Ngay cả Lão phu nhân cũng thất thần, tay cầm cây gậy đầu rắn run rẩy, đôi mắt đỏ hoe: "Nha đầu kia..."
Lão phu nhân cũng chỉ nói nổi ba từ, sau đó không còn nói tiếp được nữa.
Bà cũng nghẹn ngào.
Nha đầu này coi trời bằng vung, đánh nàng cái nào nàng né cái đó. Có lẽ ngay cả quy củ cũng phải hành lễ với nàng. Đây là một tội lớn, sợ.
Lão phu nhân thở dài, không thể răn dạy nổi nữa rồi.
"Vẻ ngoài thông minh của con khiến tổ mẩu nhớ đến mẫu thân của con."
Lão phu nhân lại thở dài một hơi, không khỏi vuốt mi tâm.
Bên cạnh tổ mẫu của nàng, Quân Lôi Đình cũng rất khó chịu. Nhìn bộ dạng hiện tại, nữ nhi của ông, món quà quý giá được ông trời bạn tặng, khiến toàn bộ ký ức chôn sâu trong lòng ông cũng vì thế mà bị lôi ra ngoài. Người phụ nữ ông yêu đã rời xa ông được mười sáu năm rồi.
Lão phu nhân không khỏi nỉ non. Dường như bà nhận ra được món quà quý giá bị bà đánh đến mức giảm giá luôn rồi, sau đó quay mặt lại nhìn nàng: "Nha đầu, ngươi bị đánh đến như vậy, rốt cuộc đã biết rút kinh nghiệm chưa?"
Lão phu nhân giả vờ nghiêm khắc.
Nhưng trong lòng lại rất đau.
Nhìn cổ và lòng bàn tay quấn đầy băng gạc của cháu gái mà lòng Lão phu nhân đau nhói, tay chống gậy run cầm cập.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
"Dạ, cháu đã rút kinh nghiệm."
Tần Lam gật đầu. Nàng khéo léo bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, giả bộ vì hối lỗi mà không dám đứng dậy.
Trái tim của Lão phu nhân...
Vừa quay đầu lại, bà tức giận mắng Quân Lôi Đình: "Không phải nói là nhận được tin tức thì đi đón con bé luôn rồi sao, tại sao cổ và tay của nó vẫn bị thương nặng như vậy?"
Vẻ mặt Quân Lôi Đình hoảng hốt. Ông đang nghĩ về người thê tử đã bỏ lại hắn một mình nhiều năm nay thì đột nhiên bị giọng nói quở trách của mẫu thân hắn kéo trở lại.
"Mẫu thân, không phải... Là bởi vì..."
"Không cần giải thích nữa, là ngươi đã đến muộn."
Một lời nói cắt ngang lời của Quân Lôi Đình.
Vẻ mặt của Lão phu nhân lộ ra vẻ ghét bỏ và tức giận.
Quân Lôi Đình: "...!"
Ngươi luôn nói rằng ta yêu con gái, nhưng ngươi lại không yêu thương con gái của ngươi? Nếu ngươi cứ giữ vẻ mặt đó, được thôi. Chút nữa ta sẽ dạy dỗ lại ngươi tại nơi này, xem ngươi sẽ thành cái gì? Dù sao cũng là Tướng Quân Vương đã xuất ngũ, không mất mặt sao?
Ông liếc nhìn Nhị đệ, thấy ông ta nhịn cười đến nỗi cổ họng khô rát.
"Nhị đệ nếu muốn thì cười đi. Đừng để lộ tật xấu."
Quân Lôi Đình lườm nam nhân gầy gò đứng sau lưng Lão phu nhân rồi ậm ừ.
"Khục khục khục..."
Quân Lôi Sơn che miệng ho khan hai tiếng.
Quân Lôi Sơn không giống Quân Lôi Đình. Cơ thể ông ta rất gầy gò, sắc mặt xanh xao. Trên người mặc y phục màu xanh lá cây, nhưng lộ ra một chút dáng vẻ thư sinh. Nghe nói là do Lão phu nhân sinh ông ta vào thời điểm chuyển khí thai khi sinh vào người nên bị sinh non. Vì vậy, cơ thể của Quân Lôi Sơn không được tốt cho lắm từ khi mới sinh ra.
Chỉ cần Tần Lam nhìn qua thì đã biết, Nhị thúc là do khí huyết thiếu hụt mà sinh non.
"Hi hi..."
Tiếng cười của tiểu cô nương vang lên. Tần Lam nâng mắt lên, ánh mắt nhìn Quân Linh Nhi, tiểu cô nương đối diện nàng đang nháy mắt ra hiệu.
Tần Lam mỉm cười với nàng ta, nhưng đôi mắt của Quân Linh Nhi lập tức sáng lên. Nàng ta sải bước bước qua Lão phu nhân và ôm lấy Tần Lam: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ vừa cười lại với muội đúng không? Muội biết tỷ tỷ có quên ai nhưng cũng sẽ không quên muội mà. Oa ha ha ha..."
Đúng vậy, tất cả những người ngoài kia đều là do Lục Trúc làm một phen ồn ào nên ai cũng biết rằng đại tiểu thư tỉnh dậy và bị mất trí nhớ có chọn lọc.
Quân Linh Nhi nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng nàng ta cũng nhìn vào mắt Tần Lam. Nàng ta vui mừng không tả xiết.
"Ta không quên."
Tần Lam cười nói, khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
Loại niềm vui thẳng thắn này thực sự rất dễ lây lan.
Đây là điều mà lúc nàng còn là Đại tiểu thư Quân gia không bao giờ nhận ra.
Quân gia và Tần gia không giống nhau. Phạm vi tình bạn bền chặt giữa các thành viên trong gia đình là say đắm, và mọi thứ đã được quy định trước.
Đã có một thời, nàng bị mê hoặc.
Bây giờ nhìn lại mới thấy trái tim Tần gia rất máu lạnh? Không nói đến mặt khác, chỉ nói về chuyện Tần gia luôn tự nhận là gia đình có học thức. Vậy mà, phụ thân của Tần Lam lại có hai thê thiếp. Ngoài đứa con gái là nàng, thì nàng cũng còn rất nhiều muội muội, đệ đệ.
Tuy nhiên, khi nói đến Quân gia, từ khi ông còn trẻ, vợ ông đã bỏ lại ông mãi mãi, thế mà bao nhiêu năm rồi ông cũng chỉ có một mình. Ông chưa bao giờ tái giá cũng chưa bao giờ nạp thêm thiếp. Còn vợ lẻ của Quân Lôi Sơn. Phu thê Ông cũng chỉ có một đứa con là Quân Linh Nhi, không có thiếp.
Điều này đặc biệt đáng quý trong giới quý tộc của nước Đại Hạ này.
"Linh Nhi, ngươi buông tỷ tỷ của ngươi ra đi. Nàng vừa tỉnh dậy, chưa kịp hồi phục. Đừng làm tỷ tỷ ngươi lại bị thương."
Mẫu thân của Quân Linh Nhi, Diêm Như Mai nói.
Nhan sắc Diêm Như Mai tuy khá bình thường nhưng tính tình ôn hòa, thân nhìn cũng có chút đầy đặn. Thoạt nhìn có vẻ tính khí bà ta khá tốt.
"Con khỉ vô lại kia, leo xuống khỏi người tỷ tỷ ngươi ngay."
Lão phu nhân quát lớn.
Quân Linh Nhi lè lưỡi, cười hì hì, sau đó buông Tần Lam ra. Nàng ta nói: "Trước đây, hai từ "con khỉ" này là dùng để gọi tỷ tỷ con, bây giờ đến lượt con sao?"
"Ngươi còn dám nói sao..."
Lão phu nhân giơ cây gậy lên, hù cho Quân Linh Nhi sợ hãi, chỉ trong thoáng chốc đã trốn sau lưng Tần Lam. Mọi người đều không nhịn được cười trước cảnh tượng này.
"Tỉnh lại là tốt rồi. Bé con, ngươi không biết lần này ngươi bất tỉnh. Bầu trời của Quân gia chúng ta như muốn sụp đổ, hơn mười ngày rồi chẳng có tiếng cười. Vẫn là do tổ tiên chúng ta phù hộ, để cho bé con ngươi tỉnh lại."
Diêm Như Mai nói.
"Là ta không đủ tốt, lại làm mọi người lo lắng."
Lông mi Tần Lam khẽ run, nói.
"Đứa nhỏ này, sau tội lớn nguy hiểm lần này, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, cũng tốt!"
Lão phu nhân không đứng dậy. Bà ta nhìn vè phía Tần Lam với ánh mắt thương yêu cùng một chút đau lòng.
"Nhị tức, tối nay con sai người dặn bếp nấu thêm vài món."
"Vâng, mẫu thân."
Gia đình Quan gia vui vẻ, đoàn kết, phụ hiếu tử từ, bà tức hài hoà khiến trái tim vốn lạnh giá của Tần Lam cũng trở nên ấm áp.
...
Bởi vì Tần Lam vừa tỉnh lại, lão phu nhân sợ rằng nàng quá mệt mỏi. Bà nói vài câu rồi bảo nàng về nghỉ ngơi. Vốn Quân Linh Nhi muốn đi theo Tần Lam trò chuyện, nhưng bị lão phu phân nhéo tai rồi kéo nàng ta đi.
Tần Lam trở lại phòng. Ánh sáng trong phòng ngủ nàng khá tốt. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống giường. Tần Lam nằm xuống cùng với quần áo của nàng.
Bên trong rất yên tĩnh, bên ngoài Lục Trúc cũng đang đợi nàng.
Tần Lam nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, rồi từ địa ngục leo ra ngoài.
Tần Hồng Sương, Tiêu Thành Vũ, Tần phụ...
Tất thảy những người đã đẩy nàng xuống vực sâu.
Tần Lam suy nghĩ, từng chút từng chút chìm vào giấc ngủ.
Nàng thực sự rất mệt mỏi, từ khi thức dậy đến bây giờ.
Ban ngày, trời nắng ráo, sáng sủa. Đến khi chạng vạng tốt thì trời đổ xuống một cơn mưa phùn. Sắc trời có chút tốt. Mưa phùn dày đặc. Bạc và tơ lụa cũng đổ xuống. Gấm sắc đại địa, dòng suối nhẹ nhàng.
Cùng một đêm mưa, cùng một kiểu mưa.
Tần Lam ở trong cơn ác mộng, kiếm đâm xuyên qua ngực, máu tươi ồ ồ.
"Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?"
Nàng tức giận dùng hết sức hét to, hét đến khàn cả giọng.
Nhưng gương mặt của Tần Hồng Sương lại mang một nụ cười quái dị cùng dáng vẻ vui vẻ.
"Tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm đi. Nước thi thể này là do Vũ ca ca cho ta uống. Chỉ cần nhỏ vài giọt là ngươi có thể biến thành một vũng máu. Từ đó xương cốt cũng không còn. Trên đời cũng sẽ không còn Đại tiểu thư Tần gia nữa."
A…
Nàng ngạc nhiên vừa khiếp sợ hét lên, Tần Lam đột nhiên mở mắt ra. Bên cạnh giường có một bóng người, Tần Lam liền đánh tay về phía bóng đen.