Anh cũng không đi vào đám người mà dừng lại ở nơi cách đám người khoảng một mét.
Đầu tiên anh nhìn lướt qua Tống Thanh Xuân, nhìn thấy quần áo ướt đẫm trên người cô thì tầm mắt rõ ràng dừng lại một chút, chỉ là rất nhanh, anh liền thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhưng mà vẻ mặt anh rõ ràng lạnh hơn một chút.
Dường như anh sợ phải trao đổi nhiều với những người ở đây, không đợi bất kỳ kẻ nào mở miệng nói chuyện liền trực tiếp sảng khoái giơ tay lên, chỉ về phía Tống Thanh Xuân, nói ra một câu đơn giản dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề: Không phải cô ấy đẩy.
Lúc luồng sáng thứ nhất chiếu lên mặt Tô Chi Niệm thì Tống Thanh Xuân đã nhận ra anh, sau đó trong nháy mắt đại não của cô trở nên trống rỗng, cả người cứng đờ tại chỗ.
Cho đến khi ngón tay Tô Chi Niệm chỉ về phía cô, cô mới hoàn hồn, chỉ là một giây, sau đó lại nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm gần trong gang tấc, lại thất thần: Không phải anh ấy nên ở biệt thự sao? Tại sao lại xuất hiện ở câu lạc bộ Kinh Thành?
Không phải Tống Thanh Xuân đẩy.... Nói cách khác, là Đường Noãn tự mình rơi xuống nước?
Mọi người ở nơi đây lục tục dời ánh mắt từ trên người Tô Chi Niệm sang người Đường Noãn.
Đối với ánh nhìn chăm chú của mọi người, Đường Noãn vờ như không thấy, chỉ không thèm chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm.
Không có ai biết, lúc này, đôi tay giấu trong ống tay áo của cô ta run rẩy như thế nào, cũng không người nào biết, giờ phút này tốc độ tim đập của cô ta rốt cuộc nhanh tới mức nào.
Cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô ta có thể nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Cho dù anh đã từng đối xử tuyệt tình tàn nhẫn với cô ta như vậy, nhưng mà, cô ta vẫn còn yêu anh, thậm chí anh vừa xuất hiện cô ta liền bị cướp mất hồn.
Tần Dĩ Nam nhìn Đường Noãn chậm chạp không lên tiếng, có chút không hiểu rõ, cô im lặng có nghĩa là chấp nhận lời nói của Tô Chi Niệm sao? Mi tâm lơ đãng nhíu lại một chút: Đường Noãn, lời Tô Chi Niệm nói là sự thật sao?
Hả? Đường Noãn đáp lại một tiếng theo bản năng, đầu tiên là ngẩng đầu liếc nhìn Tần Dĩ Nam, sau đó mới phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn cô ta, cô ta mờ mịt mở to hai mắt, theo bản năng muốn mở miệng hỏi: Làm sao vậy?
Kết quả cô ta còn chưa kịp mở miệng, nữ đồng nghiệp lúc nãy còn một mực nói chuyện giúp cô ta đã giành trước: Đường Noãn, có người nói cô không phải bị Tống Thanh Xuân đẩy xuống nước, chuyện này là thật sao?
Đường Noãn bị hỏi đến cứng miệng, vốn là lời đến khóe miệng bị cô ta cưỡng chế nuốt xuống.
Nữ đồng nghiệp kia nhìn bộ dạng mất hồn mất vía này của Đường Noãn, cũng biết cô ta còn chưa có khôi phục trạng thái, nếu cô ta vẫn tiếp tục như thế nhất định chuyện này sẽ nghịch chuyển thành Đường Noãn vu oan cho Tống Thanh Xuân, vì vậy nữ đồng nghiệp kia lại mở miệng: Ngài Tô, một thời gian trước tôi có nhìn thấy báo cáo kinh tế nói ngài đã chính thức tiếp nhận vị trí CEO của Tống thị?
Nữ đồng nghiệp kia nhìn Tô Chi Niệm lạnh lùng đứng ở nơi đó, đối mặt với sự chất vấn của mình cũng không hề có một chút phản ứng, vì vậy tầm mắt lại chuyển đến trên người Tống Thanh Xuân trên người, nói tiếp: Tống thị là của gia đình Tống Thanh Xuân, quan hệ của hai người hẳn không tệ, cho nên lời làm chứng của ngài Tô chỉ sợ sẽ có hiềm nghi bao che bịa đặt?
Hơn nữa lúc tôi còn đang học trung học, từng nghe được vài lời đồn đãi, nói... Lúc này nữ đồng nghiệp kia mới ý thức được điện thoại di động của mình vẫn còn ở trên đất, vừa khom người đi nhặt, vừa nói: Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân, hai người ngủ với nhau....