Lại một lần nữa thất bại...
Tống Thanh Xuân ngồi trong xe của mình, buồn bực túm tóc, sau đó có chút mệt mỏi tựa vào ghế xe, nhắm hai mắt lại.
Lâu rồi không gặp, so với trước đây anh càng trở nên ưu tú hoàn mỹ hơn rất nhiều.
Tuổi trẻ tài cao, giá trị bản thân cũng vậy, là CEO cấp cao, anh chính là tổng giám đốc đầy quyền lực ... Bên ngoài mọi người đồn rằng, không thể tìm thấy bất cứ khuyết điểm gì của anh, nhất là khuôn mặt kia, so với thời niên thiếu thì càng trở nên hoàn mỹ chói mắt, làm điên đảo tất cả mọi người.
Nhớ lại hồi còn đi học, gương mặt đó của anh cũng đã khiến nữ sinh toàn trường điên cuồng, mà bây giờ càng ngày càng kinh diễm khiến cho người ta hít thở không thông, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ bị hút vào.
Nếu phải nói đến chỗ thiếu sót trên người Tô Chi Niệm thì đối với Tống Thanh Xuân mà nói đó chính là tính tình của anh.
Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn cứ như cũ, toàn thân tỏa ra hàn khí, lạnh nhạt, người lạ chớ gần, khiến cho người ta có cảm giác khó có thể tới gần.
Thậm chí ở trước đây không lâu, giới truyền thông còn nói, những năm gần đây Tô Chi Niệm tham dự hội nghị, các hạng mục hoạt động chụp ảnh và quay video, vẻ mặt từ đầu đến cuối không thay đổi, đừng nói đến bức ảnh anh mỉm cười mà ngay cả dấu vết của một nụ cười trong bức ảnh cũng không có.
Hơn thế nữa, trong những bức hình kia và video, xung quanh anh cũng không có bất kỳ người phụ nữ nào lui tới, hình như đối với anh sinh vật gọi là phụ nữ không hề tồn tại.
Tính cách kém như vậy, nhưng mấy người trên mạng bị mù mắt, khen tính tình của anh tốt, mê chết người, thậm chí còn có người đem anh ra phê bình khiến cho mọi người muốn dừng mà lại không thể dừng được, cả người nam thần tràn ngập hơi thở cấm dục.
Nghĩ tới đây Tống Thanh Xuân không kìm lòng được thở dài một tiếng, sau đó trong xe lại vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Tống Thanh Xuân vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua tên người gọi, rồi nghe, bên trong truyền đến một giọng nói dịu dàng nhu hòa: "Thanh Xuân."
"Chị dâu." Trước tiên Tống Thanh Xuân chào, sau đó lại hỏi: "Bố thế nào rồi?"
"Tình trạng có thể khá ổn định, vừa mới uống thuốc ngủ." Giọng nói của chị dâu mềm mại giống như con người của chị ấy, mãi mãi vẫn là bộ dáng nhu tình như nước, cho dù hỏi thẳng vấn đề vẫn là giọng nói dịu dàng: "Thanh Xuân, em gặp được Tô Chi Niệm chưa?"
Tống Thanh Xuân dừng lại một chút, thành thật trả lời: "Gặp rồi."
"Thế nào? Anh ta đồng ý điều kiện của em không?" Giọng nói của Phương Nhu êm ái xen lẫn một chút vui mừng.
"Chưa..." Tống Thanh Xuân nghĩ đến việc Tô Chi Niệm không muốn gặp lại mình, mím chặt môi, quay người, nhịn không được hỏi lần thứ hai: "Chị dâu, thương giới có nhiều người tài giỏi như vậy, tại sao bố lại nhất thiết chọn anh ấy làm Tổng giám đốc xí nghiệp Tống thị?"
"Trong giới thương nhân nhiều người tài giỏi như vậy sao chỉ có một mình anh ta trở thành truyền kỳ, cũng chỉ có anh ta mới tạo ra được kỳ tích. Huống chi, bây giờ xí nghiệp Tống thị cũng không còn tiền để mà đi mời một người có thể đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc, mà anh ta đã từng ở Tống gia một thời gian nên cũng coi như từng có chút tình nghĩa với Tống gia, vì vậy anh ta là người duy nhất có khả năng trở thành Tổng giám đốc của xí nghiệp Tống thị." Phương Nhu tức giận nhẹ nhàng giải thích, sau đó còn nói: "Thanh Xuân, em vẫn sẽ thuyết phục Tô Chi Niệm đến quản lí xí nghiệp Tống thị, phải không?"