Editor: May
Gặp lại sau... Là ý tứ không gặp lại sao?
Rất khổ sở, một thân dũng cảm của cô, tình thâm toàn thân của cô, cuối cùng bị anh cự tuyệt ... Chỉ là sau này, anh và cô cũng không thể làm bạn bè ư?
Lúc Tần Dĩ Nam nói với cô, anh ấy thích Đường Noãn, đáy lòng cô đau đớn, nhưng không giống như bây giờ, trong đau đớn pha lẫn kinh hoảng.
Cô theo bản năng liền gọi Tô Chi Niệm lại, ngăn cản anh rời đi: "Tô Chi Niệm!"
Tô Chi Niệm ngừng bước chân, đứng ở bên cạnh bàn, nghiêng đầu, lãnh đạm nhìn cô.
Ánh mắt của anh quá lãnh đạm, lãnh đạm đến mức cô không có dũng khí đi mở miệng, cô nuốt nhiều ngụm nước bọt, mới ngửa đầu, hỏi: "Anh, anh là bởi vì cô gái tên Đình Đình đó, mới cự tuyệt em sao?"
Tô Chi Niệm gật đầu, nói: "Đúng."
Anh không có ngập ngừng sảng khoái như vậy, tổn thương thấu tâm Tống Thanh Xuân, cô biết chính mình hỏi anh như vậy, là muốn giữ anh lại một chút, nhưng cô đau lòng nên nói năng có chút lộn xộn lên: "Nhưng mà, nhưng mà không phải, không phải cô ấy và anh khhông thể ở cùng một chỗ ư? Anh, anh..."
Lời phía sau của cô còn chưa nói hết, anh liền lãnh đạm mở miệng: "Vậy thì thế nào?"
Bốn chữ nhẹ nhàng, hỏi Tống Thanh Xuân há to miệng, lại không nói ra được một câu.
Đúng vậy, dù cô gái tên Đình Đình đó không thể ở cùng anh thì sao? Cũng không có nghĩa là anh liền chịu tiếp nhận yêu thích của cô... Cho nên, hiện tại cô nên làm sao đây?
Tô Chi Niệm thấy cô không lên tiếng, lần nữa bước bước chân, lúc anh đi qua bên cạnh cô, không biết Tống Thanh Xuân có được sức lực từ nơi nào, đưa tay ra, bắt lấy vạt áo của anh: "Tô Chi Niệm... em có thể đợi..."
Tống Thanh Xuân chậm rãi chuyển đầu, đối diện mắt Tô Chi Niệm: "... Chờ đến khi anh không muốn duy trì độc thân vì Đình Đình anh thích nữa, chờ đến khi anh muốn tìm một người trôi qua nửa đời sau..."
Anh và cô đụng chạm tay chân, khiến cho anh đọc được trong đáy lòng cô có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu chân tâm thật ý.
Anh tránh né ánh mắt của cô, hơi hốt hoảng một chút, cuối cùng vẫn dùng tiếng nói lãnh đạm, nói lời rất tổn thương người: "Cám ơn em, nhưng, anh thật không cần em chờ."
Nửa câu sau "Lúc đó, anh có thể ưu tiên suy tính đến em trước được không?" của Tống Thanh Xuân còn chưa nói ra, liền bị anh vô tình cự tuyệt một lần nữa.
Lần này cô là thật không biết nên nói lời nào để anh dao động.
Cô dùng sức cắn môi dưới, nhìn anh, chỉ là sương mù nơi đáy mắt cô càng ngày càng nhiều, cuối cùng cô cũng không thấy rõ dung mạo của anh.
Tô Chi Niệm giơ tay lên, đặt ở trên cổ tay Tống Thanh Xuân.
Cô biết, anh là muốn kéo tay cô ra, cô hoàn toàn luống cuống, cô giống như là bắt lấy một cọng rơm cứu mệnh cuối cùng, nắm chặt vạt áo của anh, hỏi: "Vậy... Chúng ta còn có thể làm bạn bè không?"
Cô cũng đã bị anh cự tuyệt dứt khoát tuyệt tình như vậy, cô lại vẫn luyến tiếc như người lạ với anh.
Lúc hỏi ra câu này, Tống Thanh Xuân mới biết, hóa ra lúc thật sự yêu một người, yêu đến thương tâm nhất tuyệt vọng nhất, là thật sự sẽ không bận tâm tự ái.
Những phim truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết kia, người yêu không có điểm mấu chốt, đại đa số đều là người thật sự thâm tình.
Bởi vì quá sợ hãi mất đi, cho nên mới sẽ ăn nói khép nép.
Sự trầm mặc của Tô Chi Niệm khiến cho Tống Thanh Xuân bắt đầu lui bước, bắt đầu thỏa hiệp, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Chúng ta có thể xem như tối nay chưa từng phát sinh chuyện gì, anh có thể cho rằng em là không thích anh, chúng ta vẫn giống như trước, làm bạn bè..."