Mục lục
Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dáng vẻ của Khương Vân Tử gần như điên cuồng, nàng ta bắt lấy cổ áo của nha hoàn Thu Nguyệt, phẫn nộ chất vấn.

“Xin lỗi tiểu thư, là nô tỳ tự cho là đúng, tự làm chủ, không có ai sai nô tỳ cả, là nô tỳ không vừa mắt đại tiểu thư Quân gia, cũng sợ đại tiểu thư Quân gia nói ra chuyện đánh cược hôm ấy ở Vân Trang Các ra, khiến Huyền vương gia ghen ghét tiểu thư, nên mới nghĩ cách khiến cho nàng không thể tỉnh lại, vậy thì không ai tố cáo tiểu thư được, tiểu thư, xin lỗi, đều là nô tỳ tự làm chủ, hu hu hu…”

Nha hoàn tên Thu Nguyệt khóc lóc, nhận hết tất cả mọi trách nhiệm về mình, thật là trung thành và tận tâm mà.

Khương Vân Tử hết đường chối cãi.

Nàng ta gần như mất hết tất cả sức lực, Thu Nguyệt càng gánh vác nhiều việc,biểu hiện chân thành như vậy, nàng ta càng không thể thoát tội, càng chứng minh là do nàng ta sai khiến, do đó khiến cho nha hoàn trung thành và tận tâm gánh tội thay.

Nàng ta không rõ, là ai muốn hại nàng ta.

Là ai mà lại trăm phương ngàn kế như vậy.

Hoàn toàn không hề có manh mối.

Khương Vân Tử lúc này cực kỳ chật vật, hai mắt nàng ta đỏ hoe, đầy tuyệt vọng mà không có chỗ để phát tiết, ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người trong lâu, đều là một vẻ lạnh nhạt và ghét bỏ, không có ai tin tưởng nàng ta, nàng ta trở thành đối tượng để mọi người phỉ nhổ.

Khương Vân Tử đột nhiên cảm thấy bản thân mình có hơi buồn cười, sao đột nhiên nàng ta lại có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy cơ chứ.

“Ta không hề sai khiến nàng ta, thật sự không có, vì sao lại không có ai tin ta chứ? Vì sao chứ? Ta nói không phải ta, ta không hiểu. Quân Phi Yến, ta chỉ tính toán hãm hại ngươi một chút, nhưng thật sự không nghĩ tới việc đầu độc hại ngươi, vì sao lại không có ai tin tưởng ta chứ?”

Dáng vẻ của Khương Vân Tử như chẳng còn gì, cả người như một con thú nôn nóng, nàng ta tuyệt vọng nhìn về phía Tần Lam gào khóc.

“Ta tin tưởng ngươi.”

Nhưng ngay vào lúc này, trong tiếng gào khóc khổ sở của Khương Vân Tử, một giọng nói bình thản trong trẻo không lên xuống vang lên.

Tiếng khóc của Khương Vân Tử dừng lại, trong chốc lát trong đôi mắt mang theo mờ mịt, khi phục hồi tinh thần lại mới nhìn Tần Lam, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.

Mà đồng thời, những người trong trà lâu cũng vì câu nói này của Tần Lam mà sôi nổi nhìn qua, trong mắt đầy khó hiểu.

“Đường tỷ, tỷ đừng tin tưởng nàng ta, Khương Vân Tử này trong ngoài đều không giống nhau, rõ ràng chỉ là giả bộ, chính là nàng ta sai nha hoàn của nàng ta đi làm.

Quân Linh Nhi phía sau Tần Lam nôn nóng nói, cho rằng đường tỷ của mình động lòng trắc ẩn.

Tần Lam lại lắc lắc đầu.

“Nàng ta cũng chỉ là bị lợi dụng mà thôi.”

Tần Lam nói.

Lời này tất nhiên Khương Vân Tử cũng nghe thấy, thân thể nàng ta cứng đờ, cuối cùng cũng nhận ra Tần Lam đang nói cái gì, trong mắt có khiếp sợ, còn có phức tạp, nàng ta há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Quân Phi Yến, ngươi, ngươi thật sự tin tưởng ta sao?”

Tần Lam mím môi, hàng mi dài hơi rũ xuống: “Ta tin tưởng lời của ngươi nói, ngươi không phải là hung thủ đứng sau màn hạ độc hại ta và Linh Nhi, như lời ngươi nói vậy, bởi vì không cần thiết. Tiền đánh cược ở Vân Trang Các hôm đó, không để lại bất kỳ chứng cứ gì, cũng không có nhân chứng, ngươi hoàn toàn không cần liều điều thừa, vậy thì quá mạo hiểm.”

Tần Lam nói.

Khi Tần Lam nói câu này, khóe mắt liếc nhìn nha hoàn tên Thu Nguyệt kia, nàng ta quỳ rạp dưới đất, cúi đầu, mái tóc che giấu gương mặt, không nhìn rõ được thần sắc của nàng ta.

Mà bên này, Khương Tử Vân lại ngơ ngác nhìn Tần Lam, trong lòng nàng ta có chút phức tạp chưa bao giờ từng có.

“Vì sao chứ?”

Khương Vân Tử im lặng một lúc lâu sau, nhíu chặt·mày dò hỏi, nàng ta nhíu chặt mày, ánh mắt cũng hơi có chút mê man, người nói rằng tin tưởng nàng ta vậy mà lại là Quân Phi Yến.

“Ta sẽ không buông tha cho một người xấu, nhưng cũng sẽ không oan uổng một người tốt, ngươi làm sai, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt, nhưng nếu không phải là ngươi làm, ta cũng sẽ không bắt ngươi phải chịu tội oan ức.”

Tần Lam nhàn nhạt nói.

Giọng nói của nàng không lớn, những lời nói ra, lại rót vào tai của những người ở bên trong.

Vô số ánh mắt dừng lại trên người nàng, đánh giá, khó hiểu, nghi hoặc, phức tạp, nàng lại như thể không hề nhìn thấy, duyên dáng yêu kiều, cơ thể chính trực mềm mại, khí chất xuất chúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK