Mục lục
Nói yêu em 99 lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May
Cô chỉ ngủ trên ghế sofa hai đêm, nhưng anh rõ ràng nhớ được, bộ dáng cô cuộn tròn thành một đoàn tội nghiệp ở trên ghế sofa, che một tấm mền mỏng manh, thân thể nhỏ gầy, run rẩy ở biên độ rất nhỏ bé.
Theo Tần Dĩ Nam tưởng tượng hiển ra trong đầu, anh giống như mơ hồ nhìn thấy hình ảnh Trình Thanh Thông co rút thành một đoàn nằm trên ghế salon.
Vào dưới tình huống chính anh cũng không có phát hiện được, anh chậm rãi đi đến trước sô pha, ngồi xổm ở trên sàn nhà lạnh buốt, đưa tay ra, chạm lên trên ghế sofa.
Đầu ngón tay của anh rơi vào khoảng không.
Tần Dĩ Nam nhăn động mi tâm một chút, mới phản ứng được, trên ghế sofa vắng vẻ trống không, hoàn toàn không có người, vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Tần Dĩ Nam giống như bị người điểm huyệt, chợt hóa đá ở chỗ cũ, thẳng đến khi đầu ngón tay của anh truyền tới đau đớn nóng bỏng, anh mới hoàn hồn, nhấn diệt điếu thuốc đã cháy hết vào trong gạt tàn thuốc, chậm rãi đứng lên, di chuyển chân bởi vì ngồi xổm quá lâu nên có chút chua xót, đi đến trên ban công.
Cách trời sáng còn sớm, Tần Dĩ Nam lại không có chút buồn ngủ, anh giống như là một pho tượng, đứng ở trên sân thượng từ ban đêm đen nhánh đến phía đông bầu trời nổi lên vầng sáng trắng.
-
“Thanh Thông! Thanh Thông!”
Tần Dĩ Nam đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt trắng bệch nắm đệm chăn, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm khí một lúc lâu, mới vén chăn lên xuống giường, vào phòng tắm.
Anh mở vòi nước ra, bưng một vốc nước lạnh, vỗ lên trên mặt, lạnh buốt khiến trái tim nhanh chóng nhảy lên của anh hơi bình ổn lại.
Đây đã là đêm thứ ba.
Sau khi mẹ Trình rời đi, ngày hôm đó Trình Thanh Thông cũng rời đi, bắt đầu từ một đêm kia, một câu “Anh có thể tha thứ cho em không?” đó liền giống như là một ma chú, anh gần như tối nào cũng mơ đến tiếng cô khóc lóc nhắc tới câu nói này bên lỗ tai anh.
Buổi tối ngày thứ nhất, sau khi anh bị đánh thức, đứng ở trên sân thượng hơn nửa đêm.
Đêm qua, sau khi anh bị đánh thức, đi Kim Bích Huy Hoàng đánh bài một đêm với bạn bè.
Đêm nay... anh đã liên tục vài ngày không có nghỉ ngơi tốt, trên dưới toàn thân thật cực kỳ mỏi mệt, nhưng lại bị cô đày đọa hoàn toàn không có cách gì ngủ một giấc an ổn.
Tần Dĩ Nam thở ra một hơi, tắt vòi nước đi, đi phòng sách.
Anh mở văn kiện ra, tập trung vào trong công việc, trong khi đầu óc anh tiếp tục chuyển động, sẽ không bị ảnh hưởng bởi cô.
Thời gian chảy xuôi qua từng chút một, trong phòng ngoại trừ âm thanh Tần Dĩ Nam gõ đánh máy và lật xem văn kiện, cũng không còn tiếng vang nào khác.
Không biết qua bao lâu, Tần Dĩ Nam ở trong một mảnh luống cuống tay chân, thành thói quen mở miệng: “Thanh Thông? Thanh Thông?”
“Em có bận hay không? Nếu không bận, giúp anh chỉnh sửa phần văn kiện này đi... Thanh Thông...”
Tần Dĩ Nam vừa cất cao giọng, gọi đến đây, bỗng nhiên liền ngừng lại, tay nắm văn kiện của anh, bỗng dưng liền gia tăng sức lực.
Thanh Thông, anh gọi Trình Thanh Thông sao?
Người phụ nữ đó, đã sớm không còn ở nhà anh, không phải sao?
Tần Dĩ Nam chậm rãi ném văn kiện ở trên bàn, dựa vào ghế dựa, tầm mắt không tự chủ được chuyển về phía trên ghế sofa tròn không xa, đèn đặt dưới đất yên tĩnh bật lên, trên ghế sofa trống vắng, mặc kệ anh nhìn thế nào, cô gái rúc vào trên ghế sofa, vẻ mặt thành thật xem văn kiện, cũng không thể nào xuất hiện lại nữa.
Chờ đến khi Tần Dĩ Nam rút tầm mắt từ trên ghế sofa tròn trở về, hốc mắt của anh đặc biệt hồng, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt bàn tĩnh một lát, liền đứng dậy, trở về phòng ngủ, thay quần áo, lấy văn kiện, đến công ty đi làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK