“Tiêu Phong Hàn, nếu ngươi không buông tay thì đừng trách ta không khách sáo.”
Tần Lam tức đến đỏ mắt, lập tức lạnh lùng nói. Nhưng Tiêu Phong Hàn lại giống như không hề nghe thấy, vẫn cứ ôm cực chặt, Tần Lam cố gắng nâng tay lên, định ấn vào huyệt đạo trên bụng của hắn, còn chưa chạm đến huyệt đạo thì Tiêu Phong Hàn đã đột nhiên ho khan, Tần Lam đột nhiên bị đẩy mạnh ra ngoài.
Sau đó lại nghe thấy một tiếng phụt, Tiêu Phong Hàn phun một búng máu, nhuộm đỏ khăn trải giường gấm vóc màu xanh, còn có một ít văng xuống đất.
Nếu như lúc nãy nàng không bị đẩy ra thì đống máu kia đã phun lên người nàng rồi.
Mà máu của búng máu kia rất đậm, rất đen, đây là màu máu chỉ khi trúng độc cực nặng mới có.
Lúc này, tay của Tiêu Phong Hàn siết chặt mép giường, bởi vì dùng sức quá mạnh, tay nổi đầy gân xanh, hắn thở dốc cực nặng, hơi há miệng, thở hổn hển liên hồi, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra màu đỏ ửng khác thường.
Rõ ràng là hỏa độc đang phát tác.
Hậu kỳ của hỏa hàn độc sẽ là băng và lửa, nóng và lạnh luân phiên, tra tấn lẫn nhau.
Nếu loại độc này đến hậu kỳ, người trúng độc phải thừa nhận chính là cơn đau đớn do bị liệt hỏa đốt cháy và giá rét đến cực hạn, không có bao nhiêu người có thể chịu đựng được, ước muốn duy nhất chính là muốn chết đi.
Mà Tiêu Phong Hàn lại không rên tiếng nào, Tần Lam nhìn thấy tóc của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, khóe miệng lại có máu đỏ tươi uốn lượn chảy xuống, rõ ràng toàn thân đã đau đến tột độ, đau đến mức tầm nhìn trước mắt đã mơ hồ, lại vẫn cứ giữ lại một ít tỉnh táo.
Rõ ràng đây là lúc hắn chật vật nhất, nhưng toàn thân người nam nhân này lại lộ ra cảm giác lạnh nhạt và sát khí cực hạn, càng thêm quyến rũ.
“Quân đại tiểu thư, xin ngươi mau cứu Phong Hàn.”
Phùng Thần sốt ruột đến đỏ cả mắt, vội lớn tiếng nói.
Tần Lam đứng từ dưới đất lên, đi đến bên cạnh giường, lần này nàng cẩn thận hơn nhiều, không đứng quá gần Tiêu Phong Hàn, mở miệng nói: “Huyền Vương gia, ta nghiệm độc giúp ngài, cần phải chẩn đoán chính xác xem ngươi trúng hỏa hàn độc hay hỏa hàn cổ, có lẽ quá trình này sẽ rất đau.”
“Được.”
Tần Lam vừa nói xong đã lập tức nghe được giọng nói khàn khàn của Tiêu Phong Hàn.
Hắn nhìn về phía Tần Lam, ánh mắt kia rất sâu rất sâu, giống như muốn hằn hình ảnh của nàng vào trong đầu, chỉ nghe hắn nói: “Quân Phi Yến, bổn vương giao tính mạng của ta vào trong tay ngươi.”
Tim Tần Lam giật thót, Tiêu Phong Hàn nói như thế là có ý gì? Không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí không được đúng cho lắm, nàng rũ mắt, né tránh ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược của Tiêu Phong Hàn, mở miệng nói: “Thần nữ tận lực.”
Lời nói cực kỳ quy củ, lại vô hình kéo ra khoảng cách với hắn.
Tiêu Phong Hàn không nói gì nữa.
“Huyền Vương gia, thần nữ yêu cầu ngài nằm xuống.”
Tần Lam nói.
Lập tức thấy Tiêu Phong Hàn chống giường, sau đó mới nằm xuống, trong toàn bộ quá trình này, trán hắn liên tục túa ra mồ hôi lạnh, có thể thấy được bên dưới gương mặt bình tĩnh kia đang phải chịu đựng cơn đau đớn đến mức nào.
Không nói đến cách làm người của Tiêu Phong Hàn, chỉ riêng điểm này, Tần Lam thật sự rất bội phục Tiêu Phong Hàn.
Người đàn ông này thật sự có thể nhẫn nhịn những thứ mà người thường không cách nào nhẫn nhịn, thật sự rất kiên cường.
Tiêu Phong Hàn nằm xuống, Tần Lam nhanh chóng rửa sạch tay, Phùng Thần bày biện hòm thuốc, túi ngân châm trên tủ đầu giường.
“Vương gia cần phải cởi quần lót ra.”
Tần Lam nghiêm mặt nói.
Nàng là thầy thuốc, trong mắt thầy thuốc không có nam nữ.
Nói xong những lời này, không hiểu sao lỗ tai của nàng lại nóng lên, giống như bị lửa thiêu đốt vậy.
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Phong Hàn đang nhìn về phía nàng, cực kỳ sâu lắng.
Dường như cả căn phòng này cũng vì hỏa độc của hắn mà trở nên nóng lên.
“Thần nữ cần phải phong bế mười hai ***** ** chủ trên người của ngươi, có bốn huyệt đạo nằm ở trên đùi, cho nên cần ngài cởi quần lót ra, chứ cũng không phải có ý đồ xấu xa gì với ngài.”