Mục lục
Nói yêu em 99 lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May
Rõ ràng tại ngày anh cự tuyệt cô, anh cũng đã nói với cô, anh thật không cần cô chờ, cô biết rõ anh không thích cô chờ, cô vẫn ngây ngốc một mình chờ đợi .
Thật ra cô từng lặng lẽ đi nhìn anh, ở dưới lầu của công ty, giống như là lúc trước cô cắm điểm chờ sẵn để tìm anh trợ giúp xí nghiệp Tống thị vậy.
Chẳng qua, lần này cô, không có giống như lần trước, nhìn thấy anh liền xông lên ngăn anh lại.
Lần này cô, nhìn thấy anh, sẽ len lén trốn tránh phía sau thùng rác, phía sau cột điện, phía sau đèn đường, sợ bị anh phát hiện, có một hai lần, anh đúng lúc đi qua vật cô trốn tránh phía sau, cô hoặc là nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của anh, hoặc là nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc của anh, mặc kệ là cái nào, đều sẽ khiến cho cô rung động một lúc lâu mới có thể tỉnh lại.
Chẳng qua cô và anh vẫn từng có một lần không hẹn mà gặp .
Chỉ có một lần như vậy.
Đó là ở cửa khách sạn lớn Bắc Kinh, cô vào cửa, anh ra cửa, bên cạnh anh đi theo một đám người áo quần giày da trùng trùng điệp điệp, mà cô thì cô đơn chiếc bóng.
Anh và cô đúng lúc đi đối diện nhau, anh một thân âu phục màu đen, trước sau như một soái khí mê người, cô chỉ là nhìn thoáng qua, tim liền rung động nín thở.
Anh nghiêng đầu, không biết đang nói cái gì với Trình Thanh Thông, vẻ mặt trong lúc làm việc mang theo khí phách rung chuyển trời đất.
Lúc cô đi qua bên cạnh anh, khoảng cách ở giữa chỉ cách hai mét, anh hơi hơi chuyển đầu một chút về phía cô, nhưng cô không biết rốt cuộc anh nhìn cô, hay là không có nhìn cô, dù sao bước chân anh không có bất kỳ dừng lại nào, giống như là một cơn gió, lướt qua bên cạnh cô, lưu lại mùi hương thanh đạm trên người anh mà cô vừa quen thuộc lại vừa nhớ nhung kia.
Bước chân cô đi vào khách sạn lớn Bắc Kinh rất vững vàng, đi rất lâu rất lâu, mới ngừng lại, sau đó chậm rãi, chậm rãi xoay người, xuyên qua thủy tinh rộng lớn sáng ngời, cô đúng lúc bắt gặp anh khom người ngồi vào trong xe.
Ngày đó, cô giống như là một người đần độn, ở trong đại sảnh khách sạn lớn Bắc Kinh, bảo trì động tác quay đầu đó, đứng yên thật lâu rất lâu, người đi qua không ngừng nhìn cô, nghị luận cô, chỉ điểm cô, thậm chí cuối cùng người phục vụ liền không nhìn được, tiến lên đây hỏi thăm cô, có cần trợ giúp gì không?
Cô chậm chạp lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu với người phục vụ, khô khốc nói một câu "Cám ơn", rồi đi về phía thang máy.
Lúc cửa thang máy đóng lại, hốc mắt cô đã phiếm hồng.
Cô vẫn trước sau như một yêu anh sâu đậm, nhưng bây giờ cô chỉ là người lạ trong mắt anh.
Cuộc sống không có anh, cô thật trôi qua không tốt một chút nào.
Rất nhiều khi, cô nhìn trên mặt đang cười, trên thực tế trong lòng sớm đã nước mắt rơi như mưa.
Thẳng đến khi có một ngày hơn nửa đêm, cô nhận được điện thoại của Tần Dĩ Nam.
Cú điện thoại kia, thay đổi tình yêu của cô.
---
Ở trong mắt người khác, ba tháng này Tô Chi Niệm vốn ở trong một cuộc sống rất huy hoàng, lại là một sự kiện quan trọng huy hoàng.
Nhưng chỉ có trong lòng anh biết, anh nhìn như sống rất huy hoàng, rốt cuộc đã trôi qua một cuộc sống có bao nhiêu buồn tẻ vô vị.
Anh lại bắt đầu sống như trước đây, một mình ăn cơm, ở nhà một mình, một mình ngẩn người, một mình thừa dịp lúc cô không chú ý, yên tĩnh xoa dịu nhớ thương ở sau lưng cô...
Gần đây anh làm rất nhiều chuyện đáng giá chúc mừng, khiến cho trên tin tức ba ngày hai bữa liền có anh xuất hiện.
Nhưng thật không dám giấu diếm, chính anh cũng không biết rốt cuộc mình làm chuyện gì đáng giá chúc mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK