tới câu nói vừa rồi của Tống Thanh Xuân "Đã có người trong lòng, vì sao anh còn muốn tìm cô gái? Anh không thấy làm như vậy, làm bẩn tình cảm của chính mình ư?", vẻ mặt anh nhất thời trở nên đặc biệt nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tống Thanh Xuân trang trọng giống như là đang nói hứa hẹn, nói gằn từng chữ: "Thân và tâm tôi đều sẽ chỉ có một mình cô ấy, dù chúng tôi không thể ở cùng một chỗ, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đụng vào cô gái nào ngoại trừ cô ấy."