Trong lúc Trình Thanh Thông xử lý công việc, thấy Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân ở chung giống như người lạ, trong đầu theo bản năng dần hiện ra ý nghĩ, hai người náo loạn không vui, đang chiến tranh lạnh.
Đáy lòng cô nghĩ, lúc này tâm tình đại BOSS tuyệt đối cực kỳ hỏng bét, có lẽ không cẩn thận một chút, liền sẽ chọc hỏa lên thân.
Cho nên, trước khi Trình Thanh Thông đẩy cửa phòng họp ra, xuyên qua thủy tinh bên cạnh, lén lút liếc nhìn vào trong trước, phát hiện vẻ mặt Tô Chi Niệm có chút rét lạnh, cô càng khẳng định phán đoán của mình, cả người trở nên đặc biệt cẩn thận, ngay cả một loạt cử chỉ đẩy cửa đi về phía Tô Chi Niệm cũng lộ ra đặc biệt cẩn thận dè dặt.
Lúc Trình Thanh Thông còn cách Tô Chi Niệm một khoảng cách lớn, liền ngừng lại, cô duỗi thẳng cánh tay, giao văn kiện cho Tô Chi Niệm: "Tô tổng, văn kiện ngài muốn."
Tô Chi Niệm không có phản ứng, mí mắt đều không kéo một chút.
Anh quá đỗi im lặng như vậy, khiến cho Trình Thanh Thông càng khẩn trương, chỉ khi đại BOSS có tâm tình hỏng bét cực độ, mới sẽ bày ra tư thế như vậy.
Cô đến thở cũng không dám thở mạnh, liền nhanh chóng lùi hai bước, ngồi ở trên chỗ ngồi bên cạnh của mình, thuận thế còn len lén chuyển ghế dựa cách Tô Chi Niệm xa một chút.
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ, giám đốc bộ phận tài vụ là người phát biểu đầu tiên, Trình Thanh Thông nắm bút, đáy lòng nghĩ, đây là người đầu tiên đụng lên họng súng vào hôm nay rồi... Thỉnh thoảng khi tâm tình đại BOSS không tốt, người đầu tiên kia mãi mãi cũng là người thảm nhất...
Nhưng mà, ngoài dự liệu của Trình Thanh Thông là giám đốc bộ phận tài vụ thao thao bất tuyệt nói hai mươi phút, đừng nói Tô Chi Niệm cho giám đốc bộ phận tài vụ một chữ, ngay cả một ánh mắt cũng không có.
Đại BOSS như vậy có chút quá khác thường... Chẳng lẽ đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp? Đợi lát nữa sẽ có đáng sợ hơn?
Trình Thanh Thông nơm nớp lo sợ cầm bút lên, làm ghi chép cuộc họp.
Kế tiếp theo thứ tự là mỗi một tầng cao, lục tục phát biểu, mãi cho đến cuối cùng đến phiên Tô Chi Niệm phát biểu, bộ dáng anh vẫn an tĩnh không tiếng động.
Trong phòng họp rơi vào một trận yên tĩnh, cũng như trước đây, có người không ngừng bắt đầu ra hiệu ánh mắt với Trình Thanh Thông, ý bảo cô đi nhắc nhở một chút.
Trình Thanh Thông là thật sự không dám, nhưng cũng không thể bỏ mặc cả phòng họp bận rộn, lãng phí thời gian vô ích, do đó liền cố gắng dũng cảm, quay đầu, gọi Tô Chi Niệm một câu: "Tô tổng?"
Tô Chi Niệm vẫn không có phản ứng, Trình Thanh Thông chỉ hảo hơi tăng cao âm điệu lên một chút, liên tục gọi hai lần: "Tô tổng? Tô tổng?"
Tô Chi Niệm động mí mắt, cuối cùng có dấu hiệu hoàn hồn, vào lúc Trình Thanh Thông chuẩn bị nói với anh một câu "Tô tổng, ngài có còn gì muốn nói không?", cô nhìn thấy trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Tô Chi Niệm lại có thể chậm rãi hiện lên chút màu hồng.
Trình Thanh Thông giống như là bị kinh sợ, trong nháy mắt biểu tình ngây người, cô hơi mở miệng ra, liên tục chớp mí mắt nhiều lần nhìn Tô Chi Niệm, thậm chí còn âm thầm véo chính mình một chút, xác nhận mình không có nhìn lầm, tâm tình giống như dời sông lấp biển, kịch liệt dao động lên.
Cô không nhìn lầm chứ? Đại BOSS lại có thể đỏ mặt?
Theo ý nghĩ thành hình của cô, cô tận mắt thấy lỗ tai Tô Chi Niệm biến thành màu đỏ sậm từng chút một.
Chẳng lẽ anh vừa mới, nhìn cũng không thèm nhìn Tống tiểu thư một lần, nghiêm mặt đi ra phòng làm việc, không phải do tâm tình không tốt, mà là đang thẹn thùng?
Trời ạ, quen biết đại BOSS lâu như vậy, hiện tại cô mới phát hiện, hóa ra anh lại là thuộc tính kiêu ngạo!