Tim Tô Chi Niệm, giống như bị hung hăng vặn lại một chỗ, đau đến hô hấp của anh đều dừng lại, một giây sau, liền kéo Tống Thanh Xuân một cái vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Cô ở trong ngực anh, khóc rất lâu, cảm xúc mới khôi phục bình thường.
Lúc này Tô Chi Niệm mới nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi cái ôm trong lòng, nâng đầu ngón tay lên, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt cô, sau đó dắt tay cô, tiếp tục đi dọc theo bờ biển phía trước, lúc đi qua nhà vệ sinh công cộng, Tô Chi Niệm dừng bước: “Anh đi nhà vệ sinh một chuyến, em ở chỗ này chờ anh một lát, được không?”
...
Tô Chi Niệm tiến vào nhà vệ sinh còn chưa được nửa phút, có một người đúng lúc lúc đi tới bên cạnh Tống Thanh Xuân, dừng bước lại, hỏi cô đường đi
Tống Thanh Xuân không phải người địa phương, tuy rằng từng tới Hải Nam rất nhiều lần, nhưng cũng chưa quen thuộc, cô nói câu xin lỗi với người đó.
Không biết do gió biển quá lớn, che lại tiếng nói của cô, hay là thính lực người đó không tốt, liền hỏi cô nhiều lần, mới gật đầu, nói “Cám ơn” rồi rời đi.
Bờ biển ban đêm, có chút lạnh, Tống Thanh Xuân lạnh đến co rụt thân thể đang đứng lại, không ngừng đi tới đi lui ở trên bờ cát.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Chi Niệm tiến vào nhà vệ sinh, vẫn chậm chạp không ra.
Tống Thanh Xuân nhịn không được đi tới nhà vệ sinh công cộng, tuy rằng là buổi tối, nhưng cô cũng không dám tự tiện xông vào toilet nam, chỉ đành đứng ở cửa, lớn giọng hô một tiếng: “Tô Chi Niệm?”
Không có người để ý, Tống Thanh Xuân cất cao giọng, lại gọi một câu.
Vẫn không có đáp lại... Tống Thanh Xuân quấn quýt nhìn chằm chằm ngưỡng cửa phòng rửa tay nam, tiến về phía trước hai bước, lại lùi trở về, vào lúc cô do dự phân vân, nơi không xa đi tới một người đàn ông, Tống Thanh Xuân lập tức đỏ mặt lui về sau một bước, nghiêng người qua.
Ai ngờ người đàn ông kia, lại vòng quanh cô nửa vòng, đứng ở trước mặt cô: “Xin hỏi, cô là tiểu thư Tống Thanh Xuân sao?”
“Hả?” Tống Thanh Xuân từng gặp quá nhiều lần nguy hiểm tính mệnh, liền chớp chớp mắt, đáy lòng trồi lên cảnh giác với người đàn ông trước mặt... Cô không quen người đàn ông này, có phải là muốn gây bất lợi cho cô không?
Người đàn ông thấy cô “hả” một tiếng, liền không nói gì nữa, tự ý tiếp tục mở miệng nói: “Là như vậy, có người tên Tô Chi Niệm - Tô tiên sinh, bảo tôi nói với cô, đi tới phía trước dọc theo nơi này, lúc đi đến đoạn cuối, quẹo bên phải, có lẽ đi khoảng một trăm mét, anh ấy chờ cô ở chỗ đó...”
Hóa ra là người Tô Chi Niệm phái tới... Chỉ là, không phải anh đi toilet à? Sao lại chạy đến nơi xa như vậy?
Tống Thanh Xuân nghi hoặc một lát, mới đột nhiên phản ứng được, vội vàng nói cảm ơn với người đàn ông.
Tống Thanh Xuân dựa theo lời nói người đàn ông thuật lại với mình, vẫn luôn đi đến cuối con đường, sau đó quẹo bên phải. Bãi biển nơi này, không có đèn, Tống Thanh Xuân chỉ có thể mượn ánh trăng không tính là đặc biệt sáng nơi chân trời, đi tới phía trước.
Cô không có dùng đồ đo đạc, không biết rốt cuộc 100 mét là bao xa, chỉ có thể dưới đáy lòng yên lặng đếm mấy bước, lúc cô đi khoảng 120 mét, ngừng lại, nhìn chung quanh nhiều vòng, cũng không nhìn thấy Tô Chi Niệm.
Vào lúc Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị kéo mở giọng, hô to tên Tô Chi Niệm, cô nghe thấy phía sau, truyền tới âm thanh tu tu.
Tống Thanh Xuân bất giác quay đầu, còn chưa thấy rõ rốt cuộc là âm thanh phát ra từ thứ gì, liền nghe thấy tiếng nổ tung truyền tới từ phía chân trời, cô theo bản năng đi theo âm thanh, nhìn thấy giữa không trung trên biển, vô số pháo hoa, dồn dập nở rộ.