Tống Thanh Xuân nói xong lời cuối cùng, tiếng nói nhỏ đến gần như không nghe được, ánh mắt cô trốn tránh liên tục, hoàn toàn không dám chạm vào khuôn mặt Tô Chi Niệm.
Anh nhìn ra, lúc cô nói thuê một gian phòng với anh, liền có chút bất an.
Không phải nói mệt mỏi sao? Bất an như vậy, sao có thể nghỉ ngơi tốt?
Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú, qua một hồi lâu, con ngươi đen mới nhẹ nhàng động đậy, giống như là nghĩ tới biện pháp tốt nào đó, đưa tay ra lấy tấm thẻ chứng minh nhân dân mình đặt trên bàn về, sau đó ngữ khí đạm nhạt mở miệng với lễ tân tiểu thư, nói: "Chỉ dùng chứng minh thư của cô ấy thuê phòng này đi."
"Nhưng mà tiên sinh, nếu như hai người vào ở, nhất định phải đăng ký bằng chứng minh thư của hai người." Tiểu thư lễ tân nói.
"Ừ..." Tô Chi Niệm dừng lại một chút, bổ sung: "Tôi biết, cứ làm theo lời tôi bảo."
Tiểu thư lễ tân gật đầu, bắt đầu làm thủ tục vào ở.
Anh chỉ dùng chứng minh thư của cô thuê phòng, chính là nói, chỉ có thể là một mình cô vào ở, vậy anh thì sao?
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm nhét chứng minh thư của anh vào trong ví tiền, giống như mơ hồ phán đoán được cái gì, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại: "Vậy còn anh?"
Tô Chi Niệm không sốt ruột trả lời, mà là rút chi phiếu, đưa cho lễ tân, đưa tiền xong, Tô Chi Niệm nhận thẻ phòng, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Lên đi."
Đi lên? Anh để một mình cô đi lên? Chẳng lẽ giống như cô đoán, đêm nay anh không ở nơi này?
Tống Thanh Xuân không nhận thẻ phòng, mắt to đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, lại lặp lại hỏi một lần: "Vậy còn anh?"
"Tôi đi khách sạn khác, em mệt mỏi , liền đừng đi giày vò theo, trước nghỉ ngơi ở nơi này, chờ sáng mai tôi lại tới đây đón em về thành phố." Tô Chi Niệm vừa tùy ý nhét chi phiếu vào trong ví tiền, vừa không để ý trả lời.
Quả nhiên giống như cô đoán...
Anh từng nói anh sẽ không chạm vào cô nữa, anh nhìn ra được cô bất an, cho nên mới làm như vậy, đúng không?
Cô là vì để cho anh nghỉ ngơi, mới đề xuất ở khách sạn, kết quả anh lại đưa phòng duy nhất cho cô ở trước.
Cho dù động tác và ngữ khí vừa rồi của anh đều đạm mạc không tưởng tượng nổi, nhưng Tống Thanh Xuân lại vẫn cảm giác rõ ràng được săn sóc và quan tâm từ phía sau sự lạnh lùng của anh.
Trong nháy mắt, tâm tình Tống Thanh Xuân thấy tờ giấy kia ở trạm xăng lại lần nữa quay cuồng kịch liệt ở trong ngực.
Hô hấp của cô trở nên hơi không ổn định, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lúc lâu, sau đó đột nhiên liền đưa tay ra, đoạt ví tiền của anh lại, rút ra chứng minh thư của anh, đưa về phía tiểu thư lễ tân: "Phiền toái cũng làm thủ tục cho anh ấy vào ở, cám ơn."
Tống Thanh Xuân nói xong quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm, vẻ mặt thành thật nói: "Hoặc là ở nơi này, hoặc là tôi và anh cùng đi khách sạn khác."
Một người nói không muốn ở, một người nhất định phải ở... tiểu thư lễ tân có chút khó khăn, cô ta nhìn Tô Chi Niệm, lại nhìn Tống Thanh Xuân, không dám làm quyết định.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của Tống Thanh Xuân một lúc, mới quay đầu nhẹ nhàng gật gật đầu với tiểu thư lễ tân.
Trên đường lên phòng khách sạn, mặt Tống Thanh Xuân vẫn luôn đỏ bừng, không có trò chuyện lời nào với Tô Chi Niệm.
Tuy là phòng giường lớn, nhưng lại có một phòng khách nhỏ.
Vừa vào phòng, Tống Thanh Xuân liền vọt vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, Tô Chi Niệm dùng tư thế yên tĩnh ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ, trên bàn trà trước mặt vốn trống không, giờ bày ra một quyển sổ da dày màu đen.