Tô Chi Niệm sợ cô đông lạnh bệnh, do dự một hồi, vẫn lái xe từ góc rẽ ra, sau đó đóng giả bộ dáng ngẫu nhiên gặp mặt, lúc đi qua bên cạnh cô, chậm rãi ngừng xe.
Tô Chi Niệm hạ cửa sổ xe xuống, có gió lạnh pha lẫn bông tuyết bay vào trong xe, vừa rơi ở chỗ ngồi da thật, liền bị ấm áp bên trong xe hòa tan thành bọt nước.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, đang đối diện với điện thoại di động để gọi xe taxi, hoàn toàn không có chú ý đến trước mặt cô ngừng một chiếc xe.
Tô Chi Niệm há to miệng, muốn gọi cô một tiếng, ngẫm nghĩ, vẫn là khép miệng lại, trực tiếp cởi giây nịt an toàn ra, xuống xe.
Tô Chi Niệm chống đỡ gió tuyết, vòng qua đầu xe, anh còn chưa đi đến trước mặt cô, cô giống như là nhận biết được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại.
Gió càng lúc càng mãnh liệt, tuyết càng rơi xuống càng lớn, anh và cô giống như là dừng lại ở hình ảnh này, cách đối diện từng mảnh bông tuyết.
Một tiếng còi chói tai nơi không xa quấy nhiễu khiến Tống Thanh Xuân lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng hướng tầm mắt nhìn chằm chằm anh đến trên trạm điện thoại bị tuyết phủ lên thành một màu trắng, lúc cô đang do dự có nên lên tiếng chào hỏi với anh không, Tô Chi Niệm bước bước chân, lại đến gần cô một chút.
Vào lúc anh sắp đến trước mặt mình, Tống Thanh Xuân bất giác tránh sang bên cạnh, cô mang giày cao gót, tuyết trên mặt đất đã kết băng, lòng bàn chân vừa trợt, cả người liền cong vẹo ngã qua một bên.
Tô Chi Niệm tay mắt lanh lẹ đưa tay ra, nâng cô lên: “Không trật đau chân chứ?”
Bình thường vào lúc này, người ta đều sẽ nói một ít lời nói quan tâm, nhưng tuyệt đại đa số người mở miệng nói đều sẽ là “Không có việc gì chứ?”, “Còn ổn không?”
Nhưng Tô Chi Niệm nói lại là một câu “Không trật đau chân chứ?”
Mấy chữ đơn giản, lại đại biểu quan tâm và để ý của anh...
Tâm trạng của Tống Thanh Xuân hơi loạn một chút, cô theo bản năng liền rút tay ra từ trong cánh Tô Chi Niệm, lui về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với anh, mới rủ lông mi, không lạnh không nhạt đáp một câu: “Cám ơn...”
Tống Thanh Xuân ngừng một lát, đang muốn nói cái gì đó, rồi lại cảm thấy không có gì cần nói, do đó liền muốn tránh đi, chính là bốn chữ “Tôi đi trước đây” còn chưa kịp nói ra miệng, Tô Chi Niệm không để ý đến lời cảm ơn của cô, hỏi: “Em đang chờ xe?”
Lời nói đã đến bờ môi của Tống Thanh Xuân, chỉ đành hung bạo đổi thành một tiếng: “Ừ.”
“Đi nơi nào?”
Cô đi nơi nào có quan hệ với anh sao?
Tô Chi Niệm giống như nhìn thấu ý nghĩ nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân, lại giống như cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút lúng túng, do đó liền mở miệng lần nữa, nói: “Nơi này không dễ đón xe, ngồi xe tôi đi.”
“Không...” Là thật rất khó đón xe, cô cũng chờ ở ven đường sắp đến một tiếng rồi, nhưng mà, dù là chờ đợi nữa, cô cũng không muốn ngồi xe của anh.
Lời cự tuyệt của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, giọng nói của Tô Chi Niệm lại truyền tới: “Đổ tuyết nhiều như vậy, hơn nữa trời sắp nhá nhem.”
Bởi vì do tuyết rơi, trời thật sự tối rất sớm, đoạn đường nơi này hẻo lánh... Tống Thanh Xuân dừng một lát, sau đó liền khẽ gật đầu: “Nếu như anh thuận tiện, liền đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm gần đây đi.”
“Được.” Tô Chi Niệm nói xong, liền lui về sau hai bước, theo thói quen vươn tay ra giúp Tống Thanh Xuân kéo cửa ghế lái phụ ra, chỉ là đầu ngón tay của anh vừa đụng vào nắm tay, còn chưa có hành động, Tống Thanh Xuân liền nhẹ giọng nói một câu: “Tôi ngồi phía sau thôi.”