Tống Thanh Xuân vừa nũng nịu, nhõng nhẽo, vừa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Tống Mạnh Hoa, lúc nhìn thấy cuối cùng ông cũng nhịn không được cười lên, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cười tít mắt ngửa đầu, biết điều đáng yêu nói: "Ba, thân thể ba không tốt, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi..."
"A, con còn biết thân thể ta không tốt sao!" Trong miệng Tống Mạnh Hoa đang tức giận Tống Thanh Xuân, biểu tình trên mặt đã trở nên cưng chiều không thôi, ông thuận thoe động tác của Tống Thanh Xuân, chậm rãi xoay người đi vào trong phòng.
Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị kéo cánh tay Tống Mạnh Hoa vào phòng, Tống Mạnh Hoa bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, dán mắt vào cổ cô, sau đó nụ cười dung túng trên mặt Tống Mạnh Hoa chớp mắt liền ngưng trệ.
"Ba?" Tống Thanh Xuân không có phát hiện được sự khác thường của Tống Mạnh Hoa, nhìn thấy ông bất động, liền nhăn mày, nhìn về phía ông.
Vào lúc tiếp xúc đến vẻ mặt lộ vẻ nghiêm túc của Tống Mạnh Hoa, đáy lòng Tống Thanh Xuân hơi lộp bộp một chút, bất giác liền theo tầm mắt của Tống Mạnh Hoa, cúi đầu nhìn ngực của mình.
Cô mặc một chiếc váy có cổ áo búp bê, trong ngày thường cô đều là kéo khóa kéo đến phía dưới xương quai xanh, hôm nay bởi vì trên xương quai xanh và cần cổ phủ kín dấu hôn Tô Chi Niệm lưu lại, cho nên cố ý kéo khóa kéo lên đến trên cùng.
Vừa rồi lúc cô cọ xát lên người Tống Mạnh Hoa làm nũng, có thể động tác hơi mạnh, khoá kéo bị kéo xuống, lộ ra một diện tích lớn ở xương quai xanh.
Những dấu hôn màu sắc đậm nhạt không đồng đều kia liền như vậy bại lộ trong đáy mắt của Tống Mạnh Hoa.
Toàn thân Tống Thanh Xuân cứng đờ một chút, bất giác liền buông cánh tay Tống Mạnh Hoa ra, lui về sau một bước, nhanh chóng kéo khoá kéo lên, luống cuống giống như là đứa trẻ làm sai chuyện, rủ đầu xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, cửa yên tĩnh đến có chút kỳ lạ, không khí cũng trở nên hơi cứng đờ.
Đêm hôm khuya khoắc con gái rời khỏi nhà, còn tắt máy cả ngày... Tống Mạnh Hoa là một người từng trải, sao sẽ không biết những vết tích trên xương quai xanh của Tống Thanh Xuân nói rõ cái gì.
Tuy rằng Tống Mạnh Hoa không có phong kiến đến mức không cho phép Tống Thanh Xuân quan hệ trước hôn nhân, nhưng bất kỳ người cha nào nhìn thấy con gái của mình phát sinh quan hệ với người khác, đều sẽ không thể ngồi xem không để ý được.
Tống Mạnh Hoa biết Tống Thanh Xuân đang khẩn trương đang luống cuống, nhưng sau khi ông tiêu hóa xong tin tức này, mới mở miệng: "Thanh Xuân, con nói với ba, người đó là ai?"
Tống Thanh Xuân đương nhiên biết, Tống Mạnh Hoa hỏi là người ngủ với cô là ai?
Tống Thanh Xuân dùng sức nắm tay của mình, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Tống Mạnh Hoa yêu thương cô từ bé, nếu hiện tại ông muốn biết cô đã giao trong sạch cho người đàn ông nào, dựa theo tính khí cưng chiều cô của ông, khẳng định sẽ đi tìm người đó, bảo cho anh ta phụ trách.
Mà Tô Chi Niệm... Sau khi xong chuyện liền cho cô hộp thuốc tránh thai, sao sẽ phụ trách chứ?
Đến lúc đó, Tống Mạnh Hoa tìm tới cửa, cũng chỉ là tự rước lấy nhục...
Tống Mạnh Hoa thấy qua thật lâu nhưng Tống Thanh Xuân vẫn không lên tiếng, nhíu chặt mày, lại mở miệng, hỏi: "Thanh Xuân, rốt cuộc người đó là ai?"
Tống Thanh Xuân dùng sức cắn cắn môi, vẫn không lên tiếng.
Không khí trở nên càng thêm giằng co, khó chịu nổi.
Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng Tống Mạnh Hoa sắp phát hỏa, có tiếng bước chân truyền tới.
Tống Mạnh Hoa quay đầu lại trước tiên, lúc nhìn thấy Tần Dĩ Nam, bỗng chốc ngây ngẩn, mới mở miệng hỏi: "Dĩ Nam? Muộn như vậy rồi, sao con lại tới đây?"
Tống Mạnh Hoa cũng không đợi Tần Dĩ Nam trả lời, liền giống như là nghĩ tới điều gì, lại hỏi: "Dĩ Nam, con đưa Thanh Xuân trở về?"