Mục lục
Nói yêu em 99 lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May
Tiếng nói của Tô Chi Niệm, lãnh đạm, quen thuộc và rung động lòng người, mỗi lần anh mở miệng, tâm Tống Thanh Xuân đều sẽ run rẩy hai cái lên theo.
Cô đứng ở bên cạnh Tống Mạnh Hoa và Tô Chi Niệm, nhưng bọn họ tán gẫu cái gì, cô lại không nghe được một chữ, thẳng đến khi tiếng Tống Mạnh Hoa gọi cô truyền tới: "Thanh Xuân? Thanh Xuân?"
"Dạ?" Tống Thanh Xuân quay đầu, lúc tầm mắt hướng về phía Tống Mạnh Hoa, lướt qua gò má tuấn lãng của Tô Chi Niệm, lông mi cô bất giác run rẩy, tận lực khiến cho giọng nói của mình bình thường hỏi: "Sao ạ?"
"Đang suy nghĩ gì đấy? Gọi con lâu như vậy cũng không có phản ứng."
Tống Thanh Xuân mấp máy môi, không lên tiếng.
Có Tô Chi Niệm ở đây, Tống Mạnh Hoa cũng không hỏi quá nhiều, rất nhanh liền sửa miệng phân phó: "Ngày hôm qua lúc chị dâu con tới, không phải có mang một ít trái cây sao? Con đi rửa rồi mang tới đây, cho Chi Niệm ăn."
Tống Thanh Xuân thuận theo khẽ gật đầu, đi đến một bên, cầm lấy hai quả táo, một quả quýt, đi nhà vệ sinh.
Tống Mạnh Hoa ở là căn hộ, Tống Thanh Xuân ngồi xổm trước thùng rác bên ngoài, cầm lấy dao trái cây gọt vỏ táo xong, lột vỏ quýt xong, mới cắt quả táo thành những khối nhỏ, tách quả quýt ra từng múi, để ở trong hộp giữ tươi, mới bưng về phòng.
Tống Thanh Xuân lấy hai cây tăm, cắm ở trên khối táo, đặt ở trên tủ đầu giường.
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn cô một cái, vừa mở miệng, lại là nói với Tống Mạnh Hoa: "Bác Tống, bác đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ an tâm dưỡng bệnh, con quen một chuyên gia nước ngoài, chờ gọi điện thoại được cho ông ta, sẽ nhờ ông ta tới Trung Quốc một chuyến, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết tốt hơn."
"Người đều có số, lúc nên chết sẽ phải chết, ta đã thông suốt, chỉ sợ rằng nếu ta thật có chuyện không may, bỗng nhiên đi, Thanh Xuân sẽ không có ai chăm sóc..."
"Ba, ba không nên nói lung tung..." Tối hôm qua lúc Tống Thanh Xuân trông chừng Tống Mạnh Hoa, đã phập phồng lo sợ suốt cả đêm, ở trên thế giới này, cô chỉ có một người thân là ông, cô thật sự sợ ông cứ như vậy đột nhiên bỏ lại cô rời đi, hiện tại cô nghe được lời nói như vậy của ông, đáy mắt bỗng chốc liền hiện ra một tầng sương mù.
"Được, được, được, ba không nói, không nói ... Lại nói, không phải ba đã không có chuyện gì sao?" Tống Mạnh Hoa cũng thuận theo an ủi Tống Thanh Xuân hai câu, liền cười ha ha quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm: "Con bé đã lớn như vậy, nhưng động một chút là khóc, khiến cho co chê cười rồi."
Tô Chi Niệm hơi cúi đầu, bày ra một bộ dáng không có việc gì.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân chứa lệ, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hai người Tống Mạnh Hoa và Tô Chi Niệm tán gẫu chưa đến một lát, Tống Mạnh Hoa có thể là mệt mỏi, lời nói dần dần ít đi, Tô Chi Niệm biết điều mở miệng nói tạm biệt: "Bác Tống, lát nữa con còn bận việc, bác nghỉ ngơi trước, hôm nào con lại tới thăm bác."
"Được, con cứ bận việc của con đi." Tống Mạnh Hoa liên tục gật đầu, sau đó nói với Tống Thanh Xuân đứng một bên: "Thanh Xuân, giúp ba tiễn Chi Niệm."
Tống Thanh Xuân biết điều gật đầu một cái, chờ sau khi Tô Chi Niệm cất bước, cô mới cất bước, đưa anh ra cửa.
Tống Mạnh Hoa ở là phòng bệnh cao cấp, không có nhiều người, rất an tĩnh, trong hành lang trừ bỏ một hai y tá kiểm tra ngoài phòng, cũng không có những người khác nữa.
Tống Thanh Xuân không đi song song với Tô Chi Niệm, từ đầu đến cuối cùng đều đi ở phía sau anh, bảo trì cách anh khoảng một mét.
Trên đường đi, hai người đều rất trầm mặc, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với người còn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK