Mục lục
Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Phong Hàn nói.

“Gì cơ?”

Tần Lam không hiểu, ngẩng đầu hỏi lại.

“Tối mai, ngươi đến đây chẩn đoán.”

Tiêu Phong Hàn lặp lại.

Tần Lam hiểu ra đêm mai hắn sẽ uống độc dược, nàng phải đến để chẩn đoán.

“Được.”

Tần Lam gật đầu.

Sau đó nàng đứng dậy, mục đích đã đạt được, đã đến lúc nàng quay về phủ rồi.

Nhưng sau đó nàng cúi đầu, phát hiện đầu tóc mình rối bù, quần áo ướt sũng dính vào người, nhìn thế nào cũng mất hết uy nghiêm, căn bản không nhìn ra người.



“Huyền vương gia, thần nữ đi thế nào được?”

Tần Lam đúng là vò mẻ không sợ nứt nữa rồi, dù sao trước mặt Tiêu Phong Hàn cũng đã mất hết thể diện rồi, nhún vai hỏi một câu.

Nàng muốn đi ra bằng con đường ban đầu, Lãnh Mục còn đang ở dưới chân núi, Phùng Thần còn đang trong phủ, lẽ nào không có người nào nhìn thấy nàng sao? Vậy ban đầu nàng trốn lâu như vậy, muốn sặc nước mà chết, có ích lợi gì chứ?

Nhìn bộ dạng của nàng lúc này, khóe miệng Tiêu Phong Hàn cong lên một độ cong gần như không thấy được.

“Qua đây.”

Tiêu Phong Húc nói.

“Làm gì?”

Tần Lam ngẩng đầu, nàng cảnh giác, vẫn chưa hiểu Tiêu Phong Hàn muốn làm gì.

“Ngươi muốn đi lối này sao?”

Tiêu Phong Hàn hỏi.

Đương nhiên là không muốn rồi, chẳng lẽ Tiêu Phong Hàn còn có cách khác sao?

Tần Lam đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Phong Hàn, bộ dáng bất đắc dĩ, tại sao bây giờ nàng lại rơi vào tình thế khó xử như vậy a, chẳng lẽ là do Tiêu Phong Hàn làm sao?

Tần Lam nghĩ, nàng và Tiêu Phong Hàn quả thực bất đồng với nhau a, không, là khắc mệnh nhau mới đúng nha.

“Tay.”

Tiêu Phong Hàn nói.



“Huyền vương gia muốn làm gì a?”

Ánh mắt Quân Phi Yến không đúng, nàng nhìn về phía Tiêu Phong Hàn, trên lông mày hiện lên vẻ cảnh giác, Tiêu Phong Hàn lạnh lùng hừ một tiếng.

“Yên tâm, bổn vương không có hứng thú đối với ngươi.”

Đáp lại một câu, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn Tần Lam, chỉ vươn tay nắm lấy tay nàng.

“Nha, ngài…”

Vừa cất tiếng, nàng liền cảm thấy một luồng khí nóng thông qua bàn tay đi thẳng vào thân thể mình, lan đến xương cốt tứ chi.

Nhận ra đây là gì, Tần Lam liền muốn rút tay lại, nhưng lực tay của Tiêu Phong Hàn quá lớn, giống như gọng sắt, nàng vùng vẫy hai lần vẫn không thoát được, sức nóng vẫn tiếp tục truyền tới. Tần Lam biết nó là nội lực của Tiêu Phong Hàn.

Sau đó cơ thể nàng nóng bừng đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, tóc và y phục trên người bắt đầu nhỏ giọt.

“Huyền vương gia, cơ thể ngài có thể chống đỡ được sao? Xuất ra nhiều nội lực như vậy không sao chứ?”

Suy cho cùng cũng không nên một mực im lặng như vậy, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, Tần Lam liền lên tiếng.

“Làm sao? Bổn vương không ra tay, chẳng lẽ ngươi cứ để như vậy mà xuống núi?”

Tiêu Phong Hàn nói, vẫn là cái khẩu khí lạnh lùng không đổi kia.

Tần Lam nghẹn lời không nói được tiếng nào.

Vì vậy nàng thành thật im miệng, nguồn nhiệt vẫn không ngừng truyền đến, một khi hơi ẩm trên người tiêu tán, dưới chân tích tụ càng nhiều nước. Sau thời gian nửa chén trà, y phục trên người nàng đã khô, tóc cũng không còn nhỏ giọt nữa.

Tiêu Phong Hàn rút tay về.

“Có thể đi được rồi.”

Hắn quay lưng về phía Tần Lam.

Tần Lam trầm mặc một lúc.

“Tạ ơn vương gia.”

“Không cần, ta chỉ không muốn người khác hiểu lầm.”

Tiêu Phong Hàn đáp lại một câu thành công xua đi cảm giác khó chịu trong lòng Tần Lam.

“Huyền vương gia, thần nữ cáo lui.”

Nói xong nàng cất bước rời đi, trước khi tới chân núi nàng liền thấy Lãnh Mục vẫn đang chờ ở đó, vừa nhìn thấy Tần Lam, hắn tựa hồ có chút khó hiểu.

“Quân tiểu thư, người lên núi sao? Chủ tử đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK