Có lẽ Tần Dĩ Nam và Đường Noãn là cùng đi, lúc cô đi tới nhà hàng, hai người đã vai kề vai ngồi ở trước bàn ăn, giống như là đến được một lát rồi, trò chuyện khí thế ngất trời, vẻ mặt của Đường Nãn nở nụ cười yếu ớt, Tần Dĩ Nam vẻ mặt thoạt nhìn rất thoải mái.
Lúc Tống Thanh Xuân cách bàn ăn một đoạn ngắn thì thấy Đường Noãn, bước chân của cô liền ngừng lại, giác quan thứ 6 của phụ nữ nói cho cô biết, bữa cơm này, tuyệt đối là Đường Noãn mời đến xin lỗi cô, hơn nữa căn bản không cần phí đầu óc suy nghĩ nhiều, sợ là Đường Noãn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Tần Dĩ Nam đang tức giận tha thứ cho cô ta.
Có thể là Tống Thanh Xuân dừng lại quá lâu, khiến nhân viên phục vụ có chút nghi ngờ, thấp giọng hỏi một câu: Tiểu thư, làm sao vậy?
Lời nói của phục vụ viên đã quấy rầy cuộc trò chuyện đang vui vẻ và ấm áp của Tần Dĩ Nam, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt Đường Noãn thu lại trong nháy mắt, mà Tần Dĩ Nam đứng lên, cười đến vẻ mặt dịu dàng kêu một tiếng: Tống Tống.
Tống Thanh Xuân vẫn đứng đó một hồi lâu, mới bất đắc dĩ bước đi tới, nhân viên phục vụ giúp cô kéo ghế đối diện Tần Dĩ Nam ra, đợi cô ngồi xuống, lập tức đưa thực đơn lên.
Món chính của nhà hàng này là món ăn Bắc Kinh, có một món đậu hũ nấu ăn rất ngon, dùng chân giò hun khói canh nấu, là món mà Tống Thanh Xuân thích nhất.
Nếu không thấy Đường Ấm, có lẽ Tống Thanh Xuân sẽ gọi món ày, bây giờ thấy Đường Ấm, cô cũng không có tâm tình, thậm chí ngay cả cơm cũng không muốn ăn, liền có chút muốn đi.
Cuối cùng món ăn là Tần Dĩ Nam gọi trước đó, đầu tiên là món đậu hũ, còn là sữa chua Bắc Kinh mà cô thích nhất.
Đợi đến nhân viên phục vụ đưa món ăn lên, Tần Dĩ Nam trước cho Tống Thanh Xuân múc thêm, rót một ly nước, mới hắng giọng một cái, rốt cuộc nói chủ đề của bữa ăn hôm nay: Tống Tống, bữa cơm này thật ra thì không phải là anh mời, là Đường Ấm mời.
Tống Thanh Xuân vốn là cầm muỗng lên chuẩn bị ăn liền ngừng lại, sau đó liền đem cái muỗng thả lại trong chén.
Tống Tống, em có phải còn đang giận chuyện lần trước không? Tần Dĩ Nam lại mở miệng, giọng điệu dịu dàng: Đường Noãn đã nói với anh, cô ấy rất hối hận chuyện lần trước đối với em như vậy, cô ấy nói với em ở trong công ty TW, bởi vì vị trí biên tập viên mà hai người náo đến không vui vẻ, hơn nữa, lúc ấy Đường Noãn không phải là mình nhảy xuống hồ hãm hại em đâu, cô ấy là không có đứng vững, không cẩn thận ngã vào trong hồ, bởi vì mấy ngày trước ngã xuống hồ, em đánh cô ấy, trong lòng cô ấy tức giận, nuốt không trôi tức giận kia, cho nên nhất thời hồ đồ, liền mượn chuyện kia, muốn gây sự với em, sau đó mới làm chuyện như vậy.
Quả nhiên rất giống với những gì co đã đoán. . . . . . Trong lòng của Tống Thanh Xuân cười nhạo, cô nghĩ ở trên thế giới này, sợ là hiểu Đường Noãn, không có ai bằng cô đâu!
Cũng không chờ Tống Thanh Xuân nhìn Đường Noãn, ngược lại Đưòng Noãn đã mở miệng, hoàn toàn không có cô gái kiêu ngạo tùy hứng như thường ngày, giọng nói mềm mại và đau lòng, giống như là thật sự biết mình sai lầm rồi, cũng thật giống như tự kiểm điểm: Thanh Xuân, thật thật xin lỗi, lúc đó tôi thật sự là ấm đầu, sau chuyện đó tôi rất hối hận , tôi thật sự là không nên làm như vậy, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. . . . . .
Tống Thanh Xuân thấy Đường Noãn trợn mắt nói dối tự diễn cũng không có hứng thú gì, cô giơ tay lên xoa trán một cái, muốn phản kích cô ta vài câu.