Tống Thanh Xuân: “Tô Chi Niệm, chúng ta hẹn hò đi.”
Tô Chi Niệm giống như là bị đề nghị đột ngột này của Tống Thanh Xuân dọa đến, ngồi ở đối diện cô, không chút nhúc nhích nhìn cô, thật lâu sau cũng không có phản ứng.
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, cong môi nụ cười nhạt với Tô Chi Niệm, giống như “Nhận lại cha” vừa rồi, lại câu chữ rõ ràng, tốc độ nói chuyện thong thả nói một lần: “Tô Chi Niệm, chúng ta hẹn hò đi.”
Tống Thanh Xuân giống như là cô gái được chàng trai theo đuổi rất lâu, trải qua suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định kết giao, nói câu này đặc biệt nghiêm túc, nghiêm túc.
Tô Chi Niệm có chút không hiễu rõ ý nghĩ đáy lòng Tống Thanh Xuân, nhìn chằm chằm cô tiếp tục lâu thêm một lát, mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, sau đó lại qua khoảng năm phút, mới mở miệng: “Được.”
Dừng một chút, Tô Chi Niệm hỏi, “Khi nào?”
Tống Thanh Xuân bởi vì Tô Chi Niệm đáp ứng, lộ ra rất vui vẻ, cười đến mặt mày đều mềm mại lên, cô nghiêng đầu, nhìn ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ một cái, không nghĩ ngợi gì liền đáp: “Hiện tại nha...”
Ngẫm nghĩ, Tống Thanh Xuân lại bồi thêm một câu, “... Có thể không?”
Tô Chi Niệm gần như không làm bất kỳ suy xét gì, liền gật đầu, đáp ứng: “Có thể.”
-
Tần Dĩ Nam là vô ý từ trong miệng của vợ một đồng nghiệp, biết Tống Thanh Xuân đang ở làng du lịch vùng ngoại thành phía bắc thành phố.
Ngày hôm sau, anh ngay cả công ty đều không đi, sáng sớm rời giường, liền lái xe đuổi tới đây.
Tần Dĩ Nam dừng xe ổn ở chỗ đỗ xe trước lầu chính làng du lịch, còn chưa tắt lửa xe, liền xuyên qua kính chắn gió, nhìn thấy Tống Thanh Xuân kéo cánh tay Tô Chi Niệm, đi ra từ trong cửa xoay tròn của lầu chính.
Phía sau bọn họ, còn đi theo một nam phục vụ, trên xe đẩy trong tay, đặt hai va ly hành lý.
Tô Chi Niệm một thân áo gió màu đen, vẫn là loại bộ dạng lãnh đạm bình tĩnh kia, Tống Thanh Xuân thường ngửa nghiêng đầu lên, vừa cười vừa nói một chút với anh, anh ngẫu nhiên gật đầu, thỉnh thoảng sẽ mở miệng nói.
Ngừng ở trước xe của Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân buông cánh tay Tô Chi Niệm ra, đứng ở chỗ đậu xe, vừa tiếp tục nói, vừa nhìn Tô Chi Niệm kéo cóp sau ra, dưới sự giúp đỡ của nam phục vụ, thả vali hành lý vào.
Sau khi nam phục vụ rời đi, Tô Chi Niệm đi đến bên cạnh cửa tay lái phụ trước, kéo cửa ra, Tống Thanh Xuân khom người ngồi xuống, Tô Chi Niệm hơi thăm dò thân thể vào trong xe hơi một chút, giúp Tống Thanh Xuân cài dây an toàn, mới đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, lên xe.
Tô Chi Niệm rất nhanh liền khởi động xe, chuyển tay lái, chậm rãi lái qua từ trước xe Tần Dĩ Nam.
Hóa ra, mấy ngày qua, Tống Tống tìm thế nào cũng không tìm được, là đang cùng một chỗ với Tô Chi Niệm...
Nhìn từ cử động thân mật tay cô kéo cánh tay anh ta như thế, anh ta và cô đã hòa hảo như lúc ban đầu rồi sao?
Cũng đúng, Tô Chi Niệm vì cứu Tống Tống, bị thương nghiêm trọng như vậy, dù giữa hai người có mâu thuẫn sâu đậm hơn nữa, cũng đều nên phải tan thành mây khói...
Sau khi bọn họ cùng rơi lầu, lúc cô nói với anh trì hoãn ngày kết hôn, không phải anh đã nghĩ đến, hôn sự của anh và cô, có thể sẽ bị hủy bỏ sao?
Đây đều là chuyện trong dự liệu, nhưng rốt cuộc khi chuyện trong dự liệu đã tới, Tần Dĩ Nam phát hiện, hóa ra chính mình sẽ khổ sở như vậy.
Thật ra, trước đây, trước đây anh chiếm hết tất cả ưu thế, lúc đó, lúc đó anh là vai chính trong sinh mệnh của cô. Nhưng mà, đâu biết rằng, bỏ lỡ một lần như vậy, anh liền từ vai chính, biến thành vai phụ.