Hơi thở của anh trong nháy mắt đã bao phủ cô, làm thức tĩnh khủng hoảng ở đáy lòng cô, khiến cô nhớ lại cảnh tượng mình bị anh mạnh mẽ chiếm lấy, cô theo bản năng giãy giụa muốn thoát ra khỏi lòng ngực anh.
Anh bệnh nặng suy yếu vô lực, cô rất dễ dàng tránh thoát, cô vừa định nhanh chóng xuống giường, liền nghe được tiếng nói yếu ớt trầm thấp: Em có thể ôm anh một cái không?
Bởi vì sốt cao, giọng nói của anh có chút khàn khàn, giọng điệu cực kỳ mềm mại, còn mang theo một chút cầu khẩn, làm cho Tống Thanh Xuân giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt của anh, sau đó cả người cô giống như bị điểm huyệt không nhúc nhích.
Hai mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh nhắm chặt, hiện đầy bi thương và đau xót, đôi môi tái nhợt khô khốc vẫn còn đóng đóng mở mở, thì thào không ngừng: . . . . . . Ôm anh một cái, ôm một cái thôi là tốt rồi. . . . . . Ở trong mộng vô số lần anh nhìn thấy em, nhưng cho tới bây giờ em cũng chưa từng ôm anh . . . . . Cho nên lần này ôm anh một cái, được không? Chỉ. . . . . . Ôm một cái ở chỗ nào cũng sẽ tốt lên, một lần này thôi. . . . . . Một lần này thôi. . . . . .
Giọng nói của anh vô cùng đau thương, làm cho Tống Thanh Xuân như bị sét đánh trúng, cô cảm thấy ngực trái của mình giống như bị cái gì đó bóp chặt đau đến nỗi cô gần như không thể thở được.
Đây là lần thứ hai anh làm cho cô có cảm giác đau lòng. . . . . . Lần đầu tiên, là nửa tháng trước, đêm khuya cô từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, anh nhìn vào mắt của cô nói với cô rằng về sau anh sẽ không chạm vào cô nữa.
Ở trong ấn tượng của cô, Tô Chi Niệm luôn là người cao ngạo lạnh lùng, tính tình lạnh nhạt, nói chuyện hà khắc, lạnh bạc vô tình, thậm chí có một dạo cô cảm thấy anh có lẽ là một người vô tình vô nghĩa, bởi vì biết nhau trong thời gian dài, rồi chia xa hình như cô chỉ thấy anh cười có một lần duy nhất.
Nhưng cô không ngờ sẽ có một ngày từ trên người của anh cô nhìn thấy bi thương nồng đậm, nghe thấy hèn mọn cầu xin như thế.
Lúc này, cô mới phát giác ra hình như mình hiểu anh ít như vậy, ít đến đáng thương.
Trong lúc Tống Thanh Xuân sững sờ, Tô Chi Niệm đã đưa tay ôm lấy cô, trong miệng còn đang nhẹ nhàng nỉ non không ngừng, giọng nói rất nhỏ, nhưng trong đêm an tĩnh, từng chữ từng câu đều truyền hết vào trong tai Tống Thanh Xuân.
Em đừng sợ, tôi chỉ muốn ôm em một cái. . . . . . Em ôm tôi một cái, ôm tôi một cái, được không?
Toàn thân Tống Thanh Xuân run lên, cô cảm giác được lòng mình căn lên đau nhứt, rõ ràng người đàn ông này đã từng làm chuyện tàn nhẫn với mình như vậy, thậm chí cô biết anh phát sốt đang nói mê sảng, người trong miệng anh không phải là cô, nhưng vào giờ phút này cô lại giống như bị quỷ ám, lời nói bi thương của anh làm cho người ta muốn khóc, chậm rãi giơ tay lên.
Hơi thở và thân nhiệt của anh làm cho đáy lòng cô cảm thấy có chút sợ hãi và lo lắng, nhưng cô vẫn chậm rãi để tay lên eo của anh, sau đó ngón tay run run ôm lấy anh.
Cô cảm thấy thân thể anh cứng đờ, sau đó chợt gia tăng lực đạo, liều mạng dùng sức ôm cô vào trong ngực của mình.