Tô Vân An nghe Trần Lam nói có chút mơ hồ liền nói lại.
“Ngươi nói gì đi?”
“Được, Ta so.”
Tần Lam nghe được âm thanh của chính mình vang lên, nàng ngạc nhiên với chính bản thân nhưng vẫn e dè.
“Chúng ta khoan đi đã.”
Tô Vân An xua tay, tiếng nói vừa dứt, phát hiện điều gì đó không đúng, nàng trợn tròn mắt
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại xem?”
Hai mắt trợn trừng như là đang khinh thường, coi thường nàng, vừa rồi thật đúng là đã nghe lầm thành: "Ta sẽ chui qua người nàng."
Tần Lam nhìn về phía đối phương, với sự bình tĩnh mang theo ba phần lạnh lẽo nhìn về phía Tô Vân An: “Nếu ta thắng, nàng ta sẽ chui qua người của ta.”
Tần Lam chỉ tay vào hướng Tần Hồng Sương.
Tô Vân An đi theo nàng rồi chỉ hướng quay đầu lại, không thể tưởng tượng ra được, ngây người vài giây, chưa đến hai giây lại tiếp tục bộ mặt nghẹn ngào, ánh mắt lộ ra sự tức giận: “Ta biết, ngươi với Lục Cữu Cữu của ta không có ý tốt, cho nên mới dùng những thủ đoạn khiến cho hắn chú ý, ngươi thật là ngu xuẩn đến mức không ai bằng, hiện tại ngươi còn đem ngọn lửa giận phát tiết đến trên người Hồng Sương tỷ tỷ, không lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể thắng sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Tô Vân An dõng dạc nói.
Tần Lam nghĩ thầm, ban đầu Tô Vân An tưởng rằng nàng làm loạn ở Tâm duyệt trà lâu là để thu hút sự chú ý của Tiêu Thanh Vũ.
Haha, Quả thực là trò cười cho thiên hạ.
Tần Hồng Sương hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình sẽ bị nêu tên, nàng vừa mới ngồi xuống, liền bật dậy, sửng sốt nói: “Quân đại tiểu thư, ngươi làm vậy là có ý gì sao?”
Hôm nay là ngày đại cục của quận chúa Vinh An, nàng ta bất cẩn quá nghĩ rằng hôm nay chỉ đi xem biểu diễn nhưng không nghĩ hôm nay lại nói về mình.
"Ngươi có đánh cược hay là không?”
“Ta…”
“Mụ tiểu cữu, cùng nàng đánh cược, nàng hãm hại vu oan cho Lục cữu cữu, rõ ràng tâm không trong sạch, làm hại Lục cữu cữu đau đầu nhức óc, muốn hấp dẫn Lục cữu cữu, giờ lại nhắm vào mẫu thân, đây là ngươi đang ghen tị với nàng, ngươi cùng nàng đánh cược, để nàng cam tâm tình nguyện làm, như vậy ta cũng không bị trách cứ, coi như đen đủi, quay đầu lại nàng còn muốn nói, nếu so tài thua, Quân Phi Yến có thể không lời gì để nói.”
Tô Vân An nói như vậy.
Nàng đã làm rất tốt hôm nay, đã giáo huấn lại Quân Phi Yến, khiến nàng mặt mũi hổ thẹn, nhưng ngày sau khi bị mẫu thân dạy dỗ, nhốt lại trong phòng, nàng cũng không hối hận.
Hiện giờ, Quân Phi Yến đã đáp ứng được và đưa ra ván đặt cược này.
Bị thua một cách nhanh chóng liền kêu Chu Du đánh một cái, một bên chịu đánh, một bên chịu khổ, không ai hé răng nói nửa lời.
Tần Hồng Sương theo bản năng liền cự tuyệt, bởi vì nàng ta nhạy bén nhận ra được một điều bất an, bất an từ đáy lòng tới chỗ sâu thẳm nhất, làm cho nàng cảm thấy không thể hiểu được.
Trước mặt là Quân Phi Yến là một người có văn hóa thấp, là người mà mọi người đều biết, hôm nay lại là ngày đại cục, ấy vậy mà Tô Vân An tự mình làm bẽ mặt, bốn vị thiếu gia và tiểu thư kia đều có tiếng tăm lừng lẫy, tuyệt đối không thể thua, đây là một ván cờ thắng lớn.
Nhưng cũng không biết vì sao, nàng vẫn là cảm thấy bất an, Quân Phi Yến quá kiên định.
Nhưng Tô Vân An nhất quyết phân thắng bại, nàng ta lại có thể như thế mà cự tuyệt? Nếu cự tuyệt, thật sự không biết tốt hay xấu, người không nên đắc tội nếu đắc tội thì hỏng rồi.
Nàng đã gây khó khăn, nên ánh mắt nàng ta run rẩy, tựa như yếu đuối ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lam: “Quân đại tiểu thư, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu ngươi không muốn, ta sẽ giúp ngươi để khuyên Vân An một câu.”
“Được, ngươi khuyên đi.”
Nghe Trần Lam dứt khoát trả lời lưu loát.
Nhưng thật ra chính Tần Hồng Sương đã ngẩn ra.
“Khuyên cái gì mà khuyên? Ai khuyên cũng vô dụng, Quân Phi Yến ngươi không còn đường lui đâu.”
Tô Vân An từ từ nói.
Không còn đường lui nữa, lời này may hay Tần Hồng Sương nghe thấy, dường như là đang nói nàng ta.
Không thể hiểu được khi bị lừa dối, nàng cuối cùng là bất đắc dĩ gật gật đầu "Quyết đấu đi.”
“Được, chấp nhận ván cược!”