Mục lục
Nói yêu em 99 lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May
Tần Dĩ Nam cũng không miễn cưỡng, cầm chén đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh, thấy Tống Thanh Xuân bởi vì nóng, vươn chân ra, mi tâm nhíu lại, liền lấy chăn mền phủ lên cô lần nữa, mới mở miệng hỏi: "Tống Tống, sao em lại rơi vào trong nước?"
Tống Thanh Xuân nói một lần tiền căn hậu quả chuyện rơi xuống nước với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam càng nghe, sắc mặt càng khó coi, nghe đến cuối cùng, anh mới có chút áy náy đưa tay ra, sờ sờ tóc cô: "Thực xin lỗi, Tống Tống, là anh không bảo vệ em tốt."
"Em không phải là không có việc gì, được người cứu rồi mà?" Tống Thanh Xuân cười dịu dàng với Tần Dĩ Nam.
Sắc mặt Tần Dĩ Nam cũng không bởi vì Tống Thanh Xuân an ủi mà có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, ngược lại mang theo vài phần phẫn nộ nói tiếp: "Anh đã bảo Chương Tử đi báo cảnh sát, em yên tâm, anh khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bắt được người đã làm như vậy với em, anh khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!"
"Cám ơn anh, anh Dĩ Nam." Tống Thanh Xuân nói một tiếng cám ơn, sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, hỏi chính sự: "Đúng rồi, anh Dĩ Nam, sao anh biết em rơi xuống nước?"
"Có người gọi điện thoại cho anh." Tần Dĩ Nam trả lời.
Người biết cô rơi xuống nước, ngoại trừ người đẩy cô xuống nước kia, thì chỉ có người cứu cô. Người đẩy cô xuống nước hận không thể khiến cho cô chết, không thể gọi điện thoại Tần Dĩ Nam, cho nên sẽ chỉ có thể là người cứu cô... đáy mắt Tống Thanh Xuân lóe ra một tia sáng, có chút kích động hỏi: "Anh Dĩ Nam, là ai gọi điện thoại cho anh? Điện thoại di động của anh đâu? Cho em xem một chút."
Tần Dĩ Nam còn chưa đưa điện thoại di động cho Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân đã tự mình đoạt lấy trước, cô tràn ngập mong đợi nhấn mở ghi chép trò chuyện, kết quả thấy, lại là một số điện thoại công cộng.
Tống Thanh Xuân nhất thời bị mất mác bao phủ, cô nhìn chằm chằm dãy số kia một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên lần nữa.
"Anh Dĩ Nam, người điện thoại cho anh, có nói với anh, tên anh ấy là gì không?"
"Không..." Tần Dĩ Nam dừng một chút, lại nói: "Anh ta nói rất ngắn gọn, chỉ nói với anh là em rơi xuống nước, đang ở phía nam bờ hồ, sau đó liền cúp điện thoại."
"À." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, không nói chuyện nữa.
Xem ra người bảo vệ cô đó, không hề muốn để cho cô biết anh là ai, nếu không anh sẽ không dùng điện thoại công cộng thông báo cho Tần Dĩ Nam, thậm chí đến lời nói cũng không quá nhiều, liền cúp điện thoại, rất rõ ràng cho thấy sợ bị người ta biết anh là ai...
Sau khi Tần Dĩ Nam nhìn Tống Thanh Xuân qua thật lâu cũng không lên tiếng, lại hỏi một câu: "Sao vậy?"
"Không có gì..." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, vừa nói ba chữ, liền truyền tới tiếng đập cửa.
Tống Thanh Xuân ngậm miệng lại, Tần Dĩ Nam nghiêng đầu, hỏi một câu "Là ai", sau đó đứng dậy, đi đến cửa, kéo cửa ra.
Tống Thanh Xuân xuyên qua bờ vai của Tần Dĩ Nam, nhìn thoáng qua ngoài cửa, là đồng nghiệp ở TW có quan hệ tốt với Đường Noãn, đáy lòng cô nhất thời biết, đồng nghiệp tới đây vì chuyện gì, liền nhẹ nhàng thu tầm mắt trở về, sau đó giống như cô phán đoán, nghe được đồng nghiệp kia nói: "Tần tiên sinh, không xong rồi, Đường Noãn đột nhiên đau bụng, đang ở dưới lầu không thể động."
Mi tâm Tần Dĩ Nam nhăn lại một chút, sau đó quay đầu, nhìn Tống Thanh Xuân một cái: "Tống Tống, em chờ anh một chút, anh đi một lát sẽ quay lại."
Sắc mặt Tống Thanh Xuân bình tĩnh "ừ" một tiếng, không có phản ứng quá lớn.
Thật ra, trong đáy lòng cô rõ ràng, rất có thể trên thực tế Đường Noãn không có chuyện gì, chẳng qua cô ta thấy Tần Dĩ Nam chăm sóc cô như vậy, đáy lòng không thoải mái, sử dụng chút thủ đoạn, gọi Tần Dĩ Nam đi thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK