Nói xong, Tô Chi Niệm liền tràn ngập tức giận buông tóc Đường Noãn ra, hoàn toàn không để ý tầm mắt của mọi người chung quanh, lui về sau một bước, lấy áo khoác âu phục treo trên ghế bên cạnh lên, mang theo một thân khí tàn nhẫn, sải bước đi ra phòng bao.
Tô Chi Niệm rời đi rất lâu, khách trong phòng mới một người tiếp một người phục hồi tinh thần lại.
Mọi người đối mặt với một phòng hỗn loạn, ngơ ngác nhìn nhau vài lần, cuối cùng mọi người không hẹn mà cùng liền chuyển tầm mắt qua lại giữa trên người Đường Noãn và Hoàng tổng.
Hoàng tổng mang Đường Noãn tới, vốn là cảm thấy cô ta xinh đẹp, dùng cô ta chống đỡ bàn tiệc, chính là ai nghĩ đến, không khởi động được bàn tiệc, ngược lại còn bị người ta đánh ở trước mặt mọi người, quả thực là không thể mất mặt hơn nữa.
Nếu như có thể, Hoàng tổng thật rất hy vọng, giờ này khắc này mình không quen biết Đường Noãn.
Nhưng mà, người một phòng này đều biết Đường Noãn là được ông ta mang tới, ông ta cũng không thể ngồi xem không để ý.
Hoàng tổng hờ hững lạnh nhạt đứng một hồi lâu, mới bước đi về phía Đường Noãn, sau đó mặt lạnh, kéo cô ta từ trên bàn lên: “Còn ổn chứ?”
Đường Noãn bị một cước giẫm vào bụng vừa rồi của Tô Chi Niệm làm đau đến toàn thân run cầm cập không thôi, cô ta được Hoàng tổng kéo lên, sau mấy phút mới miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.
Cô ta cho rằng cô ta sẽ nhìn thấy đau lòng và quan tâm từ đáy mắt Hoàng tổng, nhưng không nghĩ tới, cô ta lại nhìn thấy chán ghét và buồn bực từ đáy mắt Hoàng tổng.
Trong đáy lòng cô ta dâng lên một tầng ủy khuất nói không nên lời, cô ta rũ mắt xuống, khóe môi nhuốm máu kéo căng, có chút suy yếu gật đầu một cái, đáp: “Không có việc gì.”
Nói xong, Đường Noãn liền bắt đầu nặng nề ho khan, trong miệng lại phun ra một búng máu, chờ đến sau khi cô ta ngừng ho khan, nghĩ đến chính mình đi theo Hoàng tổng tới, náo ra chuyện như vậy, tất nhiên là khiến cho ông ta rất mất mặt, nên sắc mặt ông ta mới khó coi như vậy, do đó tốn sức ngửa đầu, lại nói một câu với ông ta: “Thực xin lỗi.”
Trong ấn tượng của Đường Noãn, Hoàng tổng đối với mình rất tốt, ông ta và cô là quen biết trong một lần phỏng vấn, ông ta gọi cô là cô nhóc, vừa rót nước cho cô, vừa rửa trái cây.
Hơn nữa, là Hoàng tổng theo đuổi cô ta trước, hoa hồng, đồ trang điểm, quần áo túi xách và trang sức, tặng quà biến đổi đa dạng.
Ông ta chưa từng tức giận với cô, cô cũng cho rằng lần này chính mình chủ động nói xin lỗi, ông ta sẽ không để ý chuyện này, mang cô đi bệnh viện khám vết thương.
Nhưng ai biết, sau khi Hoàng tổng nghe được cô ta nói xin lỗi, ngược lại sắc mặt trở nên càng khó coi, thậm chí còn nhỏ giọng, khiển trách cô ta ngay trước mặt một phòng người: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, để cho cô mời rượu Tô tổng, sao lại náo với Tô tổng thành ra như vậy?”
Tâm Đường Noãn, chớp mắt lạnh lẽo đến cực hạn.
Cô ta nhìn chằm chằm mặt Hoàng tổng một lát, liền dời tầm mắt đi, sau đó rút cánh tay từ trong tay ông ta ra, nhẹ giọng nói một câu “Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến”, cũng không chờ ông ta đáp lời, liền xoay người, che bụng, bước chân lảo đảo, đi ra phòng bao.
Đường Noãn vừa kéo cửa phòng bao ra, đi về phía nhà vệ sinh chỉ mới mười mét, một cánh cửa bên cạnh khác cũng bị mở ra, Tần Dĩ Nam mặc một áo sơ mi màu lam nhạt, đi ra từ bên trong.
Phản ứng đầu tiên của Đường Noãn chính là muốn quay lưng lại, không cho Tần Dĩ Nam nhìn thấy vẻ chật vật lúc này của mình.
Nhưng hiện tại, cô có thể giữ vững người không ngã xuống, đã rất không dễ dàng, đâu còn có lực phản ứng và lực hành động nhanh như vậy.
Cho nên, sau khi Tần Dĩ Nam kéo cửa phòng bao ra, tầm mắt liền yên tĩnh rơi ở trên người cô ta.