Anh biết, bản thân anh bị trọng thương.
À, không, rất có thể là hấp hối trước khi chết.
Khi tử vong tiến đến, suy nghĩ đầu tiên của con người là cái gì?
Tuyệt vọng? Kích động? Vô thố?
Tần Dĩ Nam không biết, anh chỉ biết, những cảm xúc đó ở trong chớp mắt này trở nên rất không đáng để ý, lúc này anh, thừa dịp lúc tỉnh táo cuối cùng, tốn sức chuyển con ngươi, chỉ muốn đi tìm du thuyền.
Anh muốn biết du thuyền có bị bom chấn động hay không?
Sau khi anh cách những giọt lớn nước biển không ngừng rơi xuống, nhìn thấy du thuyền bình ổn chạy nhanh về phía nơi xa, lúc này trái tim lơ lửng của anh mới chậm rãi ổn định lại.
Tống Tống an toàn...
Tần Dĩ Nam vui mừng nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt liền không khỏi có chút phiếm chua, đáy lòng lật lên một cổ thương cảm.
Trước đây Tống Tống, có rất nhiều khi, vào lúc gặp được nguy hiểm, đều nghĩ tới tìm anh, nhưng anh thì sao? Anh nói muốn bảo vệ cô, nhưng lại không làm được... Anh làm cho cô thất vọng một lần lại một lần, cho đến cuối cùng liền khiến cho cô tuyệt vọng.
Về sau thì sao? Cuối cùng anh hiểu rõ tất cả, nhưng anh có một vạn loại lý do muốn ở cùng một chỗ đối tốt với cô, nhưng lại không thể có thân phận để đứng ở bên cạnh cô.
Anh có ưu thế nhiều hơn Tô Chi Niệm, anh quen biết Tống Tống sớm hơn Tô Chi Niệm, anh từng hiểu rõ Tống Tống sâu đậm hơn Tô Chi Niệm, anh từng đối xử với Tống Tống tốt hơn Tô Chi Niệm, nhưng mà... Anh cũng khiến cho Tống Tống tràn ngập một bụng ủy khuất vào thời gian đẹp nhất nhiều lần hơn Tô Chi Niệm.
Thật ra khoảng thời gian này, anh luôn đang nghĩ, anh chính là đang bị vận mệnh trêu cợt, sai sót ngẫu nhiên chậm một bước, nếu Tống Tống... Tống tống đợi anh một chút thì tốt rồi.
Nhưng mà, tình yêu đâu thể chờ người?
Giữa anh và cô, liền giống như một trận hài kịch: Lúc cô muốn ở với anh, anh không quay đầu lại, lúc anh muốn ở cùng một chỗ với cô, cô liền xoay người đi.
Mà anh có thể làm gì?
Anh có thể làm, chỉ là giả bộ chính mình giống như trước đây, đáy lòng luôn không có cô.
Anh có thể làm, chỉ là vào lúc cô nguy hiểm nhất, thành toàn cô và tình yêu của cô.
Đây xem như là anh bù đắp cho cô sao?
Anh đã từng, tự tay đánh vỡ tình cảm của anh đối với cô, hôm nay anh nỗ lực chu toàn tình yêu của cô và người đang ông khác.
Đây xem như anh bù đắp cho cô sao?
Tống Tống, có một số việc, em không biết, cả đời em cũng sẽ không biết.
Lời thề anh từng tặng cho em, anh đã hoàn thành được.
Nếu như yêu nhau, tay nắm tay đến già. Nếu như bỏ lỡ, bảo vệ em bình an.
Cuối cùng, cuối cùng anh đã làm được.
Biển cả trôi qua sự điên cuồng, nghênh đón là cực kỳ bình tĩnh.
Tần Dĩ Nam chìm chìm nổi nổi ở trong nước biển.
Anh nghĩ nhiều như vậy, hơi mệt chút, anh muốn ngủ.
Tần Dĩ Nam chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Anh cảm giác thời gian giống như đang chảy ngược, anh giống như trở lại lúc nhỏ, cô bé mềm nhũn đó, thích rúc vào trong lòng anh, y y nha nha nói với anh lời nói anh nghe không hiểu.
Cô bé cột hai bím đáng yêu đó, thích theo sau mông anh, ngọt ngào ngây thơ gọi anh Dĩ Nam, anh Dĩ Nam.
Tiểu công chúa duyên dáng yêu kiều đó, nhảy nhảy nhót nhót chạy đến phòng ngủ của anh, mở sách giáo khoa ra ở trước mặt anh, anh Dĩ Nam, em không biết làm đề này.
Còn có cái đó, ở trong năm tháng niên thiếu của anh, trong thời gian đẹp nhất, cô gái từng viết cho anh “Nguyện người tôi yêu sẽ yêu tôi, nguyện người tôi yêu sẽ hạnh phúc”, tên là Tống Thanh Xuân.