Tức giận, tức đến nỗi muốn bùng nổ.
Ngay khi lửa giận trong lòng đã lấn át lý trí, không quan tâm mà xông lên lầu hai để ra tay, một giọng nói trong trẻo chợt vang lên: “Lui ra.”
Quân Linh Nhi quay đầu, liền đối diện với đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng của Tần Lam, trong nháy mắt uất ức đến nỗi suýt chút nữa bật khóc, nàng ta là đến báo thù cho đường tỷ, kết quả còn chưa ra tay, đã bị tất cả mọi người trào phúng.
“Để ta lên.”
Nhìn đôi mắt Quân Linh Nhi đã tức giận đến đỏ bừng, nước mắt doanh tròng, Tần Lam trấn an mở miệng.
Quân Linh Nhi vừa nghe đường tỷ nhà mình nói lời này, tức khắc như thể có gì đó rất tự tin, vừa định đưa roi trong tay cho Tần Lam, nghĩ đến đường tỷ nhà mình nói ‘để ta lên’ ý tứ hẳn là muốn đánh người, lại thấy đường tỷ của nàng ta đi thẳng qua nàng ta, bước thẳng lên phía trước một bước, hơi thở quanh thân lạnh lẽo như băng giá, chỉ thấy nàng hơi nâng cằm lên, nhìn lướt qua mọi người, lại nhìn thẳng lên vị trí của Khương Vân Tử trên lầu ba, đối diện với nàng ta nói, “Khương nhị tiểu thư xuất thân từ Khương gia là dòng dõi thư hương, sao lúc này miệng lại cay nghiệt như vậy chứ? Còn nữa, ngươi có biết vì sao mèo lại ghét cho không?* Nhàn rỗi quá cũng quản nhiều chuyện thế nhỉ. Quân gia như thế nào, thì có liên quan gì đến Khương tiểu thư đây chứ?”
(Câu gốc: “汝可知何故猫眼狗乎” - Một thành ngữ của Trung Quốc, vì bên trên KVT dùng thơ mắng QLN nên dưới Tần Lam mới dùng thành ngữ đối lại.)
Tần Lam đột nhiên nói ra, một thân thường phục, khí chất lạnh lùng, khí thế khiếp người.
Đây là lời đáp trả những lời kia của nàng ta.
Những lời này vừa ra tức khắc hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người, mọi người đều nhìn qua đây, tất cả đều rất sửng sốt.
Nữ tử mặc thường phục, đeo khăn che mặt này là ai chứ?
Trước đó vẫn luôn đứng phía sau Quân Linh Nhi, không nói một lời, nên thật ra cũng không khiến mọi người chú ý tới, chủ yếu là vì tầm mắt của mọi người đều bị Quân Linh Nhi hấp dẫn.
Lúc này Tần Lam thật sự cất tiếng, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt bừng sáng, tuy nhìn ra được dung mạo của cô nương này, nhưng một thân khí chất lạnh lùng vô song, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác không dám khinh nhờn, còn nữa, lời vừa rồi mà nàng nói ra, trực tiếp đáp lại Khương nhị tiểu thư, không những mắng nàng ta cay nghiệt, xen vào việc của người khác khiến người khác bị ghét bỏ, vừa thấy chính là cố ý nói ra.
“Vị cô nương này, ta có quen biết ngươi sao? Ngươi hà cớ gì mà mắng chửi người như vậy?”
Khương Vân Tử bị Tần Lam nói lại một câu, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, nhíu mày nhìn qua, lập tức trầm mặt cất tiếng hỏi.
Tần Lam khẽ nâng cằm, ánh mắt lạnh băng đối diện với Khương Vân Tử, chỉ nghe nàng nói: “Lời này của ta đã xem như là mắng chửi người rồi sao, vậy lời mà ngươi nói với Quân nhị tiểu thư thì tính là cái gì? Còn ta là ai sao? Ngươi chỉ là con vợ lẽ mà thôi, có tư cách gì mà biết chứ?”
Không chút khách khí, lạnh lùng thẳng thắn tát thẳng một cái tát qua.
Lời này vừa nói ra, đồng tử Khương Vân Tử hung hăng có rụt lại, thậm chí ngay cả ánh mắt của Tiêu Thành Vũ cũng nhíu lại theo, nhìn chằm chằm vào Tầm Lam.
Thân thế của Khương Vân Tử, nàng có biết một chút, trong vòng thế gia nhà ai mà không có chút chuyện xấu cơ chứ, mẫu thân của vị Khương nhị cô nương này vốn là một nữ tử bán rượu, không biết vì sao lại được Khương hầu gia coi trọng sau đó nạp làm thiếp, nói ra thì vị nữ tử bán rượu này cũng không có phúc phận, khi sinh Khương Vân Tử, cơ thể xảy ra vấn đề, không đến mấy năm đã đi đời nhà ma, lúc này bà ta mới được chính thức sang tên ở nhà chính, mà cô con gái này mới có thể được tôn xưng một tiếng là Khương gia nhị tiểu thư.
Những việc này khi nàng còn là Tần gia đại tiểu thư, phụ thân đã cho người đưa tất cả những tư liệu điều tra được giao cho nàng, người nào có thể kết giao, người nào chỉ nên quen biết sơ qua, người nào cần phải tránh xa, đều được nàng nắm rõ trong lòng.
Lời này của Tần Lam nói ra rất nhẹ nhàng, lại là một châm đã thấy máu, ong ong đâm thẳng vào đầu óc của Khương Vân Tử.
“Ngươi nói bậy cái gì đó?”
Nàng ta tức giận nói…