Đôi mắt Tống Thanh Xuân mờ mịt nhìn trưởng đài sững sờ một lát, bỗng nhiên hiểu rõ cái gì đó, cong môi nở nụ cười với trưởng đài: “Uống một chút thuốc, ngủ một giấc, đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến còn có một chút công việc phải xử lý, liền tới đây.”
“Vậy cũng được chú ý nghỉ ngơi, nếu như một lát nữa không thoải mái, liền tan tầm về nhà trước đi.”
“Cám ơn trưởng đài.”
Tống Thanh Xuân chờ đến sau khi trưởng đài đi, mới xách túi đi về phía phòng làm việc của mình.
Bây giờ chính là lúc nghỉ ngơi buổi trưa, rất nhiều người đều nằm sấp ở trên bàn ngủ trưa, ngẫu nhiên có một hai đồng nghiệp đứng dậy đi phòng trà nước rót nước, lúc gặp mặtTống Thanh Xuân, sẽ thân thiện lên tiếng chào hỏi cô.
Đường Noãn ngồi ở trước bàn làm việc mình, nhìn như đang luôn nhìn chằm chằm máy vi tính xử lý công việc, thực ra dư quang khóe mắt vẫn luôn đang lưu ý Tống Thanh Xuân, thẳng đến khi cô vào phòng làm việc, đóng cửa, cô ta mới thu lực chú ý trở về.
Cô ta đem túi xách đến trước mặt, mở ra, nhìn chằm chằm bình thuốc nhỏ đặt an tĩnh ở bên trong, khuôn mặt giống như đang suy tư.
...
Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế làm việc, trước nhấn công tắc máy vi tính, sau đó liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm một tin nhắn, nhấn vào trong, quả nhiên giống như trưởng đài nói, nhìn thấy tin nhắn xin nghỉ mà cô đã gửi đi.
Gửi vào lúc 4 giờ 58 phút sáng.
Lúc đó cô đang ở trong giấc mộng... Cho nên là Tô Chi Niệm cầm điện thoại di động của cô xin nghỉ giúp cô sao?
Nếu anh cũng đã thừa dịp lúc cô đi ngủ, bỏ mặc cô rời đi , vì sao còn muốn giúp cô xin phép nghỉ nữa, còn phân phó phục vụ đừng tới đưa túi cho cô quá sớm?
Cách làm của anh tự mâu thuẫn như vậy, rốt cuộc là đáy lòng có cô, hay là không có cô?
Tâm trạng Tống Thanh Xuân phí rất nhiều sức lực mới bình ổn lại khi ở trong phòng Kim Bích Huy Hoàng, lại trở nên hỗn loạn cả lên.
Giống như tối hôm qua, hai người tí hon ở đáy lòng cô lại bắt đầu đánh nhau.
Tối hôm qua quá mệt mỏi, lại uống thuốc, hai người tí hon kia còn chưa phân ra một kết quả, cô đã tự mình đi ngủ trước rồi.
Nhưng hiện tại, cô không có chút xíu buồn ngủ, hai người tí hon ở dưới đáy lòng đánh tới đánh lui, vẫn luôn không phân ra một thắng bại, đến cuối cùng, ngược lại sắp đày đọa cô hỏng mất.
Tống Thanh Xuân buồn bực đứng dậy, đi tới đi lui quanh phòng làm việc, vào lúc cô phát điên hận không thể kéo tóc của mình xuống hết, cửa phòng làm việc bị người gõ vang.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, nỗ lực bảo trì trấn định trên mặt, sau khi ngồi tốt ở trên ghế làm việc, mới mở miệng nói: “Vào đi.”
Đẩy cửa vào là trợ lý của cô, tới báo cho cô tổng kết công việc tuần này.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân còn có thể nghe được mấy câu, về sau, suy nghĩ của cô liền bay tới trên người Tô Chi Niệm, chỉ có thể nghe thấy trợ lý ở một bên nói ồn ào không ngừng, về phần nói cái gì, cô lại hoàn toàn không biết.
Thật ra lúc trợ lý báo cáo công việc, thời gian cũng không hề lâu, nhưng cô lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, cuối cùng vào lúc tầm mắt tiếp xúc đến một bó hoa tươi bày ở trên bàn làm việc, thuận tay liền rút một cành hoa hồng, bẻ cánh hoa, dưới đáy lòng lẩm nhẩm: Anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình...
... Một cánh hoa cuối cùng, là: Anh ấy không thích mình.
Anh ấy không thích cô rồi? Nếu thích, sao lúc trước anh sẽ tàn nhẫn bức cô uống thuốc tránh thai như vậy?
Nhưng mà...
Nếu như đổi lại là những buổi tối trước đây, Tống Thanh Xuân sẽ không tồn tại tâm lý may mắn này.