Mãi cho đến 90, Tống Thanh Xuân vẫn không đợi được Tô Chi Niệm trả lời.
Tâm tình của cô vốn đã không tốt lắm, giờ trở nên càng khó chịu đè nén, cô không hề đi tới đi lui quanh biệt thự nữa, mà là trực tiếp cuộn tròn ở trên ghế sofa, nhìn chăm chú điện thoại di động.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thời điểm mười giờ, điện thoại di động không có động tĩnh, bên ngoài nhà cũng hoàn toàn yên tĩnh, không có âm thanh xe lái vào đây.
Không biết có phải bởi vì kỳ sinh lý hay không, một chút cảm xúc không tốt cũng sẽ bị khuếch đại lên rất nhiều lần, mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm avatar Wechat của Tô Chi Niệm, không hiểu tại sao lại ửng đỏ lên.
Cô hít một hơi, để điện thoại di động xuống, nghiêng đầu nhìn về phía tối đen ngoài cửa sổ, nhìn nhìn, khóe mắt có một giọt lệ, không chịu khống chế lăn xuống.
Mãi cho đến mười một giờ, cuối cùng ngoài cửa sổ truyền tới tiếng xe, tiếp theo là ánh đèn xe xa thoáng qua thủy tinh.
Tống Thanh Xuân đột nhiên nhảy xuống từ trên ghế sofa, mang lung tung dép lê, liền chạy tới cửa.
Cô đẩy cửa ra, đúng lúc bắt gặp Tô Chi Niệm bước xuống từ trên xe.
Cô chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà đơn bạc, khí lạnh bên ngoài đông lạnh khiến tiếng nói của cô có chút run lên: "Tô Chi Niệm, anh trở về?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, đóng cửa xe, bước bước chân đi vào phòng.
Tống Thanh Xuân đóng cửa lại, hỏi Tô Chi Niệm đang đổi giày: "Anh đói không? Có muốn ăn chút gì không? Tôi giúp anh hâm..."
Chữ "nóng" cuối cùng của Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, ngữ khí Tô Chi Niệm liền rất đạm mở miệng cắt đứt lời nói của cô: "Không cần."
"Vậy cà phê thì sao?"
Tô Chi Niệm thuận tay ném chìa khóa xe ở trên kệ để đồ bên cạnh, không quay đầu nhìn lại cô, nói tiếp một câu: "Không cần."
Ngừng một lát, anh lại mở miệng, ngữ khí vẫn là đạm mạc không có bất kỳ cảm xúc nào: "Có chút mệt mỏi, chuẩn bị ngủ."
Nói xong, anh liền cất bước, đi tới cầu thang.
Tống Thanh Xuân chờ đến khi trên lầu truyền tới tiếng đóng cửa, mới thu tầm mắt trở về từ trên cầu thang đã sớm không còn bóng dáng của Tô Chi Niệm.
Cô vốn lộ ra vui sướng bởi vì anh trở về, trong nháy mắt liền tiêu tán.
Cô đứng ở chỗ cửa rất lâu, mới đi tới phòng ăn, cô còn chưa ăn cơm chiều, đối mặt với một bàn thức ăn, không có chút xíu khẩu vị.
Cô trực tiếp phủ lên những dĩa kia một màng bảo vệ, bỏ vào trong tủ lạnh, liền trở về trên lầu.
Tối hôm qua cô chỉ ngủ hai tiếng, nằm ở trên giường, phát ngốc rất lâu, mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Chi Niệm đã không ở nhà.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm phòng ngủ sạch sẽ vắng vẻ của anh, sững sờ một thời gian rất lâu, mới trở về phòng ngủ thay quần áo, xuất phát đi công ty.
-
Hôm nay Tô Chi Niệm hoảng hốt càng lợi hại, đến mí mắt cũng luôn nhảy không ngừng.
Loại dự cảm không tốt kia càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho tâm tình ngột ngạt của anh trở nên càng thêm buồn bực, ngay cả hỏa khí cũng lớn hơn không ít, cho tới trưa, người tới phòng làm việc của anh, gần như mỗi một người đều bị anh không tức giận soi mói một trận, thế cho nên buổi chiều, mỗi một người đều không dám xuất hiện ở trong văn phòng của anh.
Mí mắt nhảy khiến anh tâm phiền ý loạn, hung hăng ném hợp đồng trong tay, dựa vào trên ghế làm việc, nhắm mắt dưỡng thần.
Có thể là do liên tục không ngủ ngon hai đêm, vừa nhắm mắt lại, buồn ngủ lại có thể thật sự đột kích, ngủ thiếp đi.
Anh còn mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng anh và Tống Thanh Xuân rất vui vẻ tay trong tay nằm ở trên một bãi cỏ rải đầy ánh mặt trời.
Cô và anh không có bất kỳ trò chuyện nào, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, lại đủ để ấm áp lòng người.