“Phùng lão.”
Tần Lam gật đầu chào hỏi.
“Quân cô nương, ngươi đến rồi, mau vào đi.”
Hôm nay ánh mắt Khang Thân Vương Phi nhìn Tần Lam tràn đầy yêu thương, không nhìn ra chút khó chịu nào thường ngày. Trang phục ăn mặc cũng rất xinh đẹp quyến rũ.
Tần Lam cúi đầu hành lễ với Khang Thân Vương Phi, nhanh chóng được đỡ lên.
“Thân Vương Phi, người cứ gọi thần nữ là Phi Yến là được.”
Tần Lam nói.
Khang Thân Vương Phi gật đầu.
“Phi Yến cô nương.”
Giọng điệu nàng rất thân thiện.
Tần Lam cười một tiếng, không nói gì.
Thiện ý của Khang Thân Vương và Khang Thân Vương Phi, nàng đã nhìn thấy rất rõ, cũng nguyện ý kết giao hảo với họ.
“Ta nghe Khang Thân Vương Gia nói rằng Tạ thế tử không ổn?
Tần Lam hỏi.
Vừa nghe vậy, trên mặt vốn đang tươi cười đột nhiên biến mất, khuôn mặt nàng đượm vẻ buồn bã.
“Phi Yến cô nương, tên tiểu tử Chi Quang đó nửa đêm hôm qua đã tỉnh dậy rồi, thút thít cả một đêm, nhưng vẫn nhất quyết không chịu uống thuốc, nói rằng thuốc đắng, nó thật sự bị chúng ta chiều hư rồi. Từ tối hôm kia đến giờ đã qua hai ngày, thuốc đã sắc tới hơn mười bát mà nó vẫn chưa uống chén thuốc nào. Hôm qua Phùng lão định chẩn bệnh cho nó, nhưng nó lại đập vỡ cả bình. Đến hôm nay thân thể lại càng yếu ớt hơn, kêu gào đau đớn, thật sự là không có cách nào nữa cho nên mới gọi ngươi tới đây. Phi Yến cô nương, ngươi xem có cách nào để thuốc không đắng như vậy nữa không?”
Khang Thân Vương Phi nói.
Tần Lam nghe vậy trong lòng liền thở dài một hơi, khó trách Tạ Chi Quang đội trời đạp đất, thật sự là bị dạy hư rồi. Mẹ hắn sợ hắn uống thuốc đắng liền muốn đổi phương thuốc khác, đây thật là…
Nhưng Tần Lam cũng không nói gì, chỉ mở miệng nói một câu.
“Trước tiên cứ đi xem tình hình Tạ công tử thế nào rồi.”
Vừa nói xong liền kéo mạng che mặt xuống.
“Phi Yến cô nương, ngươi yên tâm, Chi Phong hắn ta cũng không biết người cứu hắn là ngươi, chỉ nghĩ là Phùng lão.”
“Ồ, như vậy là tốt nhất. Thần nữ và Tạ công tử trước đây có vài hiểu lầm, e rằng khi Tạ công tử thấy thần nữ sẽ càng kích động hơn.”
Tần Lam vừa nói.
Mấy người cùng nhau đi về phía sân viện. Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng kêu gào của Tạ Chi Quang.
“Không uống, bản công tử nói không uống, ngươi nghe không hiểu sao? Thuốc đắng như vậy, là cho heo uống sao? Ai da, đau quá, cha ta đâu, mẫu thân ta đâu.”
Rầm.
Xoảng.
Nghe như tiếng bát sứ vỡ.
Khang Thân Vương và Khang Thân Vương Phi dừng lại, bất đắc dĩ nhìn Tần Lam.
“Tên xú tiểu tử này lại làm loạn.”
Tần Lam gật đầu nói.
“Thuốc tuy đắng, nhưng thuốc đắng dã tật.”
“Đúng vậy, lão phu cũng khuyên nó như vậy, nhưng tiểu thế tử không nghe, ai nha, lão phu cũng chả có quan hệ gì với hắn, vừa vào chưa nói được hai câu liền bị tên tiểu thế tử đó cầm bình đập vỡ, may mà lão phu ta chân tay vẫn còn không đến nỗi phế, nếu không cũng bị hắn làm cho bị thương chảy máu rồi.”
Phùng lão bên cạnh liền nói.
Hắn tay già chân cũng già rồi, hôm qua nhìn thấy Huyền Linh thập tam châm trong truyền thuyết mà ta phấn khích đến mức không thể ngủ được. Sáng sớm đã chạy đến Khang Thân Vương phủ đợi tiểu tử Tạ gia đưa kim châm, kết quả bị mắng cho thậm tệ, thiếu chút nữa mất bình tĩnh mà bỏ đi. May mắn là sau đó Khang Thân Vương nói sẽ đi mời tiểu thư nhà Quân gia nên hắn mới miễn cưỡng ở lại.
Nghe Phùng lão nói, Tần Lam ngạc nhiên nhướng mắt nhìn.
“Tạ công tử có thể xuống giường rồi sao?”
“Không thể, nhưng trên bàn cạnh đầu giường có đặt một bình hoa.”
Phùng lão giải thích.
Tần Lam gật nhẹ đầu.
Lúc này mấy người đi tới hành lang, ba gian phòng ở phía trước chính là viện của Tạ Chi Quang.
Tần Lam đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính và Vinh Hoa quận chúa nói.
“Khang Thân Vương, Khang Thân Vương Phi, Tạ thế tử tính tình nổi loạn, thân thể lại đang bị thương, nếu như các ngươi cứ để hắn tiếp tục gây chuyện như thế tất nhiên sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc phục hồi của hắn. Vì vậy một lát nữa khi thần nữ chữa trị cho Tạ thế tử sẽ dùng vài biện pháp để khiến cho Tạ thế tử nghe lời, nếu không ta sẽ không thể châm cứu được cho hắn.”