Bộ dạng của tiểu tử kia độ ba bốn tuổi, thân hình nhỏ nhỏ gầy gầy, sắc mặt có chút tiều tụy, trông rất suy nhược, nhưng nhìn rất ngoan ngoãn.
Nàng biết đó là Tần Hồng Sương cùng với Tiêu Thành Vũ và con trai của bọn họ.
Có lẽ là bởi vì nàng đã biết mọi chuyện, nên nàng nhìn trên mặt đứa nhỏ ra được ba phần thấy bóng dáng của Tiêu Thành Vũ.
Tần Lam có chút hoảng loạn, trái tim nàng giống như có thứ gì đó bén nhọn đâm vào.
Nàng nắm chặt tay, cố gắng để không lộ nhưng nội tâm của không bình tĩnh.
“Hồng sương muội muội, sao muội lại ở đây? Không phải là muội đang ở trong phòng nghỉ ngơi hay sao?”
Nhìn thấy có người tới, Tô Vân An liền tiến tới để ra đón, trông có vẻ rất là quan tâm và rồi lại nhìn về phía đứa trẻ kia nói: “Thần nhi, có được hay không khi ngươi chiếu cố mẫu thân ngươi?”
“Quận chúa cô cô, tại trong phòng có chút buồn, nên mẫu thân và thần nhi muốn đi ra dạo một chút.”
Tiểu tử cũng có chút sợ hãi với giọng nói của Tô Vân An.
"Được, không tồi.”
“Vân An, mấy ngày hôm nay làm phiền ngươi nhiều rồi, cũng tại thân thể vẫn luôn không tốt lắm, nhưng nếu không phải nghĩ tới đưa lễ vật, ta đã ở trong phủ nghỉ ngơi rồi.”
Giọng nói của Tần Hồng Sương vang lên.
“Không có việc gì đâu, kêu ngươi lại đây chính là vì xem buổi biểu diễn mà thôi.”
Tô Vân An không e dè nói.
“Hồng Sương tỷ tỷ, tỷ tới đúng lúc lắm buổi biểu diễn bắt đầu, Quân đại tiểu thư đang muốn cho ta và mọi người xem - vậy tiết mục đâu?”
Tô Vân An cười nói.
Nàng nắm tay Tần Hồng Sương, vẻ mặt thân mật.
Tần Lam nhìn, nhưng không biết đó là thật lòng hay giả.
Từng màn kịch này, đã đủ kích thích tinh thần nàng.
Tô Vân An như thế nhưng vẫn cùng Tần Hồng Sương nói chuyện.
“Vân An dạo này không tốt lắm, nên thôi, dù sao cũng là Quân gia đại tiểu thư, không thể làm loạn quá mức.”
Khi nghe giọng nói của Tần Hồng Sương, nàng khó xử nói.
“Hồng Sương muội muội, tấm lòng của muội quá thiện lương, hôm nay muội muốn nói cái gì thì đừng nói nữa, tỷ cứ ngồi xem diễn đi, ta vì kế hoạch hôm nay đã phải đợi mười ngày, nên có thể như vậy buông tha không? Ta nhất định phải lấy lại công đạo cho Lục cữu cữu!”
“Ai chà, thật là...... tỷ vẫn là người chu đáo.”
Tần Hồng Sương nói.
Nhưng bộ dạng này trong mắt Tần Lam chỉ là dối trá mà thôi.
Tô Vân An chưa nói gì, nàng đã biết xảy ra chuyện gì, kế hoạch trước đó nàng có tham dự, giờ lại làm trò hề trước mặt người khác, Tần Lam tuyệt đối không tin vào nàng ta.
Tần Hồng Sương là người ác nhất.
Nàng nhìn rồi thầm nghĩ, chỉ một lần ở ngõ nàng ra tay không đủ mạnh nên mới có hơn mười ngày mà có thể đủ khả năng tung tăng nhảy nhót.
“Mụ tiểu cữu, ngươi cũng đừng nói gì, đi qua bên kia ngồi.”
Tô Vân An kệ một tiếng mụ tiểu cữu, làm cho Tần Hồng Sương rất là giận dỗi, “Nha đầu này, làm loạn hết rồi.”
“Ta không làm loạn, đối với ta ngươi chính là mụ tiểu cữu, chẳng qua ngày thường ngươi kêu Hồng Sương muội muội chỉ là một thói quen mà thôi.”
Tô Vân An nói rồi lôi kéo nàng ta ngồi ở ghế trên.
Tần Lam đứng tại chỗ, nàng buồn từ đầu đến chân, có lẽ là vì quá đau, có lẽ là thái độ của Tô Vân An, có lẽ là sự xuất hiện của Tần Hồng Sương, có lẽ là do đứa trẻ kia, tóm lại tất cả những lý do ấy đều kích thích nàng, làm nàng hận không thể xông lên phía trước, rạch mặt những biểu hiện giả dối ấy.
Cũng vừa lúc này, Tô Vân An quay đầu lại, “Quân Phi Yến, ngươi nghĩ tới nghĩ lui rồi rốt cuộc ngươi có kế thừa hay không?”
Nàng chắc chắn Quân Phi Yến sẽ không so đo một chữ nào, đúng là thô bỉ mà không biết nàng là võ nữ sẽ cùng nổi với danh kinh đô tài nữ tỷ thí? Quả thực là tự rước họa vào thân, đúng là không hiểu biết.