Phùng Thần xoa nhẹ cánh mũi, cùng lúc thì nói bên tai của Lãnh Mục: “Ngươi có cảm giác rằng Quân đại tiểu thư đang giận chúng ta không, ngay cả cái liếc mắt mà nàng ta cũng không nhìn chúng ta nữa kìa.”
Lãnh Mục đưa vẻ mặt vô cảm, mí mắt còn giựt giựt lên: “Quân đại tiểu thư từ lúc có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thì không phải vẫn luôn dùng thái độ đó đối với chúng ta như vậy sao?”
“Cũng phải.”
Phùng Thần gật đầu, trong cái ấn tượng của hắn ta, sự đố kỵ hận của Tần Lam vẫn còn lưu giữ trong cảnh tưởng của chiếc còng xích bị nát vụn của ngày hôm đó. Nhưng lại không biết tối hôm đấy, phía sau núi suối nước nóng, nàng càng có bộ dạng tồi tàn đến mức nào, trực tiếp ghim nỗi hận này đến hắn ta cùng Lãnh Mục, đương nhiên là có kèm theo Tiêu Phong Hàn rồi.
“Quân đại tiểu thư đối với chúng ta là kiểu xem không tồn tại, đối với chủ tử của ngươi như vậy thật là vô tình, Cảnh Hành muốn đan dược của người, người ta trực tiếp thu huynh ấy một vạn lượng, rõ ràng là không thực sự muốn tiến thêm bước nào nữa, tiền trao cháo múc không muốn dính gì đến nhau nữa. Haiz.”
Phùng Thần tự nói tự nghe: “Ừ.”
Lời nói vừa dứt, lại nhìn thấy cách mím môi của Tiêu Phong Hàn, có điều Phùng Thần chưa từng chứng kiến qua, hắn còn đang nghĩ đến chuyện: “Quân đại tiểu thư này đúng thực là yêu ghét rõ ràng, tha tội cho Khương Vân Nhi nhưng lại trừng trị nghiêm với bà lão hạ độc kia, có điều sao ta vẫn cảm thấy nàng ấy có thù với lục hoàng tử, vậy mà từng câu từng chữ như dồn lục hoàng tử vào chỗ chết. Quen biết lục hoàng tử nhiều năm như vậy, đến cuối vẫn là lần đầu tiên thấy sắc mặt của ngài ấy khó coi như vậy.”Lời của Phùng Thần tất nhiên Tiêu Phong Hàn cũng đã nghe thấy, hắn ta nhắm mắt lại để đắm chìm trong cái suy tư đấy.
“Huyền...Huyền vương gia, dân nữ biết tội, cam tâm chịu phạt.”
Chính tại lúc này, Khương Vân Nhi bước lên phía trước, quỳ xuống trước mặt của Tiêu Phong Hàn.
Người Quân gia có thể tha được cho nàng ta, đã là do sự nhân từ của Quân Phi Yến, nàng ta cũng chẳng kỳ vọng rằng Tiêu Phong Hàn có thể không trách lỗi xưa.
Nàng ta làm sai rồi, việc xử tội này đáng lẽ chính là nàng ta phải tự chịu.
Tiêu Phong Hàn nhìn Khương Vân Nhi, bình sứ không tay được xoay vòng quanh bởi các ngón tay của hắn, hắn không mở lời thì Khương Vân Nhi chính là không dám đứng dậy, đám người cũng không dám nói lời nào, đều muốn xem thử Huyền vương gia sẽ trừng trị Khương nhị tiểu thư này.
“Uống nó đi.”
Sau thời khắc đấy, chính là nhìn thấy một viên đan dược màu đen từ trong bình sứ ở trên tay của Tiêu Phong Hàn, đưa ra trước mặt của Khương Vân Nhi nói.
Khương Vân Nhi ngơ người ra, chỉ cảm thấy cơ thể bị rơi xuống vực sâu.
Loại đan dược này thuộc loại đáng sợ, lúc trước nàng ta đã từng biết qua rồi, như hàng vạn con kiến bò trong tim cắn xé với nhau, hơn nữa sẽ khiến cho tâm trí không vững, nói lời chân thực.
Ánh mắt của nàng ta biến thành màu đỏ, bởi vì sợ rằng không chế được mà run rẩy, nhưng nàng chẳng còn chốn đường lùi nữa rồi, đây chính là kết cục của nàng ta phải chịu.
Lãnh Mục đã tiếp nhận viên đan dược đó và đưa đến trước mặt của Khương Vân Nhi.
Khương Vân Nhi biết rõ, nàng ta không còn lối thoát nào nữa, uống nó cũng phải uống mà không muốn uống nó cũng phải uống.
Nàng ta đưa tay ra run rẩy, tiếp nhận viên đan dược rồi sau đó nhắm mắt lại, bỏ mạnh vào trong miệng rồi nuốt một cách dứt khoát.
Nước mắt của nàng ta chảy đầm đìa, kèm theo đó sự hối hận, lại có thể làm thế nào được?
Nàng ta chờ đợi tác dụng phản ứng của thuốc.....
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng ta, đợi cái kết quả của thuốc này phát tác dụng.....
Nhưng thời gian dần dần trôi qua, nàng ta chẳng có cảm giác gì cả, trong miệng còn bù thêm một chút hương vị ngọt nhẹ thanh mát.
“Khương nhị cô nương, ngươi có cảm giác gì không?”
Phùng Thần không chờ đợi được mà lên tiếng hỏi thăm.
Khương Vân Nhi quen biết Phùng Thần, biết được thân phận hắn ta là công tử Phùng gia, càng đừng nói là hắn ta còn là người của Huyền vương gia, ngay lúc này phải thành thực mà trả lời: “Bẩm Phùng đại công tử, Vân Nhi không hề có cảm giác, chỉ cảm thấy trong miệng có mùi thanh ngọt xuất hiện ra....”
Phùng Thần: “....!”
“Cảnh Hành, đưa cho ta xem thử đan dược này.”
Hắn từ trong tay của Tiêu Phong Hàn lấy bình sứ, đưa lên mũi mà ngửi một cách tỉ mỉ. Trên gương mặt thanh tú đó có một biểu cảm khó nói thành lời.
“Thế nào rồi?”
Tiêu Phong Hàn hỏi hắn ta.
Thì nghe thấy Phùng Thần nói: “Đây là một bình kẹo màu....”
Đám người: “......!”