Mục lục
Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính vào lúc này, một tiếng tức giận hổn hển vang lên, chính là Phùng lão gia chủ.

Vốn dĩ tuổi tác ông ta đã lớn rồi, cứu Tạ thế tử lúc nửa đêm, mí mắt mệt mỏi cũng đã sụp xuống, cũng bởi vậy mà phản ứng có chút chậm chạp, lúc này cuối cùng cũng phản ứng lại, nghe rõ lời của Tần Lam thì lập tức gào lên.

Tần Lam ngẩng đầu nhìn Phùng lão gia chủ: “Tạ Chi Quang còn cứu được.”

Phùng gia, bậc thầy y học trăm năm, mấy đời tổ tiên làm ngự y trong cung. Tuy rằng tới đời của Phùng Văn Phong, bởi vì hậu duệ đời sau về mặt y thuật không có gì thiên phú hơn người, uy danh không bằng trước kia, nhưng ở thành kinh đô mà nói, về mặt y thuật Phùng gia vẫn có địa vị tương đối cao. Nếu quan lớn hay quý nhân có bệnh gì thì sẽ tìm đến Phùng gia giúp đỡ, cũng vì thế mà Phùng Văn Phong làm lão gia chủ nhà họ Phùng được người ta nâng đỡ, đi đâu cũng được đãi ngộ như khách quý.

Nhưng ông ta mới nghe thấy gì vậy?

Đứa trẻ trước mặt này, lại khoác lác nói có thể cứu Tạ gia thế tử, chà, quả thật là nực cười.

Phùng Văn Phong tức đến mức bộ râu trắng cũng đang run rẩy, ông ta không để ý đến Tần Lam nữa, mà quay đầu nhìn về phía Quận chúa Vinh Hoa nói: “Thân Vương phi, đây là lúc nào rồi mà người lại dung túng cho nha đầu này ở đây làm càn, Tạ thế tử bị tổn thương nội tạng, mất máu rất nhiều, hơn nữa mạch đập đã không bắt được rồi, không cứu được nữa.”

“Ông không cứu được, không có nghĩa là ta không cứu được! Phùng lão gia chủ, thay vì ông ở đây ồn ào, chi bằng cho ta mượn ngân châm của ông dùng đi.”

Tần Lam lạnh lùng cắt ngang lời của Phùng lão gia chủ ngay lập tức, sắc mặt nghiêm túc, nhưng hai mắt lại lộ ra ánh sáng tự tin và kiên trì.

Nhưng nàng đến khá vội vã, không chuẩn bị đồ gì cả vì vậy chỉ có thể mượn đồ của Phùng lão gia chủ để dùng.

Lúc này Khang Vương phi đã không nói nên lời, nhìn Tạ Chi Quang mặt không còn chút máu nằm trên giường, trong mắt chỉ còn một mảnh tro tàn.

“A… Ngân châm của lão phu trước giờ không…”

“Đại ca.”

Vừa nghe thấy Phùng lão gia chủ nói vậy, lời này chính là ý không muốn cho mượn.

Thời gian cấp bách, Tần Lam khẽ cau mày, nhìn qua Quân Huyền Diệp.

Quân Huyền Diệp lập tức hiểu ý của Tần Lam, một khắc sau, Quân Huyền Diệp hướng về phía Phùng lão gia chủ chắp tay nói một tiếng xin lỗi rồi trực tiếp đoạt lấy hộp thuốc của ông ta đưa qua cho Tần Lam. Quân Huyền Diệp cảm thấy đêm nay mình hành động cũng có chút không đúng, nhưng không hiểu sao lại tràn đầy sự tín nhiệm đối với tiểu muội, tiểu muội chỉ đâu hắn ta đánh đó.

Tần Lam nhận lấy hộp thuốc thì mở ra, đồ bên trong hộp thuốc của Phùng lão gia chủ đương nhiên là đầy đủ, đặt trên cùng chính là túi châm cứu.

“Càn quấy, càn quấy… Các người lại dám cướp hộp thuốc của lão phu, đó là ngự tứ ngân châm Tiên hoàng ban cho Phùng gia! Khang Vương phi, người mặc cho hai người này làm càn như vậy à? Lão phu muốn kiện đến ngự tiền…”

Sợ Phùng gia chủ làm phiền đến tiểu muội nhà mình, Quân Huyền Diệp buộc phải cưỡng chế ông ta lại, cũng vì vậy mà càng khiến cho Phùng lão gia chủ tức giận mắng người.

“Phùng lão, không phải ngươi nói Quang Nhi đã không cứu được nữa rồi sao? Nhưng nàng ta lại nói nàng ta có thể cứu, vậy thì cứ để cho nàng ta thử xem, để cho nàng ta thử đi…”

Khang Vương phi đã gần như sụp đổ, dáng vẻ bà ta như vậy cũng không thật sự tin tưởng Tần Lam, mà là có bệnh thì vái tứ phương, không còn cách nào khác rồi.

Mà bên này…

Tần Lam mở túi châm cứu ra, trực tiếp lấy một cây ngân châm, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ của mọi người, trong tiếng mắng chửi của Phùng lão gia chủ mà đâm ngân châm xuống.

“A, trời ơi, đó là huyệt bách hội, là tử huyệt.”

Vừa nhìn thấy vị trí hạ kim của Tần Lam, Phùng lão gia chủ lập tức kêu lên.

“Đây là giết người, ngươi là đang giết người…”

Cánh tay Quân Huyền Diệp khống chế Phùng lão gia chủ khẽ run lên, sắc mặt càng thêm đóng băng, nhưng trời biết, trái tim hắn ta đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mà Tần Lam lại giống như không hề nghe thấy tiếng gào của Phùng lão gia chủ, nàng đứng bên giường, tay cầm cây ngân châm rất ổn định, mặc kệ hết những ồn ào xung quanh, rút ra một cây ngân châm, đâm vào ***** **.

“Tử huyệt, thần đình…”

Phùng lão đã tuyệt vọng rồi, ông ta thậm chí còn không đành lòng mà nhắm mắt lại.

Nhưng tiếp theo đây lại một cây châm đâm xuống…

“Huyệt nhân trung.”

Tử huyệt.

“Huyệt thiện trung.”

Tử huyệt.

“Huyệt cưu vĩ…”

Mỗi lần Tần Lam đâm xuống một châm, Phùng lão gia chủ đều sẽ đọc ra tên của ***** **, lúc cây châm thứ tư đâm xuống, giờ đây trong mắt Phùng lão đã hiện ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi, sẽ không trùng hợp như vậy chứ, đâm vào tử huyệt, trừ khi nắm chắc được hoàn toàn, ông ta không gào nữa, hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào tay của Tần Lam.

“Huyệt thần khuyết.”

“Huyệt khí hải.”

Toàn bộ đều là tử huyệt.

Không nghiêng lệch, mỗi cây châm đều đâm vào tử huyệt, đều là vị trí mà thầy thuốc không dám tùy ý châm kim.

Người khác nhìn không hiểu, ông ta có thể nhìn hiểu, lúc này lại kinh động khiếp sợ toàn thân run rẩy.

Lúc này nếu như Phùng Văn Phong còn không nhìn ra tiểu cô nương trước mắt này y thuật lợi hại như thế nào, thì ông ta lớn tuổi như vậy thật là vô ích.

Mà lúc này Tần Lam không bị ảnh hưởng gì, trong đầu nàng chỉ vang vọng những lời dạy bảo của sư phụ nàng: “Lam nha đầu, con phải nhớ, châm có sinh mạng, cảm nhận âm thanh của ngân châm phát ra với con, làm được việc người và châm hợp nhất thì con có thể hoàn tất việc học rồi.”

Cây kim cuối cùng đâm xuống…

Vừa đúng mười ba cây châm.

Nhưng vào lúc này, mười ba cây ngân châm đồng loạt rung lên, thậm chí trong căn phòng yên tĩnh còn phát ra tiếng vù vù.

Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.

“Đây là Huyễn Linh thập tam châm đã thất truyền từ lâu! Trời ơi, lão phu đến tuổi này rồi lại có thể tận mắt chứng kiến có người sử dụng loại châm pháp thất truyền này, nha đầu này là ai? Không không không… Vị cao nhân này là ai?”

Phùng Văn Phong kích động nói năng lộn xộn, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, nếu như không phải chính ông ta vẫn luôn gắt gao bấm chặt huyệt nhân trung thì sợ rằng đã bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

Mà những người ở đây đâu có nghe qua Huyễn Linh thập tam châm gì, chỉ nghe thấy thay đổi từ đầu đến cuối của Phùng lão gia chủ, cộng thêm thủ pháp đâm kim của Tần Lam làm mọi người chấn động không dám thở mạnh.

“Quang Nhi, là được cứu rồi sao?”

Khang Thân Vương phi ôm ngực run rẩy hỏi, trong mắt đầy sự kinh hoàng bất an.

Ánh mắt của bà ta khi nhìn thấy mười ba cây ngân châm đồng loạt rung lên trên người nhi tử nhà mình, trái tim tuyệt vọng lại dâng lên một tia hy vọng.

Những cây ngân châm vù vù đồng loạt rung lên, một lát sau lại quay về trạng thái yên lặng.

Tiếp theo Tần Lam lại rút từng cây châm ra.

Lúc này Tạ Chi Quang nằm nghiêng, chỉ còn lại một cây châm trên huyệt phế du.

Giờ đây Tần Lam mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người nói: “Tạ thế tử đã không sao rồi, phần sinh khí bị mất đi của hắn ta đã được ta giữ lại, bộ phận nội tạng bị xuất huyết đã ngừng, nhưng hắn ta mất máu quá nhiều, cần phải bổ sung lại, cộng thêm việc phổi bị tổn thương, cần bổ sung lại phần khí bị thiếu.”

Tần Lam nhìn về phía Khang Vương phi giải thích.

Khang Vương phi ngơ ngác lắng nghe, đầu ong ong có chút không thể tin được.

Tần Lam ở bên đây vẫy tay, nhìn về phía một tiểu nha hoàn trong phòng nói: “Có thể lấy giấy và bút mực đến cho ta không? Ta cần phải viết ra những loại thuốc bổ mà Tạ thế tử cần sử dụng.”

“Vâng, vâng, nô tỳ đi ngay.”

Tiểu nha hoàn xoay người nhanh như chớp.

Bên này, lão ma ma đang đỡ lấy Khang Vương phi cũng vô cùng vui mừng mà khóc: “Vương phi, tiểu thế tử không sao rồi…”

Khang Vương phi vẫn đang ngơ ngác, có chút không dám phản ứng, không dám tin.

Cho đến khi Phùng lão xông tới bên giường, sờ vào mạch đập của Tạ Chi Quang, ông ta thở ra một hơi, cuối cùng kinh hãi kêu lên: “Sống rồi, sống rồi… Vậy mà lại thật sự cứu sống rồi, Tạ thế tử đã không còn nguy hiểm đến tính mạng… Sao lại làm được, sao lại làm được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK